Xuyên Vào Tiểu Thuyết Rác À?

Chương 11

Vạn Sự Như Ý

2025-03-15 14:16:12

Bà lão mím môi, sau đó lại nở nụ cười hiền từ:

“Không có gì, không có gì. Ta cũng có nữ nhi tên là Chi Nương…

“Hai cô nương đi được đến đây, thật không dễ dàng gì.”

Ánh mắt bà lão càng thêm nhân hậu, vẫy tay nói: “Tới đây, cô nương, uống thêm chút nước đi.”

Chi Nương xua tay: “A bà, chúng con không thể uống hết nước của người được.”

Bà lão kiên trì dúi túi nước vào tay Chi Nương: “Phía trước không xa chính là thành Vĩnh Khang, không sợ, cứ uống đi.”

Chi Nương cúi đầu, mỉm cười: “Đa tạ.”

Bà lão cười hiền hậu hơn: “Không cần khách sáo, để ta nghỉ ngơi thêm một lát rồi lại lên đường.”

Ta và Chi Nương lặng lẽ nhìn nhau, giữa thời loạn lạc mà vẫn gặp được người tốt, đúng là may mắn.

Nhưng ngay giây sau, một cơn đau buốt nhói lên trong đầu.

Ta nhìn sang, ánh mắt bà lão đã thay đổi, trở nên âm trầm và độc ác.

Nàng nghiến răng, lạnh giọng nói:

“Quả nhiên là con tiện nhân đã mê hoặc Khương Hãn Văn đến mức thần hồn điên đảo!”

---

“Đúng là món hời, một đầu bảng còn kèm thêm một nha hoàn.”

Tiếng bà lão vang lên bên ngoài xe ngựa, kéo ta ra khỏi cơn mê man.

Chiếc xe lắc lư dữ dội, giọng bà lão đầy đắc ý:

“Lão nương tính nhặt vài ả lưu dân có nhan sắc, không ngờ trời thương, lại gặp ngay con tiện nhân này.

“Khương Hãn Văn—cái tên bạch nhãn lang đó, từ khi gặp nàng ta liền xem thường chất nữ ta!”

Gã xa phu cười nhạt, giọng the thé châm chọc:

“Đầu bảng thì tất nhiên là giỏi câu dẫn người khác rồi. Còn nhi tử kia của ngươi, hắn còn muốn làm bộ thanh cao nữa sao?”

“Hừ, thanh cao cái gì? Cha hắn đã bỏ một đống bạc mua về một con bé mới vừa mười ba tuổi, non nớt đến mức ai nhìn cũng thương.

“Hắn mà không chịu, thì cha hắn sẽ hưởng trước!”

Nghe đến đó, tim ta thắt lại, hoảng hốt quay sang nhìn Chi Nương.

Nàng đã tỉnh từ bao giờ, ánh mắt bình tĩnh mà sắc bén, còn ẩn một tia châm chọc.

“Hư…”

Chi Nương mím môi, nhẹ nhàng ra hiệu ta im lặng.

Ta hiểu ý, khẽ gật đầu.

Chúng ta đều bị trói chặt, bên ngoài còn có hai kẻ canh giữ, muốn chạy thoát cũng không được.

Xanh Xao

“Ngươi cầm dây cương đi, ta vào trước xem thử đầu bảng này có đáng giá hay không.”

Gã xa phu cười ha hả.

Mụ già bên cạnh lập tức nhổ nước bọt, mắng:

“Lão già không biết xấu hổ! Muốn thì cút xuống mà đi, còn không biết ghê tởm à?”

Gã xa phu bị mắng xối xả, cuối cùng cũng không dám hó hé gì thêm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Chi Nương khẽ động thân, nép sát lại gần ta. Hai chúng ta đưa mắt nhìn nhau, ta lập tức hiểu ý, cố tình nhúc nhích vài cái.

Chi Nương cuộn mình phía sau lưng ta, nghiến răng kéo sợi dây trói trên cổ tay ta.

Mụ già kia trói rất chặt, vẫn chưa tháo ra được, nhưng cũng nới lỏng đi đôi chút.

Cả hai đều toát mồ hôi đầy đầu, đúng lúc này, bên ngoài bỗng trở nên huyên náo.

Xe ngựa đã vào thành.

---

Chúng ta bị nhét vào bao tải rồi mang qua một cánh cổng nhỏ.

Đường đi quanh co, hết ngõ hẹp lại đến sân rộng. Mùi phấn son nồng nặc xộc vào mũi, ta lập tức hiểu rõ nơi này là đâu.

Bị ném mạnh xuống đất, ánh sáng chói lòa khiến ta không kịp thích ứng.

Ta giơ tay che mắt, lòng bàn tay lập tức bị thứ gì đó âm ấm dính vào.

Máu.

Mụ già thấy dây trói trên tay ta bị lỏng, cứ tưởng ta tự mình cởi trói, liền thẳng tay chặt đứt một ngón út của ta.

Chi Nương lao vào cản, bị đánh mấy bạt tai.

Ta cắn răng lắc đầu với nàng—bằng mọi giá, cả hai phải sống.

“Ưm—!”

Một cú đá mạnh giáng xuống lưng khiến ta run bần bật.

Một nam nhân đứng ngay bên cạnh, từ trên cao nhìn xuống, chậc lưỡi nói:

“Con này trông cũng không tệ, nhưng sao lại có một đứa xấu xí?”

Mụ già vội vàng cười nịnh nọt:

“Cố gia, con xấu kia chẳng đáng một xu, chỉ là đứa nha hoàn làm việc nặng thôi.”

Kẻ được gọi là Cố gia trông đúng kiểu con nhà quyền quý ăn chơi, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo, sâu không thấy đáy, rõ ràng không dễ đối phó.

Đọc truyện tại monkeyD, page Xanh Xao.

Mụ già đứng khúm núm bên cạnh. Cố gia ngồi xổm xuống, bóp cằm Chi Nương, cất giọng nhàn nhạt:

“Từ đâu đến? Tên gì?”

Trong lời nói hàm chứa sự nguy hiểm.

Chi Nương bị ép ngửa đầu, làn da trắng bệch, hàng mi run rẩy, bóng dáng nàng in lên nền đất thành hình quạt nhạt nhòa.

Ánh sáng lọt qua cửa sổ rọi lên chiếc cổ trắng nõn, trong mắt nàng ánh lên tia sáng mơ hồ. Nàng khẽ hé môi, nhẹ giọng đáp:

“Di Hồng Lâu, Chi Nương.”

Vừa dứt lời, làn da trắng nõn kia đã phủ lên một lớp phấn nhạt nhòa, tựa như sương khói mong manh. Sắc mặt nàng tái nhợt, nhưng lại toát lên một vẻ quyến rũ khó tả, như một cánh hoa mong manh trước gió.

Cố gia cười hài lòng, đưa tay vuốt ve gò má nàng. Một lúc sau, gã buông tay, khóe môi cong lên, gật đầu:

“Từ nay, ngươi là người của Xuân Lâu.”

---

Xuân Lâu khác với Di Hồng Lâu.

Nơi này không do phụ nhân quản, mà là nam nhân.

Cố gia thủ đoạn tàn nhẫn, làm việc theo tâm trạng, ai không vừa mắt liền bị hành hạ đủ đường.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Vào Tiểu Thuyết Rác À?

Số ký tự: 0