Chương 4
Vạn Sự Như Ý
2025-03-15 14:16:12
Nàng hít hít mũi, chép miệng:
“Thôi đi, ngươi đúng là đồ ngốc, ta nói chuyện với ngươi làm gì chứ…”
Ta: …
Chi Nương lạnh lùng nói tiếp:
“Tiểu Nguyệt Nhi, thật ra ngủ với nam nhân vốn chẳng phải chuyện to tát. Dù gì ta cũng là nữ nhân thời đại mới, đã sớm nghĩ tới chuyện giải phóng bản thân.”
Nàng vừa khóc vừa cười, nước mắt lăn dài trên gương mặt:
“Nhưng mà… tại sao đám nam nhân kia lại xấu xí đến thế…”
Ta nghe mà có chút mơ hồ.
“A? Trên đời này còn có nam nhân không xấu sao?”
Chi Nương ngửa đầu, sụt sịt mũi, sau đó gào lên như muốn xé nát cả bầu trời:
“A! A! A! Ta không muốn ngủ với nam nhân xấu xí!”
Ta cúi đầu, nhỏ giọng nhắc nhở:
“Chi Nương, nếu không nghe lời, Mai ma ma sẽ phạt.”
Nàng đập mạnh xuống bàn, lớn tiếng mắng:
“Ta không sợ! Kệ xác bà ta!”
Đôi mắt Chi Nương đỏ hoe, nước mắt vẫn lưng tròng, nhưng trong đáy mắt không hề có chút gì gọi là sợ hãi hay khuất phục. Chỉ có căm phẫn, không cam lòng, và quật cường như một nam nhân.
---
Mai ma ma làm tú bà đã mấy chục năm, lăn lộn ở chốn hoa phố, không có bản lĩnh thì không thể đứng vững lâu như vậy.
Bà ta có đủ thủ đoạn để trị người, thậm chí còn có một căn mật thất chứa đầy những loại dược liệu kỳ quái.
Chi Nương chịu không ít đau khổ, nàng muốn chạy trốn, nhưng Di Hồng Lâu chẳng khác nào một cái lồng sắt kín kẽ, không ai có thể thoát ra ngoài.
Ta quỳ xuống cầu xin giúp nàng:
“Mai ma ma, Chi Nương không muốn treo biển tiếp khách, người cho nàng làm nha hoàn được không?”
Mai ma ma trở tay tát ta một cái:
“Ta không thiếu nha hoàn! Chỉ là ta nhìn không quen cái bộ dạng cứng đầu của nó!”
Bà ta trút giận lên ta, bỏ đói ta hai ngày.
Khi ta đem cơm cho Chi Nương, nàng vừa ăn vừa cười, nước mắt nước mũi rơi cả vào chén cơm.
Cuối cùng, Chi Nương cũng chịu thua.
Nàng ôm chặt lấy chân Mai ma ma, nước mắt giàn giụa cầu xin:
“Mai ma ma… có thể cho ta chọn khách không? Đẹp hay xấu… ta thật sự không chịu nổi…”
Xanh Xao
Ta biết Chi Nương rất để ý nhan sắc nam nhân. Nàng từng dựa vào thành giường, nước mắt rơi lã chã, nghiến răng nghiến lợi nói với ta:
“Nếu đây là một quyển tiểu thuyết, nhất định là do nam nhân viết! Chứ phụ nữ ai lại viết ra toàn đám nam nhân xấu xí như vậy chứ… ô ô ô ô…”
Mai ma ma cười khẩy, đập mạnh xuống bàn rồi tiện tay ném cho nàng một quả táo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bà ta ngồi xổm xuống, vuốt ve gương mặt trắng trẻo của Chi Nương, dịu dàng nói:
“Được! Được! Được! Ta ở Di Hồng Lâu bao nhiêu năm, ngươi đi hỏi thử xem, ai mà không coi ta như mẹ ruột? Các ngươi đều là thịt trong tim gan ta, chút yêu cầu nhỏ này, ta đương nhiên có thể đáp ứng.
Chỉ cần ngươi biết điều, kiếm tiền nhiều một chút cho ta, thì chính ngươi cũng có phần. Sau này, ngày lành còn ở phía trước!”
---
Buổi tối, Chi Nương được một chén canh cá.
Nước canh ninh đến trắng như sữa. Mai ma ma mang hai bát, một bát đưa cho hoa khôi đầu bảng, một bát dành riêng cho Chi Nương.
Ta giúp Chi Nương chải tóc, sau đó xuống lầu tiếp khách.
Đêm nay có một nhóm quân lính kéo tới.
Trong đám đó có một thiếu niên trẻ tuổi, lần đầu đến kỹ viện nên hai tai đỏ bừng, chẳng biết phải nhìn vào đâu.
Gã cầm đầu đẩy thiếu niên về phía trước, cười lớn:
“Cho chất nhi ta tìm một cô nương tốt, để nó nếm thử mùi vị ôn hương nhuyễn ngọc nào!”
Gã ghé sát vào tai Mai ma ma, hạ giọng:
“Nó còn là xử nam đấy.”
Mai ma ma cười khanh khách, bàn tay trắng nõn lướt nhẹ qua n.g.ự.c gã quân nhân:
“Yên tâm đi, gia! Ta sẽ làm cho vị tiểu gia này hài lòng.”
Thiếu niên kia có dung mạo tuấn tú, dáng người đĩnh bạt. Giữa một đám nam nhân ngăm đen vạm vỡ, hắn trông vô cùng nổi bật.
Mai ma ma quét mắt nhìn qua một lượt các cô nương, còn chưa kịp chỉ định ai, Chi Nương đã bước lên trước.
Nàng mỉm cười, đôi mắt như đóa đào nở rộ:
“Mai ma ma, để ta hầu hạ vị tiểu gia này.”
Mai ma ma vừa định gật đầu, thì gã quân lính cầm đầu bất ngờ túm lấy tay Chi Nương, gằn giọng:
“Người này, ta muốn!”
Gã ta có gương mặt hung dữ, đôi mắt dài hẹp ánh lên vẻ đáng sợ.
“Ta không…”
Chi Nương định vùng vẫy, nhưng Mai ma ma đã véo mạnh vào eo nàng, rồi quay sang cười nịnh với gã…
"Quân gia, mời lên lầu."
Ta thoáng thấy Chi Nương khẽ run, còn đám gia nô nhận lệnh lập tức khiêng nàng lên lầu.
Ta vội vã chạy theo, đứng chờ trước cửa.
Một lúc sau, quân gia rời đi trong vẻ mãn nguyện. Ta bước vào phòng, giúp nàng lau mặt, chải đầu.
Chi Nương ngâm mình trong thùng nước ấm, hơi nóng bốc lên làm làn da trắng hồng càng thêm quyến rũ.
Nàng thở dài, than thở: "Tiểu Nguyệt Nhi, mấy cuốn tiểu thuyết đó toàn là gạt người!
"Nam tôn nữ ti, nữ nhân căn bản chẳng có quyền gì cả."
Ta nghe mà chẳng hiểu gì, chỉ biết ngồi yên, lặng lẽ chải tóc cho nàng.
Chi Nương bật cười, đưa tay ướt sũng vỗ vỗ lên đầu ta, làm nước văng tung tóe.
“Thôi đi, ngươi đúng là đồ ngốc, ta nói chuyện với ngươi làm gì chứ…”
Ta: …
Chi Nương lạnh lùng nói tiếp:
“Tiểu Nguyệt Nhi, thật ra ngủ với nam nhân vốn chẳng phải chuyện to tát. Dù gì ta cũng là nữ nhân thời đại mới, đã sớm nghĩ tới chuyện giải phóng bản thân.”
Nàng vừa khóc vừa cười, nước mắt lăn dài trên gương mặt:
“Nhưng mà… tại sao đám nam nhân kia lại xấu xí đến thế…”
Ta nghe mà có chút mơ hồ.
“A? Trên đời này còn có nam nhân không xấu sao?”
Chi Nương ngửa đầu, sụt sịt mũi, sau đó gào lên như muốn xé nát cả bầu trời:
“A! A! A! Ta không muốn ngủ với nam nhân xấu xí!”
Ta cúi đầu, nhỏ giọng nhắc nhở:
“Chi Nương, nếu không nghe lời, Mai ma ma sẽ phạt.”
Nàng đập mạnh xuống bàn, lớn tiếng mắng:
“Ta không sợ! Kệ xác bà ta!”
Đôi mắt Chi Nương đỏ hoe, nước mắt vẫn lưng tròng, nhưng trong đáy mắt không hề có chút gì gọi là sợ hãi hay khuất phục. Chỉ có căm phẫn, không cam lòng, và quật cường như một nam nhân.
---
Mai ma ma làm tú bà đã mấy chục năm, lăn lộn ở chốn hoa phố, không có bản lĩnh thì không thể đứng vững lâu như vậy.
Bà ta có đủ thủ đoạn để trị người, thậm chí còn có một căn mật thất chứa đầy những loại dược liệu kỳ quái.
Chi Nương chịu không ít đau khổ, nàng muốn chạy trốn, nhưng Di Hồng Lâu chẳng khác nào một cái lồng sắt kín kẽ, không ai có thể thoát ra ngoài.
Ta quỳ xuống cầu xin giúp nàng:
“Mai ma ma, Chi Nương không muốn treo biển tiếp khách, người cho nàng làm nha hoàn được không?”
Mai ma ma trở tay tát ta một cái:
“Ta không thiếu nha hoàn! Chỉ là ta nhìn không quen cái bộ dạng cứng đầu của nó!”
Bà ta trút giận lên ta, bỏ đói ta hai ngày.
Khi ta đem cơm cho Chi Nương, nàng vừa ăn vừa cười, nước mắt nước mũi rơi cả vào chén cơm.
Cuối cùng, Chi Nương cũng chịu thua.
Nàng ôm chặt lấy chân Mai ma ma, nước mắt giàn giụa cầu xin:
“Mai ma ma… có thể cho ta chọn khách không? Đẹp hay xấu… ta thật sự không chịu nổi…”
Xanh Xao
Ta biết Chi Nương rất để ý nhan sắc nam nhân. Nàng từng dựa vào thành giường, nước mắt rơi lã chã, nghiến răng nghiến lợi nói với ta:
“Nếu đây là một quyển tiểu thuyết, nhất định là do nam nhân viết! Chứ phụ nữ ai lại viết ra toàn đám nam nhân xấu xí như vậy chứ… ô ô ô ô…”
Mai ma ma cười khẩy, đập mạnh xuống bàn rồi tiện tay ném cho nàng một quả táo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bà ta ngồi xổm xuống, vuốt ve gương mặt trắng trẻo của Chi Nương, dịu dàng nói:
“Được! Được! Được! Ta ở Di Hồng Lâu bao nhiêu năm, ngươi đi hỏi thử xem, ai mà không coi ta như mẹ ruột? Các ngươi đều là thịt trong tim gan ta, chút yêu cầu nhỏ này, ta đương nhiên có thể đáp ứng.
Chỉ cần ngươi biết điều, kiếm tiền nhiều một chút cho ta, thì chính ngươi cũng có phần. Sau này, ngày lành còn ở phía trước!”
---
Buổi tối, Chi Nương được một chén canh cá.
Nước canh ninh đến trắng như sữa. Mai ma ma mang hai bát, một bát đưa cho hoa khôi đầu bảng, một bát dành riêng cho Chi Nương.
Ta giúp Chi Nương chải tóc, sau đó xuống lầu tiếp khách.
Đêm nay có một nhóm quân lính kéo tới.
Trong đám đó có một thiếu niên trẻ tuổi, lần đầu đến kỹ viện nên hai tai đỏ bừng, chẳng biết phải nhìn vào đâu.
Gã cầm đầu đẩy thiếu niên về phía trước, cười lớn:
“Cho chất nhi ta tìm một cô nương tốt, để nó nếm thử mùi vị ôn hương nhuyễn ngọc nào!”
Gã ghé sát vào tai Mai ma ma, hạ giọng:
“Nó còn là xử nam đấy.”
Mai ma ma cười khanh khách, bàn tay trắng nõn lướt nhẹ qua n.g.ự.c gã quân nhân:
“Yên tâm đi, gia! Ta sẽ làm cho vị tiểu gia này hài lòng.”
Thiếu niên kia có dung mạo tuấn tú, dáng người đĩnh bạt. Giữa một đám nam nhân ngăm đen vạm vỡ, hắn trông vô cùng nổi bật.
Mai ma ma quét mắt nhìn qua một lượt các cô nương, còn chưa kịp chỉ định ai, Chi Nương đã bước lên trước.
Nàng mỉm cười, đôi mắt như đóa đào nở rộ:
“Mai ma ma, để ta hầu hạ vị tiểu gia này.”
Mai ma ma vừa định gật đầu, thì gã quân lính cầm đầu bất ngờ túm lấy tay Chi Nương, gằn giọng:
“Người này, ta muốn!”
Gã ta có gương mặt hung dữ, đôi mắt dài hẹp ánh lên vẻ đáng sợ.
“Ta không…”
Chi Nương định vùng vẫy, nhưng Mai ma ma đã véo mạnh vào eo nàng, rồi quay sang cười nịnh với gã…
"Quân gia, mời lên lầu."
Ta thoáng thấy Chi Nương khẽ run, còn đám gia nô nhận lệnh lập tức khiêng nàng lên lầu.
Ta vội vã chạy theo, đứng chờ trước cửa.
Một lúc sau, quân gia rời đi trong vẻ mãn nguyện. Ta bước vào phòng, giúp nàng lau mặt, chải đầu.
Chi Nương ngâm mình trong thùng nước ấm, hơi nóng bốc lên làm làn da trắng hồng càng thêm quyến rũ.
Nàng thở dài, than thở: "Tiểu Nguyệt Nhi, mấy cuốn tiểu thuyết đó toàn là gạt người!
"Nam tôn nữ ti, nữ nhân căn bản chẳng có quyền gì cả."
Ta nghe mà chẳng hiểu gì, chỉ biết ngồi yên, lặng lẽ chải tóc cho nàng.
Chi Nương bật cười, đưa tay ướt sũng vỗ vỗ lên đầu ta, làm nước văng tung tóe.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro