Chương 12
Vạn Sự Như Ý
2025-03-15 14:16:12
Chi Nương thường an ủi ta:
“Tiểu Nguyệt Nhi, nữ tử như chúng ta chẳng qua cũng chỉ là đồ mua vui, có gì mà không nhịn được?”
Ta lặng lẽ gật đầu.
Hai tháng sau, Chi Nương đã trở thành đầu bảng của Xuân Lâu, lọt vào mắt Cố gia.
Mỗi lần từ phòng Cố gia trở về, trên người nàng đều đầy thương tích.
Ta đau lòng giúp nàng bôi thuốc, nàng lại cười trấn an ta:
“Đừng khóc, Tiểu Nguyệt Nhi. Những ngày này sẽ không kéo dài lâu đâu.”
Nói rồi, nàng chỉnh lại y phục, ngẩng đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, ánh mắt kiên định:
“Sắp rồi.”
Ta im lặng thu dọn bình thuốc.
Chi Nương nhìn thoáng qua, hạ giọng hỏi:
“Có lấy được thuốc không?”
Ta gật đầu.
Hôm ấy, Cố gia ra ngoài bàn chuyện làm ăn, Chi Nương cố tình ở lại trong viện chờ đợi.
Ta đứng từ xa quan sát, thấy bóng người xuất hiện thì lập tức quay đầu, ra hiệu cho Chi Nương.
Nàng khẽ vuốt lại mái tóc dài, đứng dưới gốc đào.
Một cơn gió nhẹ thoảng qua, cánh hoa đào trên cành rơi lả tả, vấn vít trong không trung rồi nhẹ nhàng phủ lên người nàng.
Chi Nương hơi ngẩn ra, bất giác ngước lên theo những cánh hoa rơi.
Nàng mặc một bộ y phục xanh lơ thanh nhã, đứng dưới tán đào đang nở rộ. Những cánh hoa hồng nhạt vương trên gò má trắng mịn, như điểm xuyết thêm vài phần diễm lệ.
Cố gia trở về, nhìn thấy cảnh tượng ấy, ánh mắt liền tối lại.
Gã vươn tay hái một đóa hoa đào, cài lên mái tóc Chi Nương, càng khiến khuôn mặt nàng thêm phần tinh xảo, dưới ánh mặt trời tựa hồ tỏa ra một tầng hào quang mong manh.
Cánh tay gã siết nhẹ lấy vòng eo mảnh mai, hơi dùng lực kéo nàng vào lòng, cất giọng trầm trầm:
“Hôm qua khách nhân rất hài lòng về ngươi.”
Như một lời khen ngợi, nhưng lại mang theo chút hờn giận không rõ.
Chi Nương khẽ cười, lấy tay che miệng:
“Hắn nói tối nay còn muốn tới.”
Sắc mặt Cố gia lập tức trầm xuống. Gã không nói thêm lời nào, cúi người bế thốc nàng lên, sải bước vào nhà.
Ta như thường lệ, lặng lẽ đóng cửa lại, đứng chờ bên ngoài.
---
Hôm sau, Cố gia tuyên bố muốn nạp Chi Nương làm thiếp.
Bữa cơm chiều hôm ấy, tâm trạng gã dường như rất tốt. Chi Nương ngồi trên đùi gã, nhấp một ngụm rượu rồi ghé sát, dùng môi uy rượu cho gã.
Giữa tiếng chén đũa va nhau, chỉ nghe thấy âm thanh môi lưỡi quấn quýt.
“Cố gia, ta gả cho người, chẳng cầu gì xa hoa, chỉ mong người giúp ta báo một mối thù.”
Cố gia nhướng mày:
“Mối thù gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chi Nương vòng tay qua cổ gã, điệu bộ mềm mại như một tiểu nữ nhân làm nũng:
“Là mụ già đã bán ta vào đây. Chính ả đã xúi giục gã xa phu định làm nhục ta. Ta liều mạng chống cự mới giữ được mình.”
Cố gia nâng chén rượu, uống cạn một hơi, rồi thản nhiên phân phó thủ hạ:
“Được, sai người đi diệt cả nhà bọn chúng.”
Chi Nương thoáng cứng người, hé môi như muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn giữ im lặng.
Hôm sau, quả nhiên có tin truyền đến—Khương gia gặp cướp, cả nhà bị thảm sát.
Chẳng mấy chốc, ngày Cố gia nạp thiếp cũng đến. Xuân Lâu mở tiệc linh đình, rượu ngon được dọn ra, khách khứa cười nói rôm rả.
Sau khi uống đến say khướt, Cố gia lảo đảo bước vào phòng.
Gã nhìn ta một cái, cau mày khó chịu:
“Cút ra ngoài!”
Một chén rượu bị ném thẳng vào bả vai ta.
Ta lặng lẽ lùi về phía cửa, nhưng vẫn không bước hẳn ra ngoài.
Cố gia lảo đảo đi vào trong, vừa bước vừa cởi bỏ y phục.
Chi Nương khẽ dựa vào mép giường, đứng dậy. Bước chân nàng nhẹ nhàng, uyển chuyển, mang theo một vẻ phong tình khó tả.
Chờ đến khi Cố gia gần như đã cởi sạch quần áo, nàng bỗng vung chân, đạp thẳng gã ngã nhào xuống đất:
“Đừng cởi! Ghê tởm!”
Cố gia choáng váng, tức giận quát lớn, lập tức muốn bật dậy…
“Phanh——!”
Ta giơ chiếc ghế gỗ, hung hăng nện xuống.
Xanh Xao
Cố gia trừng lớn hai mắt, không thể tin được nhìn chúng ta, thân thể nặng nề ngã xuống.
Dược bắt đầu phát tác, gã toàn thân vô lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn ta và Chi Nương trói chặt gã vào mép giường.
Kẻ từng tàn nhẫn vô tình, nay trong mắt lại tràn đầy cầu xin:
“Chi Nương… tha cho ta… Chẳng lẽ nàng muốn làm chính thất? Ta có thể cho nàng làm chính thất! Ta thích nàng, nàng biết mà…”
Chi Nương vung tay, mạnh mẽ tát lên mặt gã.
“Phi! Câm miệng! Đồ cầm thú, c.h.ế.t đi thì hơn!”
Cố gia trợn mắt nhìn nàng, nhưng chẳng bao lâu sau liền chìm vào hôn mê.
Ta và Chi Nương liếc nhìn nhau, khóe môi cùng khẽ nhếch.
Ta cất giọng nhẹ bẫng: “Đi thôi.”
Nhưng Chi Nương vẫn đứng yên, ánh mắt tràn đầy hận ý.
“Chi Nương?”
Nàng ngẩng đầu, cười nhợt nhạt với ta:
“Tiểu Nguyệt Nhi, loại súc sinh này… nếu chỉ thiêu c.h.ế.t hắn, chẳng phải quá tiện nghi sao?”
Ta còn chưa kịp hỏi, Chi Nương đã nhanh chóng rút một con d.a.o găm từ dưới gối.
Nàng không chút do dự giật phăng tấm vải cuối cùng trên người Cố gia, nhét vào miệng hắn, rồi dứt khoát hạ dao.
Lưỡi d.a.o sắc bén cắt phăng nhục thể, m.á.u tươi lập tức tuôn trào.
Cố gia đau đến run rẩy kịch liệt, nhưng dược tính quá mạnh, gã chỉ kịp trợn trừng mắt nhìn m.á.u me đầm đìa giữa hai chân mình, rồi kinh hãi ngất lịm.
“Tiểu Nguyệt Nhi, nữ tử như chúng ta chẳng qua cũng chỉ là đồ mua vui, có gì mà không nhịn được?”
Ta lặng lẽ gật đầu.
Hai tháng sau, Chi Nương đã trở thành đầu bảng của Xuân Lâu, lọt vào mắt Cố gia.
Mỗi lần từ phòng Cố gia trở về, trên người nàng đều đầy thương tích.
Ta đau lòng giúp nàng bôi thuốc, nàng lại cười trấn an ta:
“Đừng khóc, Tiểu Nguyệt Nhi. Những ngày này sẽ không kéo dài lâu đâu.”
Nói rồi, nàng chỉnh lại y phục, ngẩng đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, ánh mắt kiên định:
“Sắp rồi.”
Ta im lặng thu dọn bình thuốc.
Chi Nương nhìn thoáng qua, hạ giọng hỏi:
“Có lấy được thuốc không?”
Ta gật đầu.
Hôm ấy, Cố gia ra ngoài bàn chuyện làm ăn, Chi Nương cố tình ở lại trong viện chờ đợi.
Ta đứng từ xa quan sát, thấy bóng người xuất hiện thì lập tức quay đầu, ra hiệu cho Chi Nương.
Nàng khẽ vuốt lại mái tóc dài, đứng dưới gốc đào.
Một cơn gió nhẹ thoảng qua, cánh hoa đào trên cành rơi lả tả, vấn vít trong không trung rồi nhẹ nhàng phủ lên người nàng.
Chi Nương hơi ngẩn ra, bất giác ngước lên theo những cánh hoa rơi.
Nàng mặc một bộ y phục xanh lơ thanh nhã, đứng dưới tán đào đang nở rộ. Những cánh hoa hồng nhạt vương trên gò má trắng mịn, như điểm xuyết thêm vài phần diễm lệ.
Cố gia trở về, nhìn thấy cảnh tượng ấy, ánh mắt liền tối lại.
Gã vươn tay hái một đóa hoa đào, cài lên mái tóc Chi Nương, càng khiến khuôn mặt nàng thêm phần tinh xảo, dưới ánh mặt trời tựa hồ tỏa ra một tầng hào quang mong manh.
Cánh tay gã siết nhẹ lấy vòng eo mảnh mai, hơi dùng lực kéo nàng vào lòng, cất giọng trầm trầm:
“Hôm qua khách nhân rất hài lòng về ngươi.”
Như một lời khen ngợi, nhưng lại mang theo chút hờn giận không rõ.
Chi Nương khẽ cười, lấy tay che miệng:
“Hắn nói tối nay còn muốn tới.”
Sắc mặt Cố gia lập tức trầm xuống. Gã không nói thêm lời nào, cúi người bế thốc nàng lên, sải bước vào nhà.
Ta như thường lệ, lặng lẽ đóng cửa lại, đứng chờ bên ngoài.
---
Hôm sau, Cố gia tuyên bố muốn nạp Chi Nương làm thiếp.
Bữa cơm chiều hôm ấy, tâm trạng gã dường như rất tốt. Chi Nương ngồi trên đùi gã, nhấp một ngụm rượu rồi ghé sát, dùng môi uy rượu cho gã.
Giữa tiếng chén đũa va nhau, chỉ nghe thấy âm thanh môi lưỡi quấn quýt.
“Cố gia, ta gả cho người, chẳng cầu gì xa hoa, chỉ mong người giúp ta báo một mối thù.”
Cố gia nhướng mày:
“Mối thù gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chi Nương vòng tay qua cổ gã, điệu bộ mềm mại như một tiểu nữ nhân làm nũng:
“Là mụ già đã bán ta vào đây. Chính ả đã xúi giục gã xa phu định làm nhục ta. Ta liều mạng chống cự mới giữ được mình.”
Cố gia nâng chén rượu, uống cạn một hơi, rồi thản nhiên phân phó thủ hạ:
“Được, sai người đi diệt cả nhà bọn chúng.”
Chi Nương thoáng cứng người, hé môi như muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn giữ im lặng.
Hôm sau, quả nhiên có tin truyền đến—Khương gia gặp cướp, cả nhà bị thảm sát.
Chẳng mấy chốc, ngày Cố gia nạp thiếp cũng đến. Xuân Lâu mở tiệc linh đình, rượu ngon được dọn ra, khách khứa cười nói rôm rả.
Sau khi uống đến say khướt, Cố gia lảo đảo bước vào phòng.
Gã nhìn ta một cái, cau mày khó chịu:
“Cút ra ngoài!”
Một chén rượu bị ném thẳng vào bả vai ta.
Ta lặng lẽ lùi về phía cửa, nhưng vẫn không bước hẳn ra ngoài.
Cố gia lảo đảo đi vào trong, vừa bước vừa cởi bỏ y phục.
Chi Nương khẽ dựa vào mép giường, đứng dậy. Bước chân nàng nhẹ nhàng, uyển chuyển, mang theo một vẻ phong tình khó tả.
Chờ đến khi Cố gia gần như đã cởi sạch quần áo, nàng bỗng vung chân, đạp thẳng gã ngã nhào xuống đất:
“Đừng cởi! Ghê tởm!”
Cố gia choáng váng, tức giận quát lớn, lập tức muốn bật dậy…
“Phanh——!”
Ta giơ chiếc ghế gỗ, hung hăng nện xuống.
Xanh Xao
Cố gia trừng lớn hai mắt, không thể tin được nhìn chúng ta, thân thể nặng nề ngã xuống.
Dược bắt đầu phát tác, gã toàn thân vô lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn ta và Chi Nương trói chặt gã vào mép giường.
Kẻ từng tàn nhẫn vô tình, nay trong mắt lại tràn đầy cầu xin:
“Chi Nương… tha cho ta… Chẳng lẽ nàng muốn làm chính thất? Ta có thể cho nàng làm chính thất! Ta thích nàng, nàng biết mà…”
Chi Nương vung tay, mạnh mẽ tát lên mặt gã.
“Phi! Câm miệng! Đồ cầm thú, c.h.ế.t đi thì hơn!”
Cố gia trợn mắt nhìn nàng, nhưng chẳng bao lâu sau liền chìm vào hôn mê.
Ta và Chi Nương liếc nhìn nhau, khóe môi cùng khẽ nhếch.
Ta cất giọng nhẹ bẫng: “Đi thôi.”
Nhưng Chi Nương vẫn đứng yên, ánh mắt tràn đầy hận ý.
“Chi Nương?”
Nàng ngẩng đầu, cười nhợt nhạt với ta:
“Tiểu Nguyệt Nhi, loại súc sinh này… nếu chỉ thiêu c.h.ế.t hắn, chẳng phải quá tiện nghi sao?”
Ta còn chưa kịp hỏi, Chi Nương đã nhanh chóng rút một con d.a.o găm từ dưới gối.
Nàng không chút do dự giật phăng tấm vải cuối cùng trên người Cố gia, nhét vào miệng hắn, rồi dứt khoát hạ dao.
Lưỡi d.a.o sắc bén cắt phăng nhục thể, m.á.u tươi lập tức tuôn trào.
Cố gia đau đến run rẩy kịch liệt, nhưng dược tính quá mạnh, gã chỉ kịp trợn trừng mắt nhìn m.á.u me đầm đìa giữa hai chân mình, rồi kinh hãi ngất lịm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro