Xuyên Vào Tiểu Thuyết Rác À?

Chương 13:

Vạn Sự Như Ý

2025-03-15 14:16:12

Chi Nương thở phào, ghét bỏ ném thứ ô uế kia vào lư hương.

“Đi thôi.”

---

Chạy khỏi Xuân Lâu thuận lợi ngoài dự đoán.

Bởi vì trước đó ta đã hạ mê dược vào rượu của hộ viện.

Ta và Chi Nương cải trang thành nam nhân, mang theo chút tài vật, lặng lẽ rời đi qua cửa sau.

Vừa bước ra khỏi cánh cửa ấy, ta hít một hơi thật sâu.

Trong không khí vẫn phảng phất hương hoa đào ngọt ngào.

Phía sau, từng luồng khói đặc cuồn cuộn bốc lên giữa trời đêm.

---

Xuân Lâu xảy ra chuyện lớn, chúng ta một đường men theo hướng bắc, không dám dừng lại.

Đi ngang Lộ Châu, bất ngờ gặp đại nạn.

Đất rung núi chuyển, núi sập, lũ tràn, nhà cửa bị nước lũ nhấn chìm.

Chi Nương nói đây là động đất.

Lộ Châu xảy ra thiên tai, số người mất tích vô số kể.

Cũng vì thế, thân phận của chúng ta bỗng chốc có được một cách giải thích hợp lý.

Chúng ta trà trộn vào đoàn dân chạy nạn, theo quan sai đi về hướng Mạc Bắc.

Hầu hết dân chạy nạn đều là bách tính nghèo khổ, lại có quan binh hộ tống, nên dù cực khổ nhưng ít ra không phải lo lắng về an toàn.

Trong đoàn dân ấy, có một cô nương gọi là Uyển Nhi.

Nàng sức lực lớn kinh người, từng nâng xà nhà, cứu được mấy chục thôn dân.

Nhưng trớ trêu thay, những kẻ được nàng cứu chẳng những không cảm kích, mà còn đổ tội lên đầu nàng, nói nàng là Thiên Sát Cô Tinh, mang tai họa đến cho cả thôn.

Ngay cả lúc phát lương thực, họ cũng tranh cướp phần bánh của nàng.

Sau khi phát hiện Uyển Nhi bị cả thôn cô lập, Chi Nương chủ động mời nàng đi cùng chúng ta.

Càng đi, địa thế càng cao.

Càng đi, khung cảnh càng mênh m.ô.n.g bát ngát.

Đến khi đặt chân lên thảo nguyên rộng lớn, ta vươn tay về phía bầu trời trong xanh, cảm thấy như có thể chạm vào những tầng mây lơ lửng.

Ta thấp giọng cảm thán:

“Đây là lần đầu tiên ta đi xa đến vậy…”

Chi Nương đứng bên cạnh, nhẹ giọng đáp:

“Ta cũng vậy.”

Xa xa nhìn lại, trên thảo nguyên lác đác vài căn lều, khói bếp vương lên trong gió, đàn gia súc quây thành từng nhóm, thong dong gặm cỏ.

Lòng bàn tay bỗng bị Chi Nương nắm chặt.

Nàng nghiêng đầu nhìn ta, đôi mắt lấp lánh ánh sáng:

“Tiểu Nguyệt Nhi, nhìn xem… chúng ta tự do rồi.”

Quan sai nói, chỉ cần vượt qua thảo nguyên này, phía trước chính là nơi chúng ta có thể an cư.

---

Khi đến một trấn nhỏ ở biên giới Mạc Bắc, Chi Nương lấy bạc ra, thuê được một gian tiểu viện.

Từ đó, ta và nàng bắt đầu sống như những người bình thường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Chi Nương quả thật học làm đậu phụ, làm bánh bao, nhưng hương vị thực sự… khó có lời nào khen được.

Nàng cười hì hì, vui vẻ chẳng khác nào những nam nhân đến Di Hồng Lâu tìm thú vui:

“Tiểu Nguyệt Nhi~! Tỷ tỷ vất vả làm lâu như vậy, mau ăn đi!”

Ta chỉ đành ngoan ngoãn nuốt xuống.

Sau đó, Chi Nương tìm cách khác để sinh nhai, bắt đầu ủ rượu. Không ngờ tay nghề của nàng lại xuất sắc đến lạ, hương vị rượu thơm nồng, uống một ngụm liền say lòng người.

Học chữ, ủ rượu, làm đậu phụ, bánh bao…

Ta không nhịn được mà thắc mắc:

“Chi Nương, chỉ dựa vào mấy thứ này, chúng ta có thể sống được sao?”

Xanh Xao

Nàng không thèm ngẩng đầu lên:

“Đương nhiên!”

Ta vẫn khó hiểu:

“Nhưng bọn trẻ nhà bên cạnh bảo không thích ăn đậu phụ…”

Chi Nương lập tức trừng mắt, giọng đầy uy hiếp:

“Câm miệng!”

Ta vội vàng rụt cổ, không dám nói thêm.

Nhưng rồi, ta nghe thấy nàng lầm bầm rất nhỏ:

“Ta thấy ngươi là để ý lão đồ tể nhà bên thì có…”

Lão đồ tể nhà bên họ Lý, vợ mất sớm, một mình nuôi đứa con trai năm tuổi.

Hắn tính tình ngay thẳng, tốt bụng, thấy hai nữ tử chúng ta yếu thế, đôi khi có chuyện cũng chủ động giúp đỡ.

Ta giả vờ không nghe thấy lời Chi Nương, nhưng mặt vẫn không kìm được mà đỏ bừng.

Chi Nương nhìn thấy, bật cười, giơ tay gõ nhẹ lên trán ta:

“Ngươi đúng là chưa từng nếm qua mùi vị ngon nào.”

---

Xuân vừa chớm, liễu mới đ.â.m chồi, lê bắt đầu nở hoa.

Chúng ta gặp lại Uyển Nhi trong một tình cảnh thê lương.

Nàng thở thoi thóp, gục trước cổng tiểu viện.

Chi Nương nhìn những vết thương trên người nàng, chẳng nói gì, chỉ bảo ta chăm sóc nàng cho tốt.

Ta từng chứng kiến Cố gia đánh người đến thương tích đầy mình, làm sao lại không nhận ra đây là loại thương tổn gì?

Uyển Nhi tỉnh lại, ôm chặt lấy Chi Nương, khóc không ngừng.

Nàng kích động đến mức muốn tìm cái chết.

Chi Nương trầm mặt, giọng nghiêm nghị:

“Uyển Nhi, dù thế gian này có ra sao, cũng không đáng để ngươi vì thế mà vứt bỏ mạng sống. Hai chữ ‘trinh tiết’, vốn dĩ chỉ là một thứ xiềng xích.”

Ta biết, nàng không chỉ nói cho Uyển Nhi nghe, mà còn nói cho chính mình.

Vì sống sót, Chi Nương đã chịu đựng những điều mà bất cứ nữ tử nào cũng khó lòng tưởng tượng.

Ta im lặng cảm kích, vì dù trải qua bao nhiêu khổ ải, nàng vẫn có thể kiên cường đi đến nơi này, không ngoảnh đầu nhìn lại.

Nàng từng nói với ta:

“Đi ngược dòng để nhớ về quá khứ, chẳng đáng.”

 

-Hết-

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Vào Tiểu Thuyết Rác À?

Số ký tự: 0