Xuyên Vào Tiểu Thuyết Rác À?

Chương 7

Vạn Sự Như Ý

2025-03-15 14:16:12

Chi Nương không nói gì nữa. Nàng lôi túi tiền ra, đổ hết lên giường, đếm từng đồng một, rồi mới chậm rãi lên tiếng…

Chi Nương thở dài, giọng nói dần trầm xuống:

“Giúp ta trang điểm đi.”

---

Mưa đêm vừa tạnh, không khí mang theo hơi lạnh.

Ta ngồi trong hậu viện, cúi đầu kỳ cọ cái bô, dốc hết mười phần thành kính.

Bỗng một mùi dược hương quen thuộc phảng phất trong không khí, một giọng nói ấm áp vang lên:

“Trời lạnh lắm, để ta giúp ngươi.”

Ta trợn tròn mắt, không thể tin nổi khi nhìn thấy Khương công tử xuất hiện.

Hắn thản nhiên ngồi xổm xuống, đưa tay nhận lấy cái bô.

Ta hốt hoảng, mặc kệ tay còn vương bẩn, vội vàng đẩy hắn ra:

“Khương công tử, ngài là khách của Mai ma ma, ta là hạ nhân, việc này vốn là bổn phận của ta, ta không lạnh.”

Hắn không nói gì, chỉ nhìn ta, ánh mắt ấm áp như gió xuân, trong đáy mắt còn vương chút ý cười nhàn nhạt. Trong khoảnh khắc ấy, ta bỗng quên mất mình chỉ là một nha đầu thấp hèn.

“Tay đông cứng đến đỏ cả rồi, còn bảo không lạnh sao?”

Nghe hắn nói, ta mới cúi đầu nhìn bàn tay mình—sưng đỏ như củ cà rốt. Ta vội giấu tay ra sau lưng, lí nhí:

“Không lạnh…”

Hương thuốc quanh hắn dày đặc, dần dần bao trùm lấy ta.

Trong lòng ta chợt dâng lên cảm giác chua xót. Tay hắn là tay của người đọc sách, trắng trẻo thon dài, không nên vấy bẩn vì ta mà đi rửa cái bô này.

“Ta sắp rửa xong rồi, ngài mau trở về đi. Mai ma ma mà thấy, sẽ quở trách mất.”

Hắn không tranh cãi nữa, chỉ giúp ta kéo lên một thùng nước đầy rồi mới rời đi.

Nghe tiếng bước chân xa dần, ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Ta lại múc một gáo nước lạnh xối lên thùng gỗ, khóe môi khẽ cong, ngay cả bản thân cũng không nhận ra.

---

Tên Tiêu phu kia đặc biệt vừa ý Chi Nương, mỗi lần đến đều chỉ gọi nàng hầu hạ.

Trên cổ nàng, dấu hôn còn đỏ hơn cả phấn má.

Ta lo lắng hỏi: “Có muốn che đi một chút không?”

Chi Nương nhìn ta, bật cười:

“Tiểu Nguyệt Nhi, ngươi đúng là lo chuyện không đâu.”

Khương công tử hẳn là cũng thấy rồi. Những lúc dạy chữ, hắn và Chi Nương vẫn giữ khoảng cách, ngồi ngay ngắn như cũ.

Nhưng ta nhận ra, ánh mắt hắn luôn lặng lẽ nhìn về phía Chi Nương, đến mức sách trong tay vẫn chưa lật được trang nào.

Khi ta vào nhà lấy nghiên mực, lúc trở ra, không khí giữa hai người họ đã căng thẳng.

Chi Nương giận dữ trừng hắn, ngón tay chỉ vào quyển sách:

“Vì sao ta không thể đọc?”

Khương công tử thoáng lúng túng:

“Không phải không thể đọc… chỉ là… 《Sử ký》 không phù hợp lắm, trước mắt chi bằng đọc mấy cuốn thiết thực hơn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Chi Nương cao giọng:

“Cái gì gọi là thiết thực? 《Nữ tắc》 có thiết thực không? 《Nữ giới》 có thiết thực không?”

Khương công tử khẽ thở dài:

“Dù ngươi sống trong thanh lâu, nhưng vẫn ham học, chứng tỏ ngươi không phải nữ tử tầm thường. Nếu đã muốn đọc sách, tất nhiên nên chọn những thứ hữu ích.”

Chi Nương bực tức đá văng ghế:

“Ta phi! Cái tư tưởng phong kiến thối nát này của ngươi!”

Nói rồi, nàng hất sách xuống hồ nước, quay người bỏ đi.

Chỉ còn ta và Khương công tử ngồi đó, nhìn nhau không biết nói gì.

Sắc mặt Khương công tử cứng đờ.

Ta nghĩ nếu cứ im lặng thế này thì cũng không ổn, bèn bối rối lên tiếng:

“Ta… ta…”

Xanh Xao

Ấp úng mãi không biết nói gì, ta dứt khoát giả bộ nghe thấy tiếng gọi:

“Hình như Mai ma ma gọi ta! Khương công tử, ngài cứ tự nhiên.”

---

Khi ta về phòng, Chi Nương lại đang đếm tiền.

Một giọt nước mắt chực rơi nhưng vẫn cố chấp mắc lại nơi khóe mắt, trông vừa đáng thương vừa yếu ớt.

Giọng nàng đầy căm phẫn:

“Ta đúng là hồ đồ! Bị sắc đẹp mê hoặc! Ta với hắn cách nhau cả một thời đại, một thân phận, một đạo tam tòng tứ đức. Ta không nên để tình cảm làm lu mờ lý trí!”

Ta nghe mà không hiểu gì cả.

Tam tòng tứ đức là điều nữ nhân phải tuân theo.

Còn “não luyến ái”… là loại bệnh gì vậy?

Ta muốn an ủi nàng, nhưng chẳng biết phải nói sao.

Đúng lúc ấy, ngoài cửa chợt vang lên giọng nói gấp gáp của Khương công tử:

“Chi Nương!”

Khương công tử vẫn đứng ngoài cửa, lo lắng đến mức gần như muốn bật khóc. Hắn siết chặt tay, như thể đã hạ quyết tâm rất lớn, rồi cất giọng:

“Chi Nương, ta sẽ chuộc thân cho nàng, đưa nàng rời khỏi nơi này.”

Lời nói khàn khàn của hắn như sấm nổ giữa trời quang.

Ta mừng thay cho Chi Nương, nhưng nàng lại không có chút phản ứng nào.

Chi Nương ngước nhìn hắn, trong mắt không hề có vẻ lưu luyến.

“Ta biết nàng khác với những nữ tử khác. Ta ngưỡng mộ nàng không chỉ vì dung mạo xinh đẹp, mà còn vì nàng không hề tự ti, cũng không oán trách số phận. Thậm chí, nàng còn muốn học chữ, muốn đọc sách. Sau này, nàng muốn đọc gì cũng được.”

Hắn hít sâu một hơi, ánh mắt tràn đầy chân thành:

“Bây giờ ta chưa có gì trong tay, nhưng ta thề sẽ đỗ đạt, mang nàng thoát khỏi bể khổ này.”

Ánh mắt hắn sáng rực, trong đó ẩn chứa chút chờ mong khó nhận ra.

Nhưng Chi Nương chỉ bình thản đáp:

“Bớt nói lời vô nghĩa, muốn đưa ta đi thì mang tiền đến.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Vào Tiểu Thuyết Rác À?

Số ký tự: 0