Xuyên Vào Tiểu Thuyết Rác À?

Chương 6

Vạn Sự Như Ý

2025-03-15 14:16:12

Chỉ có ta biết, hôm qua khi Chi Nương mặc bộ y phục màu thủy lục, nghiêng mặt trò chuyện với ta, Khương công tử đã lặng lẽ ngắm nhìn hồi lâu. Đôi mắt ấy như băng tan gặp nước xuân, từng giọt từng giọt chảy về phía nàng.

Từ đó, mỗi ngày bọn họ ngồi trong sân học chữ, ta thì mài mực bên cạnh.

Các cô nương khác trông thấy, bèn thì thầm mắng nàng là hồ ly tinh, sau đó về phòng xé nát sách vở của mình.

Chi Nương học rất nghiêm túc, nàng bắt đầu từ danh sách các cô nương trong Di Hồng Lâu, từng chữ từng chữ ghi nhớ.

Khương công tử là quân tử, giữ đúng lễ nghi. Hắn ngồi một bên, nàng ngồi một bên. Nàng đọc chữ nào, hắn viết chữ ấy cho nàng học.

Chữ đầu tiên hắn viết là tên ta: “Trần Nguyệt Nhi.”

Chi Nương vui vẻ nói: “Tiểu Nguyệt Nhi, đây là tên của ngươi. Chờ ta biết chữ, ta sẽ dạy lại cho ngươi.”

Khương công tử nhìn tên ta, khẽ cười: “Trong viện có rất nhiều hoa lê, trăng sáng soi rọi cành hoa. Hoa lê dưới trăng, quả là cái tên đẹp.”

Chi Nương chậm rãi lặp lại tên ta, hắn liền đọc thơ theo.

Ta từng nghĩ trên đời chỉ có hai loại nam nhân: một loại lui tới thanh lâu, một loại không.

Ta không lạ gì nam nhân bên ngoài. Trong mắt họ, nữ tử thanh lâu chẳng khác gì kỹ nữ rẻ tiền. Nhưng Khương công tử lại tìm thấy trong thơ ca một cái tên cho chúng ta.

Tên ta vốn chỉ là cái tên cha ta thuận miệng đặt, vì hôm ta sinh ra, ánh trăng đặc biệt tròn. Nhưng khi nghe từ miệng Khương công tử, bỗng có một ý vị khác.

Từ đó về sau, ta thích hoa lê.

---

Dù trời đã vào đông, sương giăng gió lạnh, nhưng Khương công tử như đưa Chi Nương đến gần mùa xuân.

Ta cũng bất giác thấy ấm áp hơn.

Mỗi lần viết chữ, hai người họ càng ngồi gần nhau hơn. Khi Chi Nương hỏi mà không hiểu, Khương công tử kiên nhẫn giảng giải từng chút một.

Mỗi khi nàng vô thức nhích lại gần, hắn lại đỏ mặt, vội vã lùi ra sau. Khi không còn lùi được nữa, hắn nghẹn ngào nói:

“Chi Nương cô nương, học chữ cần chú tâm.”

Chi Nương mắt sáng như sao, khẽ cười, giọng chân thành mà thẳng thắn:

“Không phải lỗi của ngươi quá hấp dẫn, mà là lỗi của ta không chịu chuyên tâm.”

Ánh mắt hai người giao nhau, ý cười lan tỏa. Thời gian như ngừng lại, vạn vật cũng lặng thinh.

Động tác mài mực trong tay ta cũng bất giác dừng lại. Một tia xuân ý len lỏi vào lòng.

Ánh hoàng hôn hắt qua cửa sổ, ấm áp mà dịu dàng.

Chi Nương không còn muốn tiếp khách nữa. Nàng như con thiêu thân nhỏ bé, liều mạng lao vào ngọn lửa tình yêu rực cháy.

Mai ma ma đến xem nàng: “Ta thấy sắc mặt ngươi cũng khá lắm, thật sự bệnh à?”

“Khụ khụ khụ… ta bệnh thật mà.”

Chi Nương dựa vào giường, che miệng ho khan.

Mai ma ma nhìn chằm chằm, ánh mắt lạnh lùng như nhìn thấu lòng dạ người khác.

Bà ta duỗi tay, nắm lấy cổ tay Chi Nương, rồi buông ra, thản nhiên nói:

“Di Hồng Lâu không nuôi kẻ rảnh rỗi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Rõ ràng đã nhìn thấu mọi chuyện.

Chi Nương cắn môi, vẻ mặt đầy ấm ức: “Ta thực sự bệnh mà…”

Mai ma ma chỉ cười nhạt:

“Bạc chuộc thân đủ chưa?”

Chi Nương lắc đầu.

“Sống là thê thiếp của vạn người, c.h.ế.t cũng chẳng có phu quân. Một khi đã vào Di Hồng Lâu, đây chính là số mệnh của ngươi.”

Mai ma ma lạnh lùng buông một câu, rồi quay lưng rời đi.

Xanh Xao

Chi Nương vừa nghe xong liền lao lên giường, nước mắt rơi lã chã. Nàng khóc một lúc, rồi quay sang hỏi ta:

“Tiểu Nguyệt Nhi, ngươi thấy Khương công tử có tốt không?”

Ta nhớ đến bóng dáng áo trắng như tuyết kia, khẽ gật đầu: “Tốt.”

“Vậy ngươi nói xem, nếu ta nhờ hắn chuộc chúng ta, hắn có đồng ý không?”

Ta ngẩn người hồi lâu mới đáp: “Khương công tử… không có tiền.”

Chi Nương nín khóc, bật cười: “Đúng vậy, hắn nghèo.”

Nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau, Chi Nương vẫn như thường đi tìm Khương công tử học chữ.

Nhưng lời nàng nói đêm qua cứ luẩn quẩn trong đầu ta—nếu Khương công tử có tiền, liệu có chuộc chúng ta không?

---

Di Hồng Lâu không nuôi kẻ rảnh rỗi.

Mai ma ma ném mấy đồng tiền xuống dưới chân ta:

“Lần trước Tiêu phu điểm danh muốn Chi Nương. Ngươi đi nói với nàng, chuẩn bị tiếp khách đi.”

Ta quỳ xuống, dập đầu cầu xin:

“Mai ma ma, Chi Nương bệnh rồi, xin cho nàng nghỉ ngơi một chút.”

Những đồng tiền lạnh lẽo đập vào trán ta, đau rát.

Mai ma ma đẩy ta ngã xuống, giọng lạnh băng:

“Nàng nghỉ ngơi, vậy ngươi đi kiếm tiền à? Đừng tưởng ta không biết nàng đang tính toán gì. Đã vào đây nửa năm, vẫn còn chưa nhìn thấu nam nhân, thật là ngốc.”

Rồi bà ta vung chân đá mạnh vào n.g.ự.c ta:

“Đi lấy bô trong phòng ta ra, rửa sạch đi.”

Khi ta kể lại với Chi Nương, nàng ngồi ôm chân trên giường, hỏi:

“Mai ma ma đánh ngươi à?”

“Không có.”

Nàng bật cười: “Vậy vết giày trên n.g.ự.c ngươi là thế nào?”

Ta cúi đầu nhìn, quả nhiên trên áo có một dấu giày đen sì.

Ta thành thật đáp: “Mai ma ma chỉ đá ta, không đánh.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Vào Tiểu Thuyết Rác À?

Số ký tự: 0