Chương 5
Vạn Sự Như Ý
2025-03-15 14:16:12
Từ ngày đó, Chi Nương bắt đầu đứng vững chỗ trong Di Hồng Lâu.
Nàng càng ngày càng nổi danh, cũng càng ngày càng đẹp, quyến rũ đến mức khiến người ta mê mẩn.
Chỉ nửa năm sau, nàng đã trở thành hoa khôi của Di Hồng Lâu và gặp người đầu tiên ngỏ ý chuộc thân cho nàng.
Từng có nhiều cô nương ở đây được chuộc thân ra ngoài, nhưng hiếm ai có kết cục tốt.
Có người bị nhà quyền quý mua về, rồi chẳng biết làm vợ lẽ thứ mấy, ngày ngày phải đấu đá cùng đám nữ nhân trong nhà.
Có kẻ còn thảm hơn, chưa kịp làm vợ lẽ đã bị bán lại cho những kỹ viện rẻ tiền hơn.
Ta muốn khuyên Chi Nương, rằng lời nam nhân trên giường chẳng thể tin, huống hồ gì là lời hứa hẹn chuộc thân.
Nhưng nàng chỉ cười, đưa tay chọc vào trán ta: "Tiểu Nguyệt Nhi, ngươi nghĩ ta ngốc sao? Ta biết, thời đại này chỉ biết nuốt chửng nữ nhân đến tận xương cốt."
Đúng là Chi Nương, chẳng hề ngu ngốc.
Lúc này, đôi tay ngọc ngà của nàng dù chưa đến mức bị ngàn người ve vuốt, cũng đã sớm trải qua không ít bàn tay nam nhân.
"Này, cái tên kia trong nhà có đến mấy chục nữ nhân. Nếu ta đi theo hắn, chắc chắn sẽ mất mạng."
Nàng nằm sấp trên giường, lười biếng than vãn: "Tiểu Nguyệt Nhi, ta không muốn làm kỹ nữ nữa!"
"Ta muốn ra ngoài làm ăn, bán đậu hũ hay bánh bao gì đó. Trong tiểu thuyết đều viết như vậy mà!"
Ta nhặt chiếc giày nàng đá văng tận góc giường, nghe vậy thì ngạc nhiên hỏi: "Ngươi biết làm đậu hũ với bánh bao sao?"
Chi Nương ngồi dậy, cười hổ thẹn: "Không biết."
"Ta chỉ nghĩ vậy thôi."
Nói xong, nàng lại ngã xuống giường, giơ chân đạp loạn, khiến ván giường rung lên cành cạch.
"Ta muốn chuộc thân! Không làm nữa!"
Nói xong, nàng đổi giọng, kéo chăn trùm kín đầu, nghẹn ngào:
"Ta cứ tưởng mình xuyên vào tiểu thuyết vớ vẩn nào đó, ai ngờ lại là truyện ngược. Kiếp trước khổ sở, c.h.ế.t đi xuyên qua vẫn phải chịu khổ..."
"Chờ ta kiếm đủ tiền, ta sẽ chuộc thân, rồi cũng chuộc ngươi ra ngoài!"
Ta sững sờ.
Lần đầu tiên có người nói muốn chuộc thân cho ta.
Ở Di Hồng Lâu, ngày qua ngày lặp đi lặp lại, vậy mà giờ đây dường như có một tia hy vọng.
Ta lặng lẽ nhìn nàng. Mấy tháng nay, ta chưa từng thấy nàng khóc, chỉ thấy bóng dáng nàng ngày càng đơn bạc, gầy yếu.
Ta nhẹ giọng an ủi: "Nếu thật sự có một nam nhân tốt muốn chuộc thân cho ngươi thì sao?"
Từ trong chăn, giọng nàng vọng ra: "Tiểu Nguyệt Nhi, ngươi đúng là ngốc tử. Trông cậy vào nam nhân chi bằng trông cậy vào ta."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cái áo choàng nàng từng khoác lên ta trong đêm mưa lạnh, giờ lại mang đến cảm giác ấm áp len lỏi tận đáy lòng.
Ngoài cửa sổ, đèn đuốc sáng rực soi rọi Bất Dạ Thiên, tiếng đàn ca tràn ngập, mở ra một đêm yến tiệc xa hoa.
Ta chỉ mong một ngày nào đó, Chi Nương kiếm đủ tiền, dẫn chúng ta rời khỏi nơi này.
---
Khương Hãn Văn đến Di Hồng Lâu đúng vào ngày tuyết rơi.
Chân trời kéo những áng mây cuối cùng về một góc, để lộ nền trời xanh ngọc trong trẻo.
Xanh Xao
Hắn mặc áo trắng tuyết, đơn giản chỉ cài một cây trâm gỗ trên tóc, chẳng vương một hạt bụi. Gió nhẹ thổi qua khiến tà áo lay động, mang theo mùi dược hương nhàn nhạt lan tỏa trong không khí.
Giữa chốn son phấn nồng nặc hương thơm, mùi hương ấy bỗng chốc ập đến, khắc sâu trong tâm trí ta đến suốt đời.
Mai ma ma vừa dẫn hắn vào hậu viện vừa lắc đầu than thở:
"Mẫu kế ngươi thật là nhẫn tâm, đuổi ngươi ra khỏi nhà, để một thư sinh như ngươi lưu lạc đến nơi không có chút phong thái thư hương như thế này."
Hắn cúi đầu lắng nghe, vẻ mặt bình thản, an tĩnh như thể không thuộc về thế giới này.
Thì ra, hắn là một thư sinh nghèo, ngoại tôn của Mai ma ma, đến đây nương nhờ.
Mai ma ma nhờ hắn viết bảng hiệu và vẽ tranh chữ cho Di Hồng Lâu.
Ta không nhịn được mà lén nhìn hắn. Nhìn một lần lại muốn nhìn thêm lần nữa. Thì ra trên đời thực sự có nam nhân không những không xấu, mà còn đẹp đến vậy.
Chi Nương ghé sát ta, khẽ thì thầm:
“Tiểu Nguyệt Nhi, chỉ có loại nam nhân này mới khiến ta cam tâm tình nguyện cởi áo.”
Chỉ thoáng nhìn, Chi Nương đã như đánh mất hồn phách.
Trước khi ngủ, nàng hưng phấn kéo ta lại, không ngừng thì thầm:
“Tiểu Nguyệt Nhi, cuối cùng ta cũng gặp được một mỹ nam cổ trang thực sự! Trước đây mấy kẻ méo mó xấu xí kia cũng dám gọi là nam nhân sao? Ô ô ô… đẹp quá, chỉ muốn ôm vào ngủ thôi…”
Ta ngáp dài: “Muốn ngủ thì ngủ đi, nói mãi không chán à.”
Tê—
Không hiểu vì sao ta lại bị nàng đá lăn khỏi giường.
Sáng hôm sau, Chi Nương lôi một quyển thoại bản, tìm Khương công tử nhờ dạy chữ.
Khương công tử nhận lấy, bỗng chốc cứng đờ, lắp bắp nói: “Quyển này… không thích hợp để học chữ.”
Chi Nương thản nhiên đáp: “Những chữ trong này ta đều không biết, nên mới muốn học!”
Khương công tử vội đặt sách trả lại, giọng ôn hòa: “Ngươi muốn học chữ là chuyện tốt, ta sẽ dạy ngươi.”
Chi Nương vui mừng nhảy cẫng lên cảm ơn, Khương công tử đỏ bừng tai.
Nàng càng ngày càng nổi danh, cũng càng ngày càng đẹp, quyến rũ đến mức khiến người ta mê mẩn.
Chỉ nửa năm sau, nàng đã trở thành hoa khôi của Di Hồng Lâu và gặp người đầu tiên ngỏ ý chuộc thân cho nàng.
Từng có nhiều cô nương ở đây được chuộc thân ra ngoài, nhưng hiếm ai có kết cục tốt.
Có người bị nhà quyền quý mua về, rồi chẳng biết làm vợ lẽ thứ mấy, ngày ngày phải đấu đá cùng đám nữ nhân trong nhà.
Có kẻ còn thảm hơn, chưa kịp làm vợ lẽ đã bị bán lại cho những kỹ viện rẻ tiền hơn.
Ta muốn khuyên Chi Nương, rằng lời nam nhân trên giường chẳng thể tin, huống hồ gì là lời hứa hẹn chuộc thân.
Nhưng nàng chỉ cười, đưa tay chọc vào trán ta: "Tiểu Nguyệt Nhi, ngươi nghĩ ta ngốc sao? Ta biết, thời đại này chỉ biết nuốt chửng nữ nhân đến tận xương cốt."
Đúng là Chi Nương, chẳng hề ngu ngốc.
Lúc này, đôi tay ngọc ngà của nàng dù chưa đến mức bị ngàn người ve vuốt, cũng đã sớm trải qua không ít bàn tay nam nhân.
"Này, cái tên kia trong nhà có đến mấy chục nữ nhân. Nếu ta đi theo hắn, chắc chắn sẽ mất mạng."
Nàng nằm sấp trên giường, lười biếng than vãn: "Tiểu Nguyệt Nhi, ta không muốn làm kỹ nữ nữa!"
"Ta muốn ra ngoài làm ăn, bán đậu hũ hay bánh bao gì đó. Trong tiểu thuyết đều viết như vậy mà!"
Ta nhặt chiếc giày nàng đá văng tận góc giường, nghe vậy thì ngạc nhiên hỏi: "Ngươi biết làm đậu hũ với bánh bao sao?"
Chi Nương ngồi dậy, cười hổ thẹn: "Không biết."
"Ta chỉ nghĩ vậy thôi."
Nói xong, nàng lại ngã xuống giường, giơ chân đạp loạn, khiến ván giường rung lên cành cạch.
"Ta muốn chuộc thân! Không làm nữa!"
Nói xong, nàng đổi giọng, kéo chăn trùm kín đầu, nghẹn ngào:
"Ta cứ tưởng mình xuyên vào tiểu thuyết vớ vẩn nào đó, ai ngờ lại là truyện ngược. Kiếp trước khổ sở, c.h.ế.t đi xuyên qua vẫn phải chịu khổ..."
"Chờ ta kiếm đủ tiền, ta sẽ chuộc thân, rồi cũng chuộc ngươi ra ngoài!"
Ta sững sờ.
Lần đầu tiên có người nói muốn chuộc thân cho ta.
Ở Di Hồng Lâu, ngày qua ngày lặp đi lặp lại, vậy mà giờ đây dường như có một tia hy vọng.
Ta lặng lẽ nhìn nàng. Mấy tháng nay, ta chưa từng thấy nàng khóc, chỉ thấy bóng dáng nàng ngày càng đơn bạc, gầy yếu.
Ta nhẹ giọng an ủi: "Nếu thật sự có một nam nhân tốt muốn chuộc thân cho ngươi thì sao?"
Từ trong chăn, giọng nàng vọng ra: "Tiểu Nguyệt Nhi, ngươi đúng là ngốc tử. Trông cậy vào nam nhân chi bằng trông cậy vào ta."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cái áo choàng nàng từng khoác lên ta trong đêm mưa lạnh, giờ lại mang đến cảm giác ấm áp len lỏi tận đáy lòng.
Ngoài cửa sổ, đèn đuốc sáng rực soi rọi Bất Dạ Thiên, tiếng đàn ca tràn ngập, mở ra một đêm yến tiệc xa hoa.
Ta chỉ mong một ngày nào đó, Chi Nương kiếm đủ tiền, dẫn chúng ta rời khỏi nơi này.
---
Khương Hãn Văn đến Di Hồng Lâu đúng vào ngày tuyết rơi.
Chân trời kéo những áng mây cuối cùng về một góc, để lộ nền trời xanh ngọc trong trẻo.
Xanh Xao
Hắn mặc áo trắng tuyết, đơn giản chỉ cài một cây trâm gỗ trên tóc, chẳng vương một hạt bụi. Gió nhẹ thổi qua khiến tà áo lay động, mang theo mùi dược hương nhàn nhạt lan tỏa trong không khí.
Giữa chốn son phấn nồng nặc hương thơm, mùi hương ấy bỗng chốc ập đến, khắc sâu trong tâm trí ta đến suốt đời.
Mai ma ma vừa dẫn hắn vào hậu viện vừa lắc đầu than thở:
"Mẫu kế ngươi thật là nhẫn tâm, đuổi ngươi ra khỏi nhà, để một thư sinh như ngươi lưu lạc đến nơi không có chút phong thái thư hương như thế này."
Hắn cúi đầu lắng nghe, vẻ mặt bình thản, an tĩnh như thể không thuộc về thế giới này.
Thì ra, hắn là một thư sinh nghèo, ngoại tôn của Mai ma ma, đến đây nương nhờ.
Mai ma ma nhờ hắn viết bảng hiệu và vẽ tranh chữ cho Di Hồng Lâu.
Ta không nhịn được mà lén nhìn hắn. Nhìn một lần lại muốn nhìn thêm lần nữa. Thì ra trên đời thực sự có nam nhân không những không xấu, mà còn đẹp đến vậy.
Chi Nương ghé sát ta, khẽ thì thầm:
“Tiểu Nguyệt Nhi, chỉ có loại nam nhân này mới khiến ta cam tâm tình nguyện cởi áo.”
Chỉ thoáng nhìn, Chi Nương đã như đánh mất hồn phách.
Trước khi ngủ, nàng hưng phấn kéo ta lại, không ngừng thì thầm:
“Tiểu Nguyệt Nhi, cuối cùng ta cũng gặp được một mỹ nam cổ trang thực sự! Trước đây mấy kẻ méo mó xấu xí kia cũng dám gọi là nam nhân sao? Ô ô ô… đẹp quá, chỉ muốn ôm vào ngủ thôi…”
Ta ngáp dài: “Muốn ngủ thì ngủ đi, nói mãi không chán à.”
Tê—
Không hiểu vì sao ta lại bị nàng đá lăn khỏi giường.
Sáng hôm sau, Chi Nương lôi một quyển thoại bản, tìm Khương công tử nhờ dạy chữ.
Khương công tử nhận lấy, bỗng chốc cứng đờ, lắp bắp nói: “Quyển này… không thích hợp để học chữ.”
Chi Nương thản nhiên đáp: “Những chữ trong này ta đều không biết, nên mới muốn học!”
Khương công tử vội đặt sách trả lại, giọng ôn hòa: “Ngươi muốn học chữ là chuyện tốt, ta sẽ dạy ngươi.”
Chi Nương vui mừng nhảy cẫng lên cảm ơn, Khương công tử đỏ bừng tai.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro