Chương 3
Vạn Sự Như Ý
2025-03-15 14:16:12
Cuối câu, nàng còn cố tình kéo dài giọng làm nũng.
Ta cứng họng, không biết nói gì thêm.
Kỳ thực, hầu hạ Chi Nương nhẹ nhàng hơn nhiều so với những cô nương khác. Nàng chưa bao giờ sai bảo ta hống hách, ngay cả việc nhỏ như rót trà cũng khách khí mà nhờ vả.
Ta chỉ mong Mai ma ma có thể chọn cho nàng một vị khách đỡ tệ một chút.
Chỉ cần vượt qua đêm nay, rồi nàng sẽ quen thôi. Trong Di Hồng Lâu, tất cả các cô nương đều phải như vậy mà bước qua cửa ải đầu tiên.
---
Bắt đầu tiếp khách
Di Hồng Lâu cũng giống như những thanh lâu khác, có tiền chính là đại gia.
Mai ma ma đứng trước cửa, dẫn theo một nhóm cô nương trang điểm lộng lẫy, cười tươi như hoa để chào đón khách:
“Các vị đại gia, mời vào xem qua tân cô nương của chúng ta nào~”
Lần này là một vị khách lạ.
Mai ma ma nhận lấy túi tiền, nụ cười càng thêm rạng rỡ, sau đó dẫn gã vào phòng.
Người đàn ông này có thân hình to lớn gấp đôi ta, diện mạo thì thật khó nói… Hai mắt lệch nhau, mũi khoằm, râu ria xồm xoàm che gần nửa khuôn mặt.
Gã vừa bước tới, ánh mắt sắc lạnh quét ngang, nhìn chằm chằm như lang sói.
Ta vội cúi đầu, không dám thở mạnh.
“Đại gia, xuân tiêu nhất khắc đáng giá ngàn vàng, mời ngài vào.”
Mai ma ma dùng giọng ngọt như mật đưa hắn vào phòng, trước khi đi còn liếc ta một cái đầy ẩn ý.
Ta hiểu ý gật đầu, cũng ra hiệu cho bà ta cứ yên tâm.
Cánh cửa đóng lại, lòng ta thấp thỏm không yên: Chi Nương, cố chịu một chút, rồi sẽ qua thôi.
Các cô nương trong lâu đều nói, chuyện này chỉ cần nhẫn nhịn là xong.
Rốt cuộc, từ trong phòng truyền ra những âm thanh nặng nề, giường gỗ không ngừng kẽo kẹt rung lên.
Loáng thoáng còn nghe được tiếng nức nở khe khẽ của Chi Nương, như con thú nhỏ bị thương.
Mai ma ma đi ngang qua, thấy vậy thì nở nụ cười hài lòng.
“Giỏi lắm, con bé này đúng là có tố chất.”
Một lát sau, gã đàn ông kia chỉnh lại y phục, vừa đi ra vừa cười khoái trá.
Trên người gã còn thoang thoảng mùi tanh hôi khó chịu.
“Cô nương hôm nay, khá lắm.”
Gã cười khả ố, tiện tay ném xuống mấy đồng tiền.
“Thưởng cho ngươi.”
Tiền đồng rơi lẻng xẻng trên mặt đất.
“Đa tạ đại gia.”
Ta cúi xuống nhặt từng đồng một, chưa nhặt xong đã thấy một đôi giày khác xuất hiện trước mặt.
Ngước lên nhìn, là lão đồ tể chuyên đưa thịt đến Di Hồng Lâu.
Gã nhìn ta, khịt mũi khinh thường, sau đó chẳng thèm nói lời nào mà đẩy cửa bước vào.
“Khoan đã……”
Ta định ngăn lại nhưng bị Mai ma ma giữ chặt, bà ta bấm mạnh vào tay ta đến mức đau điếng.
“Ngươi là cái thá gì mà dám cản khách? Tránh ra!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nói rồi, bà ta quắc mắt nhìn ta, hạ giọng ra lệnh:
“Nơi này không cần ngươi đứng canh, đi ra hậu viện giặt quần áo ngay!”
Ta vẫn đứng yên không nhúc nhích. Mai ma ma mất kiên nhẫn, đá mạnh vào chân ta.
Từ trong phòng, tiếng giường lại vang lên cọt kẹt, ta lo lắng quay đầu nhìn, cố gắng lên tiếng:
“Nhưng Chi Nương…… nàng mới tiếp một người rồi mà?”
Mai ma ma giáng thẳng một cái tát vào mặt ta.
“Nó không nghe lời thì phải bị phạt!”
---
Hóa ra, Chi Nương đã trúng độc.
Nước trà hôm qua có bỏ xuân dược – loại này phát tác vô cùng dữ dội, nếu không giải thuốc thì phải chịu giày vò suốt cả đêm.
Mai ma ma thường dùng thứ này để trừng phạt những cô nương dám chống đối.
Xanh Xao
Tối qua, Chi Nương tiếp năm người khách. Năm người đó đều khen nàng không ngớt lời.
Sáng nay, khi ta đến phòng nàng, Chi Nương vẫn ngồi trước bàn trang điểm. Trên cổ nàng loang lổ vết bầm tím, nhìn mà rợn người.
Là một nha hoàn đủ tư cách, trong tình huống này, ta đáng lẽ phải phát huy đúng bổn phận của mình – ân cần dỗ dành, thậm chí xoa bóp giúp nàng thư giãn.
Nhưng còn chưa kịp bước đến, Chi Nương đã quay phắt lại, trừng mắt giận dữ, giọng khàn đặc:
“Cút đi!”
Một tiếng quát ấy khiến ta giật bắn, đứng sững tại chỗ.
“Ta……”
“Ai bỏ thuốc?”
Ta run rẩy đáp: “Là Mai ma ma.”
Giọng nàng dịu đi một chút: “Ta còn chưa khóc, sao ngươi lại khóc?”
Lúc này ta mới nhận ra, nước mắt đã rơi ướt đẫm khuôn mặt.
Chi Nương cũng bật khóc.
Những giọt nước mắt chảy xuống, thấm vào váy trắng, loang ra thành từng vệt.
“Không phải ngươi?”
Ta nghe ra sự oán hận trong giọng nàng, vội vàng lắc đầu:
“Không phải ta! Ta không biết nước trà có vấn đề.”
Chi Nương bỗng bật khóc nức nở, tiếng khóc như đứt từng đoạn, từng đoạn:
“Bà già khốn kiếp…… Đây là cưỡng hiếp!”
Chi Nương gục đầu xuống bàn, đôi vai run rẩy không ngừng:
“Cứu ta với… ta chỉ là thích đọc sách mà thôi…”
Ta nhỏ giọng khuyên nhủ:
“Chi Nương, nghe lời Mai ma ma đi, bà ấy sẽ đối xử tốt với ngươi.”
Chi Nương đột ngột ngẩng đầu lên, như thể vừa nghe được chuyện gì buồn cười lắm:
“Nghe lời bà ta, rồi đi làm kỹ nữ sao?”
Ta gật đầu.
Có gì sai sao? Đây là thanh lâu, nếu không làm kỹ nữ thì chỉ có thể làm nha hoàn.
Chi Nương có nhan sắc, dĩ nhiên phải tiếp khách, làm vui lòng đám nam nhân chịu chi tiền.
Ta cứng họng, không biết nói gì thêm.
Kỳ thực, hầu hạ Chi Nương nhẹ nhàng hơn nhiều so với những cô nương khác. Nàng chưa bao giờ sai bảo ta hống hách, ngay cả việc nhỏ như rót trà cũng khách khí mà nhờ vả.
Ta chỉ mong Mai ma ma có thể chọn cho nàng một vị khách đỡ tệ một chút.
Chỉ cần vượt qua đêm nay, rồi nàng sẽ quen thôi. Trong Di Hồng Lâu, tất cả các cô nương đều phải như vậy mà bước qua cửa ải đầu tiên.
---
Bắt đầu tiếp khách
Di Hồng Lâu cũng giống như những thanh lâu khác, có tiền chính là đại gia.
Mai ma ma đứng trước cửa, dẫn theo một nhóm cô nương trang điểm lộng lẫy, cười tươi như hoa để chào đón khách:
“Các vị đại gia, mời vào xem qua tân cô nương của chúng ta nào~”
Lần này là một vị khách lạ.
Mai ma ma nhận lấy túi tiền, nụ cười càng thêm rạng rỡ, sau đó dẫn gã vào phòng.
Người đàn ông này có thân hình to lớn gấp đôi ta, diện mạo thì thật khó nói… Hai mắt lệch nhau, mũi khoằm, râu ria xồm xoàm che gần nửa khuôn mặt.
Gã vừa bước tới, ánh mắt sắc lạnh quét ngang, nhìn chằm chằm như lang sói.
Ta vội cúi đầu, không dám thở mạnh.
“Đại gia, xuân tiêu nhất khắc đáng giá ngàn vàng, mời ngài vào.”
Mai ma ma dùng giọng ngọt như mật đưa hắn vào phòng, trước khi đi còn liếc ta một cái đầy ẩn ý.
Ta hiểu ý gật đầu, cũng ra hiệu cho bà ta cứ yên tâm.
Cánh cửa đóng lại, lòng ta thấp thỏm không yên: Chi Nương, cố chịu một chút, rồi sẽ qua thôi.
Các cô nương trong lâu đều nói, chuyện này chỉ cần nhẫn nhịn là xong.
Rốt cuộc, từ trong phòng truyền ra những âm thanh nặng nề, giường gỗ không ngừng kẽo kẹt rung lên.
Loáng thoáng còn nghe được tiếng nức nở khe khẽ của Chi Nương, như con thú nhỏ bị thương.
Mai ma ma đi ngang qua, thấy vậy thì nở nụ cười hài lòng.
“Giỏi lắm, con bé này đúng là có tố chất.”
Một lát sau, gã đàn ông kia chỉnh lại y phục, vừa đi ra vừa cười khoái trá.
Trên người gã còn thoang thoảng mùi tanh hôi khó chịu.
“Cô nương hôm nay, khá lắm.”
Gã cười khả ố, tiện tay ném xuống mấy đồng tiền.
“Thưởng cho ngươi.”
Tiền đồng rơi lẻng xẻng trên mặt đất.
“Đa tạ đại gia.”
Ta cúi xuống nhặt từng đồng một, chưa nhặt xong đã thấy một đôi giày khác xuất hiện trước mặt.
Ngước lên nhìn, là lão đồ tể chuyên đưa thịt đến Di Hồng Lâu.
Gã nhìn ta, khịt mũi khinh thường, sau đó chẳng thèm nói lời nào mà đẩy cửa bước vào.
“Khoan đã……”
Ta định ngăn lại nhưng bị Mai ma ma giữ chặt, bà ta bấm mạnh vào tay ta đến mức đau điếng.
“Ngươi là cái thá gì mà dám cản khách? Tránh ra!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nói rồi, bà ta quắc mắt nhìn ta, hạ giọng ra lệnh:
“Nơi này không cần ngươi đứng canh, đi ra hậu viện giặt quần áo ngay!”
Ta vẫn đứng yên không nhúc nhích. Mai ma ma mất kiên nhẫn, đá mạnh vào chân ta.
Từ trong phòng, tiếng giường lại vang lên cọt kẹt, ta lo lắng quay đầu nhìn, cố gắng lên tiếng:
“Nhưng Chi Nương…… nàng mới tiếp một người rồi mà?”
Mai ma ma giáng thẳng một cái tát vào mặt ta.
“Nó không nghe lời thì phải bị phạt!”
---
Hóa ra, Chi Nương đã trúng độc.
Nước trà hôm qua có bỏ xuân dược – loại này phát tác vô cùng dữ dội, nếu không giải thuốc thì phải chịu giày vò suốt cả đêm.
Mai ma ma thường dùng thứ này để trừng phạt những cô nương dám chống đối.
Xanh Xao
Tối qua, Chi Nương tiếp năm người khách. Năm người đó đều khen nàng không ngớt lời.
Sáng nay, khi ta đến phòng nàng, Chi Nương vẫn ngồi trước bàn trang điểm. Trên cổ nàng loang lổ vết bầm tím, nhìn mà rợn người.
Là một nha hoàn đủ tư cách, trong tình huống này, ta đáng lẽ phải phát huy đúng bổn phận của mình – ân cần dỗ dành, thậm chí xoa bóp giúp nàng thư giãn.
Nhưng còn chưa kịp bước đến, Chi Nương đã quay phắt lại, trừng mắt giận dữ, giọng khàn đặc:
“Cút đi!”
Một tiếng quát ấy khiến ta giật bắn, đứng sững tại chỗ.
“Ta……”
“Ai bỏ thuốc?”
Ta run rẩy đáp: “Là Mai ma ma.”
Giọng nàng dịu đi một chút: “Ta còn chưa khóc, sao ngươi lại khóc?”
Lúc này ta mới nhận ra, nước mắt đã rơi ướt đẫm khuôn mặt.
Chi Nương cũng bật khóc.
Những giọt nước mắt chảy xuống, thấm vào váy trắng, loang ra thành từng vệt.
“Không phải ngươi?”
Ta nghe ra sự oán hận trong giọng nàng, vội vàng lắc đầu:
“Không phải ta! Ta không biết nước trà có vấn đề.”
Chi Nương bỗng bật khóc nức nở, tiếng khóc như đứt từng đoạn, từng đoạn:
“Bà già khốn kiếp…… Đây là cưỡng hiếp!”
Chi Nương gục đầu xuống bàn, đôi vai run rẩy không ngừng:
“Cứu ta với… ta chỉ là thích đọc sách mà thôi…”
Ta nhỏ giọng khuyên nhủ:
“Chi Nương, nghe lời Mai ma ma đi, bà ấy sẽ đối xử tốt với ngươi.”
Chi Nương đột ngột ngẩng đầu lên, như thể vừa nghe được chuyện gì buồn cười lắm:
“Nghe lời bà ta, rồi đi làm kỹ nữ sao?”
Ta gật đầu.
Có gì sai sao? Đây là thanh lâu, nếu không làm kỹ nữ thì chỉ có thể làm nha hoàn.
Chi Nương có nhan sắc, dĩ nhiên phải tiếp khách, làm vui lòng đám nam nhân chịu chi tiền.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro