Chương 2
Vạn Sự Như Ý
2025-03-15 14:16:12
Vậy là ta lớn lên ở Di Hồng Lâu từ khi còn bé, làm toàn những việc thấp hèn nhất.
Ta từng thấy rất nhiều cô nương như Chi Nương—ăn mặc sặc sỡ, tuổi trẻ xinh đẹp, vừa bị bán vào Di Hồng Lâu liền tưởng mình vẫn là tiểu thư, công chúa.
Nhưng chỉ cần tiếp vài lượt khách, nhiều nhất hai ngày, bọn họ liền tìm đến cái chết.
Trước khi chết, họ còn la hét:
"Nam nữ bình đẳng!"
"Buôn bán người là phạm pháp!"
"Cưỡng gian phải chịu trừng phạt!"
Trong thành, từ bọn buôn người đến kỹ viện ai ai cũng biết chuyện này, vì thế những nữ tử như vậy đều bị bán với giá cực rẻ.
---
Ta cũng đã lớn tuổi, muốn tìm một cô nương để hầu hạ, không muốn tiếp tục làm nha hoàn nữa. Nhưng các cô nương xinh đẹp đều có nha hoàn bên cạnh, ta chen chân vào cũng khó.
Thôi! Ta cảm thấy Chi Nương không phải hoàn toàn không có cơ hội.
---
Buổi tối, mưa lất phất rơi.
Ta lén mang áo khoác ra ngoài.
Qua khung cửa sổ chạm trổ hoa văn, ta nhìn thấy Chi Nương đang cuộn tròn dưới đất, bóng cây lay động, ánh trăng lấp lánh rọi xuống, phản chiếu những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt trắng trẻo của nàng.
Ta dốc hết số bạc lẻ tích cóp được đưa cho hộ viện, khẩn thiết nói:
"Lý đại ca, ngài nghỉ ngơi một chút đi, ta chỉ mang cho nàng một bộ quần áo rồi đi ngay."
Hộ viện cân nhắc một chút rồi nhận tiền, sau đó mở cửa cho ta:
"Làm nhanh lên đấy!"
Ta vội vã cúi đầu cảm tạ, bước nhanh vào phòng, lặng lẽ đắp áo khoác lên người nàng.
Chi Nương cau mày lẩm bẩm trong cơn mơ, nhưng không tỉnh.
---
Hôm sau, ta mang cháo đến thăm nàng.
Vốn tưởng rằng nàng sẽ co rúm trong góc phòng run rẩy, nào ngờ từ xa đã nghe thấy tiếng chửi đanh thép:
"Mau thả ta ra! Đồ già khọm kia, có gan mở kỹ viện, sao không có gan mở cửa thả người?"
"Cái kỹ viện nát này sớm muộn gì cũng đóng cửa!"
"Mụ già kia! Dựa vào đâu mà giam ta? Ngươi sinh con ra chắc chắn không có tiểu kê kê! A! A! A!"
Chửi một câu, Chi Nương lại nôn ra vài ngụm.
Ta thở dài. Ai! Mai ma ma thân thể sớm đã hỏng, đúng là không thể sinh con thật.
Hộ viện đứng ngoài cửa, bịt chặt hai tai, trông bộ dạng như đã bị chửi đến đau cả đầu.
Ta khẽ cười:
"Lý đại ca, vất vả rồi!"
"Kẽo kẹt—"
Hộ viện giúp ta mở cửa.
Chi Nương đang bò sát trong góc phòng tối tăm, cánh cửa vừa mở ra, ánh sáng mặt trời lập tức tràn vào.
Đôi mắt nàng bỗng sáng rực, nàng bật dậy lao về phía ta, tay áo xắn lên để lộ đôi cánh tay trắng như ngọc, cổ áo rộng mở.
Màu da trắng nõn, khiến ta bất giác liếc mắt nhìn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Ngươi tới rồi! Ta sắp c.h.ế.t đói!"
Nàng nhào vào lòng ta, khiến mặt ta đỏ bừng:
"Ta mang cháo đến này!"
"Ô ô ô ô! Tiểu Nguyệt Nhi! Ngươi tốt quá đi mất!"
Nàng lập tức nhận lấy bát cháo, ăn ngấu nghiến. Ta ngồi bên cạnh, im lặng nhìn nàng.
Kỳ lạ.
Chi Nương thật ra không quá xinh đẹp, không có đôi mắt to long lanh, không có sống mũi cao thẳng, cũng không có gương mặt trái xoan hoàn mỹ. Nhưng làn da trắng như tuyết, đôi mắt hạnh cong cong, quyến rũ tự nhiên.
Ngực nàng cũng không lớn lắm.
Nhưng, trên người nàng có một sức sống mà không ai ở Di Hồng Lâu có được.
Khoảnh khắc đó, ta bỗng tin chắc rằng—
Chi Nương nhất định sẽ trở thành hoa khôi của Di Hồng Lâu!
Xanh Xao
Chi Nương được thả ra.
Lúc này, binh lính ngoài thành đang đến lượt nghỉ phép, Di Hồng Lâu mỗi ngày đều đông nghịt khách. Việc buôn bán tốt đến mức Mai ma ma hận không thể tự mình tiếp khách, nhưng chỉ có thể treo bảng cho Chi Nương.
Mai ma ma nắm lấy tai ta, giọng đầy đe dọa:
“Ngươi làm việc cho ta thì phải lanh lợi lên!”
Ta run rẩy gật đầu: “Dạ, con hiểu rồi.”
Trong lúc hoảng hốt, ta còn nghe loáng thoáng Mai ma ma nói gì đó về trà.
Vào phòng, ta thấy Chi Nương đang vui vẻ khe khẽ ngâm nga một khúc ca lạ, ngồi trước bàn trang điểm, mân mê hộp phấn với vẻ thích thú. Nhìn nàng lúc này, thật chẳng ai ngờ được mới hôm qua còn bị nhốt vào phòng tối.
Thấy ta bước vào, nàng ngẩng đầu hỏi:
“Tiểu Nguyệt Nhi, cái này có thể dùng tô màu lên mặt không?”
Hỏi xong, không đợi ta trả lời, nàng lại cúi đầu, cẩn thận nghiên cứu hộp phấn như thể chưa từng thấy thứ này bao giờ.
Ta suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc khuyên nhủ:
“Chi Nương, hôm nay đừng chọc giận Mai ma ma nữa, nếu không sẽ bị phạt.”
Nàng vẫn chăm chú tô phấn lên mặt, chẳng buồn để ý đến ta.
“Chi Nương!”
Lúc này nàng mới giật mình, bật cười rồi nhìn ta:
“Được rồi, Tiểu Nguyệt Nhi.”
Chi Nương vươn tay nhéo má ta, hai má lúm đồng tiền thấp thoáng hiện ra, miệng lẩm bẩm:
“Lần trước chỉ là ngoài ý muốn, hôm nay chắc chắn nam chính sẽ xuất hiện……”
Ta nghe mà chẳng hiểu gì, cái gì mà nam chính?
“Tiểu Nguyệt Nhi, rót giúp ta chén trà.”
“Ừ, được.”
Ta bưng trà đưa cho nàng, nàng cầm lấy, uống một hơi cạn sạch.
Ta nhíu mày, khẽ giọng khuyên nhủ:
“Chi Nương, nếu đã vào Di Hồng Lâu, ngươi phải nghe lời Mai ma ma, nếu không sẽ chịu khổ đó. Ngươi không biết đâu……”
“Được rồi, đừng lo lắng nữa, Tiểu Nguyệt Nhi.”
Chi Nương ngắt lời ta, nhoẻn miệng cười, giọng điệu nhẹ bẫng như không có chuyện gì:
“Chẳng phải chỉ là ngủ với mấy nam nhân thôi sao! Ta biết rồi, ta sẽ ngoan ngoãn phối hợp ~”
Ta từng thấy rất nhiều cô nương như Chi Nương—ăn mặc sặc sỡ, tuổi trẻ xinh đẹp, vừa bị bán vào Di Hồng Lâu liền tưởng mình vẫn là tiểu thư, công chúa.
Nhưng chỉ cần tiếp vài lượt khách, nhiều nhất hai ngày, bọn họ liền tìm đến cái chết.
Trước khi chết, họ còn la hét:
"Nam nữ bình đẳng!"
"Buôn bán người là phạm pháp!"
"Cưỡng gian phải chịu trừng phạt!"
Trong thành, từ bọn buôn người đến kỹ viện ai ai cũng biết chuyện này, vì thế những nữ tử như vậy đều bị bán với giá cực rẻ.
---
Ta cũng đã lớn tuổi, muốn tìm một cô nương để hầu hạ, không muốn tiếp tục làm nha hoàn nữa. Nhưng các cô nương xinh đẹp đều có nha hoàn bên cạnh, ta chen chân vào cũng khó.
Thôi! Ta cảm thấy Chi Nương không phải hoàn toàn không có cơ hội.
---
Buổi tối, mưa lất phất rơi.
Ta lén mang áo khoác ra ngoài.
Qua khung cửa sổ chạm trổ hoa văn, ta nhìn thấy Chi Nương đang cuộn tròn dưới đất, bóng cây lay động, ánh trăng lấp lánh rọi xuống, phản chiếu những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt trắng trẻo của nàng.
Ta dốc hết số bạc lẻ tích cóp được đưa cho hộ viện, khẩn thiết nói:
"Lý đại ca, ngài nghỉ ngơi một chút đi, ta chỉ mang cho nàng một bộ quần áo rồi đi ngay."
Hộ viện cân nhắc một chút rồi nhận tiền, sau đó mở cửa cho ta:
"Làm nhanh lên đấy!"
Ta vội vã cúi đầu cảm tạ, bước nhanh vào phòng, lặng lẽ đắp áo khoác lên người nàng.
Chi Nương cau mày lẩm bẩm trong cơn mơ, nhưng không tỉnh.
---
Hôm sau, ta mang cháo đến thăm nàng.
Vốn tưởng rằng nàng sẽ co rúm trong góc phòng run rẩy, nào ngờ từ xa đã nghe thấy tiếng chửi đanh thép:
"Mau thả ta ra! Đồ già khọm kia, có gan mở kỹ viện, sao không có gan mở cửa thả người?"
"Cái kỹ viện nát này sớm muộn gì cũng đóng cửa!"
"Mụ già kia! Dựa vào đâu mà giam ta? Ngươi sinh con ra chắc chắn không có tiểu kê kê! A! A! A!"
Chửi một câu, Chi Nương lại nôn ra vài ngụm.
Ta thở dài. Ai! Mai ma ma thân thể sớm đã hỏng, đúng là không thể sinh con thật.
Hộ viện đứng ngoài cửa, bịt chặt hai tai, trông bộ dạng như đã bị chửi đến đau cả đầu.
Ta khẽ cười:
"Lý đại ca, vất vả rồi!"
"Kẽo kẹt—"
Hộ viện giúp ta mở cửa.
Chi Nương đang bò sát trong góc phòng tối tăm, cánh cửa vừa mở ra, ánh sáng mặt trời lập tức tràn vào.
Đôi mắt nàng bỗng sáng rực, nàng bật dậy lao về phía ta, tay áo xắn lên để lộ đôi cánh tay trắng như ngọc, cổ áo rộng mở.
Màu da trắng nõn, khiến ta bất giác liếc mắt nhìn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Ngươi tới rồi! Ta sắp c.h.ế.t đói!"
Nàng nhào vào lòng ta, khiến mặt ta đỏ bừng:
"Ta mang cháo đến này!"
"Ô ô ô ô! Tiểu Nguyệt Nhi! Ngươi tốt quá đi mất!"
Nàng lập tức nhận lấy bát cháo, ăn ngấu nghiến. Ta ngồi bên cạnh, im lặng nhìn nàng.
Kỳ lạ.
Chi Nương thật ra không quá xinh đẹp, không có đôi mắt to long lanh, không có sống mũi cao thẳng, cũng không có gương mặt trái xoan hoàn mỹ. Nhưng làn da trắng như tuyết, đôi mắt hạnh cong cong, quyến rũ tự nhiên.
Ngực nàng cũng không lớn lắm.
Nhưng, trên người nàng có một sức sống mà không ai ở Di Hồng Lâu có được.
Khoảnh khắc đó, ta bỗng tin chắc rằng—
Chi Nương nhất định sẽ trở thành hoa khôi của Di Hồng Lâu!
Xanh Xao
Chi Nương được thả ra.
Lúc này, binh lính ngoài thành đang đến lượt nghỉ phép, Di Hồng Lâu mỗi ngày đều đông nghịt khách. Việc buôn bán tốt đến mức Mai ma ma hận không thể tự mình tiếp khách, nhưng chỉ có thể treo bảng cho Chi Nương.
Mai ma ma nắm lấy tai ta, giọng đầy đe dọa:
“Ngươi làm việc cho ta thì phải lanh lợi lên!”
Ta run rẩy gật đầu: “Dạ, con hiểu rồi.”
Trong lúc hoảng hốt, ta còn nghe loáng thoáng Mai ma ma nói gì đó về trà.
Vào phòng, ta thấy Chi Nương đang vui vẻ khe khẽ ngâm nga một khúc ca lạ, ngồi trước bàn trang điểm, mân mê hộp phấn với vẻ thích thú. Nhìn nàng lúc này, thật chẳng ai ngờ được mới hôm qua còn bị nhốt vào phòng tối.
Thấy ta bước vào, nàng ngẩng đầu hỏi:
“Tiểu Nguyệt Nhi, cái này có thể dùng tô màu lên mặt không?”
Hỏi xong, không đợi ta trả lời, nàng lại cúi đầu, cẩn thận nghiên cứu hộp phấn như thể chưa từng thấy thứ này bao giờ.
Ta suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc khuyên nhủ:
“Chi Nương, hôm nay đừng chọc giận Mai ma ma nữa, nếu không sẽ bị phạt.”
Nàng vẫn chăm chú tô phấn lên mặt, chẳng buồn để ý đến ta.
“Chi Nương!”
Lúc này nàng mới giật mình, bật cười rồi nhìn ta:
“Được rồi, Tiểu Nguyệt Nhi.”
Chi Nương vươn tay nhéo má ta, hai má lúm đồng tiền thấp thoáng hiện ra, miệng lẩm bẩm:
“Lần trước chỉ là ngoài ý muốn, hôm nay chắc chắn nam chính sẽ xuất hiện……”
Ta nghe mà chẳng hiểu gì, cái gì mà nam chính?
“Tiểu Nguyệt Nhi, rót giúp ta chén trà.”
“Ừ, được.”
Ta bưng trà đưa cho nàng, nàng cầm lấy, uống một hơi cạn sạch.
Ta nhíu mày, khẽ giọng khuyên nhủ:
“Chi Nương, nếu đã vào Di Hồng Lâu, ngươi phải nghe lời Mai ma ma, nếu không sẽ chịu khổ đó. Ngươi không biết đâu……”
“Được rồi, đừng lo lắng nữa, Tiểu Nguyệt Nhi.”
Chi Nương ngắt lời ta, nhoẻn miệng cười, giọng điệu nhẹ bẫng như không có chuyện gì:
“Chẳng phải chỉ là ngủ với mấy nam nhân thôi sao! Ta biết rồi, ta sẽ ngoan ngoãn phối hợp ~”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro