Xuyên Vào Tiểu Thuyết Rác À?

Chương 8

Vạn Sự Như Ý

2025-03-15 14:16:12

Nét mặt Khương công tử thoáng cứng lại, một lúc lâu sau mới bật cười, giọng nói nhẹ nhàng như gió xuân:

“Ta sẽ về thưa với phụ thân, rồi quay lại chuộc nàng.”

Chi Nương ngẩng đầu kiêu hãnh:

“Chỉ chuộc thân thôi thì chưa đủ, ta muốn tam thư lục lễ, cưới hỏi đàng hoàng.”

Ánh mắt Khương công tử khẽ biến đổi, nhưng rất nhanh đã rũ mi trịnh trọng gật đầu:

“Đó là lẽ đương nhiên.

“Đợi ta thưa với cha mẹ xong, ta sẽ cầu hôn nàng. Chỉ mong có thể cùng nàng nâng chén giao bôi, bạc đầu giai lão.”

---

Khương công tử rời đi, Chi Nương chỉ chăm chú lật xem thoại bản.

Ta không nhịn được hỏi: "Ngươi không vui sao?”

Chi Nương không ngước mắt:

“Có gì đáng vui chứ? Ta đã nhìn ra, Khương công tử không chỉ nghèo mà còn sĩ diện.”

Nàng nhìn thẳng vào ta, ánh mắt trong veo nhưng kiên định:

“Ngươi tin không? Hắn sẽ không quay lại cưới ta đâu.”

Ta không biết phải đáp thế nào, chỉ ngơ ngác gật đầu.

Mây dày chồng lớp, mưa nặng hạt, mùa đông như kéo dài mãi không dứt.

---

Sáng hôm sau, khi ta đẩy cửa ra, đã thấy Khương công tử đứng đợi bên ngoài.

“Hôm nay Chi Nương đã dậy chưa?”

Ta vừa định trả lời, bên trong đã vọng ra một giọng nói lười nhác:

“Vào đi.”

Khương công tử mỉm cười với ta, rồi bước vào phòng.

Ta vội vàng rót trà.

“Chi Nương, hôm nay ta sẽ trở về quê.

“Ta sẽ nói với cha ta, ta muốn cưới nàng.”

Ánh mắt hắn sáng rực, nhưng Chi Nương chỉ tựa vào đầu giường, giọng nhàn nhạt:

“Được thôi. Nếu ngươi quay lại, thì hẵng nói tiếp.

“Nếu không trở về… ta coi như ngươi đã c.h.ế.t rồi.”

Khương công tử há miệng định nói gì đó, cuối cùng lại nghiêm túc nhìn Chi Nương, kiên định thốt lên:

“Chi Nương, hãy tin ta.”

Ngay sau đó, mặt hắn đỏ bừng, ánh mắt hết nhìn Chi Nương lại nhìn sang ta.

Ta khó hiểu nhìn hắn—Khương công tử từ khi nào lại có tật xấu đảo mắt như vậy?

Chi Nương thấy thế, liền trợn mắt:

“Có chuyện gì thì nói thẳng.”

Khương công tử vẫn không lên tiếng, sắc mặt càng đỏ hơn, rồi bất chợt liếc mắt ra hiệu với ta.

Ta nhìn chằm chằm hắn, khiến hắn trông như mất hết dũng khí, cúi đầu nói nhỏ:

“Tiểu Nguyệt Nhi, ta muốn nói chuyện riêng với Chi Nương.”

Ta bừng tỉnh, vội vàng định lui ra ngoài.

“Tiểu Nguyệt Nhi! Không cần đi.”

Chi Nương gọi ta lại, rồi quay sang nhìn Khương công tử:

“Nói đi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Khương công tử hít sâu một hơi, rồi khẽ cười, giọng nói dịu dàng như gió xuân:

“Chi Nương, ta sắp phải đi xa, nàng có muốn để lại chút kỷ niệm không?”

Chi Nương đặt thoại bản xuống, chậm rãi vén tóc, đầu ngón tay khẽ động, lộ ra nửa bờ vai trắng nõn.

Da trắng như ngọc, mịn màng không tỳ vết.

Khương công tử sững sờ đứng yên, mắt đăm đăm nhìn Chi Nương, mãi đến khi nàng chậm rãi kéo lại vạt áo, hắn mới như bừng tỉnh, lảo đảo vài bước rồi vội vã chạy ra ngoài.

Ta nhìn theo, ngây ngẩn hỏi: “Đây gọi là kỷ niệm sao?”

---

Sau khi Khương công tử đi, Chi Nương quay sang ta, hỏi:

“Tiểu Nguyệt Nhi, ngươi hiểu cảm giác này không? Ngươi và một nam nhân cùng nhau bàn về ánh trăng, thơ ca, mộng tưởng… rồi bỗng dưng hắn lại nói với ngươi về đồ lót phụ nữ.”

Nàng thở dài:

“Thôi, ngươi không hiểu đâu.”

Ta: ……

---

Tuyết rơi trắng xóa, xuân chưa kịp về, chiến loạn lại nổ ra.

Trong thành, hơn nửa nam nhân bị bắt đi tòng quân.

Các thanh lâu lục tục đóng cửa.

Di Hồng Lâu vẫn cố gắng cầm cự, nhưng buôn bán ngày càng ế ẩm.

Mai ma ma phiền muộn trong lòng, chẳng bao lâu thì đổ bệnh.

Nàng nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, tay ôm lấy ngực, hơi thở mong manh. Mỗi lần ho đều run rẩy cả người, trên khăn tay loang lổ những vệt m.á.u đỏ thẫm.

“Cả đời này, ta cũng đã từng hưởng qua vinh hoa, không có gì tiếc nuối.”

Mọi người quỳ trước giường nàng, một màu áo đen phủ kín, bầu không khí nặng nề đến nghẹt thở.

Di Hồng Lâu đóng cửa, không tiếp khách. Chưa được hai ngày, Mai ma ma lặng lẽ qua đời.

Đêm cuối cùng, nàng gọi ta vào phòng.

“Tiểu Nguyệt Nhi, ta nhìn ngươi lớn lên, đến phút cuối, bên cạnh chỉ còn lại một mình ngươi.”

Bàn tay nàng lạnh ngắt, ta nắm lấy mà chẳng cảm nhận được chút hơi ấm nào.

“Di Hồng Lâu… giao lại cho ngươi. Giữ được thì giữ, không giữ được thì cứ để nó sụp đổ, đốt sạch cũng được. Dù sao ta cũng không còn trông thấy nữa.”

Xanh Xao

Mai ma ma cố gắng nở một nụ cười an nhiên, nói xong liền nhắm mắt lìa trần.

Nửa đời lênh đênh theo dòng nước, cuối cùng một cơn mưa lạnh chôn vùi hồng nhan.

Ta sợ hãi, đến khi cảm nhận được bàn tay bà dần cứng lại, mới ngơ ngác thốt lên:

“Được.”

---

Mai ma ma giao Di Hồng Lâu cho ta quả là một sai lầm to lớn.

Ta chỉ biết làm việc, hoàn toàn không biết làm tú bà.

Cuối cùng, Chi Nương đứng ra chủ trì đại cục.

Việc đầu tiên nàng làm là trả lại khế ước bán thân cho tất cả mọi người.

“Ta làm tú bà, không cam lòng để các cô nương của Di Hồng Lâu tiếp tục chịu khổ. Ta không cần.”

Nghe xong, tim ta lạnh toát, chuẩn bị tinh thần cho cảnh nhà trống vắng tanh.

Tơ Liễu đi rồi, Tử Điệp đi rồi, Tích Đồng cũng đi rồi…

Những người còn lại chỉ lặng lẽ nhận lấy khế ước, khẽ nói một câu cảm tạ Chi Nương.

May mà chuyện làm ăn của Di Hồng Lâu không cần lo lắng.

Chiến tranh đã đến sát ngoài thành, tất cả thanh lâu trong thành đều đóng cửa.

Thế đạo loạn lạc, ai chạy thoát được thì đều đã bỏ đi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Vào Tiểu Thuyết Rác À?

Số ký tự: 0