Chương 7
Đoàn Đoàn Viên
2025-02-28 08:00:09
Ánh nến sáng rõ, chiếu ra gương mặt mệt mỏi vô tận của phụ thân.
Ông nắm chặt đũa, trầm giọng hỏi: "Những gì phụ thân đã nói với con, con đều xem như gió thoảng bên tai?"
Ta với vẻ mặt tủi thân: "Con cũng muốn chuyên tâm học bài! Nhưng Hân di nói con đã tiêu tốn không ít tiền của phụ thân vào phong quán, bà ấy còn nói người kiếm tiền không dễ, người sẽ trách con tiêu tiền của người. Con đi đến phong quán, chỉ để lấy lại hết những món đồ mà con đã mua cho tên tú tài kia! Con không muốn phụ thân trách mắng con."
Phụ thân nhíu mày: "Bà nói những thứ nhảm nhí kia với Hòa Hòa làm gì?"
Kế mẫu lập tức giải thích: "Lúc đó cũng là do ta đau lòng cho chàng mà thôi."
"Hân di nói không sai." Ta giả vờ hiểu chuyện: "Người không chỉ là phụ thân của một mình con, người vẫn là trượng phu của Hân di, là kế phụ của Thiến Thiến. Con dĩ nhiên không thể tùy tiện tiêu tiền của người nữa."
"Phụ thân, người đừng giận. Con đã đòi lại được khoảng bảy, tám phần tiền mà trước đây đã tiêu cho hắn rồi."
Phụ thân đặt mạnh cái bát xuống: "Ta là phụ thân của con, việc phụ thân cho tiền nữ nhi mình tiêu là thiên kinh địa nghĩa. Số tiền còn lại ở phong quán cũng đừng đi đòi lại nữa, đừng lãng phí thời gian quý giá của con, kỳ thi nữ quan không còn bao lâu nữa."
Sắc mặt của kế mẫu cực kỳ khó coi, nói nhiều lời hay ho thì vẻ mặt của phụ thân mới có chút dịu lại.
Đêm hôm đó, bà ta không thể chờ đợi thêm nữa.
"Biểu ca của ta từ huyện bên mới nhập một lô đậu phụ, nguyên liệu làm đậu phụ từ Tây Vực đến, vị rất mịn màng, tươi mát không ngán."
“Điều quan trọng là giá nhập vào rất thấp, chúng ta có thể làm món ăn chiêu bài mới cho quán rượu, thu hút khách hàng cũng rất tốt, phải không?"
Bà ta đã không thể chờ đợi để ra tay, muốn cuỗm lấy tài sản của phụ thân, bỏ trốn cùng tình nhân sống cuộc sống tiêu d.a.o khoái hoạt.
May mắn là phụ thân ta vẫn còn bình tĩnh: "Vẫn phải đợi ta kiểm tra hàng trước đã."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Sáng hôm sau, phụ thân một mình đi đến từ đường.
Sau khi mẫu thân ta bị bệnh qua đời, một người thô kệch như ông vừa phải bận rộn việc làm ăn, vừa phải chăm sóc ta.
Có rất nhiều bà mối đến làm mai cho ông, nhưng đều bị ông lấy lý do không muốn ta chịu uất ức mà từ chối.
Kế mẫu là bạn thân của mẫu thân ta, thường xuyên đến chăm sóc ta, may vá, nấu ăn, tết tóc đẹp cho ta, nhanh chóng chiếm được tình cảm của ta.
Bà ta còn thường xuyên vô tình lẫn cố ý, ám chỉ tình cảm quý mến phụ thân trước mặt ta.
Dưới sự ám chỉ liên tục của kế mẫu, ta chủ động đề nghị với phụ thân, không bằng để kế mẫu làm mẫu thân mới của ta.
Bà ta là bạn thân của mẫu thân, lại đối xử tốt với ta, còn có một muội muội có thể chơi cùng ta.
Mỗi bước mỗi xa
Không ngờ lại chính do ta tự dẫn sói vào nhà.
Phụ thân đặt một bó hoa cỏ lúa mà mẫu thân ta yêu thích nhất trước bài vị của bà, rồi vắt khăn ướt cẩn thận lau sạch tro nhang xung quanh.
Ta nhìn phụ thân đau buồn, nhẹ nhàng hỏi: "Phụ thân, nếu sau này người và Hân di có con, người có còn thương con nữa không?"
"Phụ thân của Đại Ngưu cũng vậy, phụ thân hắn và kế mẫu có con, ba người bọn họ sống vui vẻ hạnh phúc bên nhau, Đại Ngưu lén lút khóc nói với con, rằng hắn cảm thấy mình là người thừa."
Ta giả vờ thoải mái: "Liệu con sẽ có một ngày như vậy hay không? Vậy thì cũng không sao, con không nghe lời, luôn chọc phụ thân tức giận, người không thích con cũng bình thường."
Phụ thân vỗ đầu ta: "Nha đầu ngốc, nói bậy bạ gì vậy?"
"Con là bảo bối mà phụ thân thương nhất, không ai có thể lay chuyển vị trí của con trong lòng phụ thân."
Ông nắm chặt đũa, trầm giọng hỏi: "Những gì phụ thân đã nói với con, con đều xem như gió thoảng bên tai?"
Ta với vẻ mặt tủi thân: "Con cũng muốn chuyên tâm học bài! Nhưng Hân di nói con đã tiêu tốn không ít tiền của phụ thân vào phong quán, bà ấy còn nói người kiếm tiền không dễ, người sẽ trách con tiêu tiền của người. Con đi đến phong quán, chỉ để lấy lại hết những món đồ mà con đã mua cho tên tú tài kia! Con không muốn phụ thân trách mắng con."
Phụ thân nhíu mày: "Bà nói những thứ nhảm nhí kia với Hòa Hòa làm gì?"
Kế mẫu lập tức giải thích: "Lúc đó cũng là do ta đau lòng cho chàng mà thôi."
"Hân di nói không sai." Ta giả vờ hiểu chuyện: "Người không chỉ là phụ thân của một mình con, người vẫn là trượng phu của Hân di, là kế phụ của Thiến Thiến. Con dĩ nhiên không thể tùy tiện tiêu tiền của người nữa."
"Phụ thân, người đừng giận. Con đã đòi lại được khoảng bảy, tám phần tiền mà trước đây đã tiêu cho hắn rồi."
Phụ thân đặt mạnh cái bát xuống: "Ta là phụ thân của con, việc phụ thân cho tiền nữ nhi mình tiêu là thiên kinh địa nghĩa. Số tiền còn lại ở phong quán cũng đừng đi đòi lại nữa, đừng lãng phí thời gian quý giá của con, kỳ thi nữ quan không còn bao lâu nữa."
Sắc mặt của kế mẫu cực kỳ khó coi, nói nhiều lời hay ho thì vẻ mặt của phụ thân mới có chút dịu lại.
Đêm hôm đó, bà ta không thể chờ đợi thêm nữa.
"Biểu ca của ta từ huyện bên mới nhập một lô đậu phụ, nguyên liệu làm đậu phụ từ Tây Vực đến, vị rất mịn màng, tươi mát không ngán."
“Điều quan trọng là giá nhập vào rất thấp, chúng ta có thể làm món ăn chiêu bài mới cho quán rượu, thu hút khách hàng cũng rất tốt, phải không?"
Bà ta đã không thể chờ đợi để ra tay, muốn cuỗm lấy tài sản của phụ thân, bỏ trốn cùng tình nhân sống cuộc sống tiêu d.a.o khoái hoạt.
May mắn là phụ thân ta vẫn còn bình tĩnh: "Vẫn phải đợi ta kiểm tra hàng trước đã."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Sáng hôm sau, phụ thân một mình đi đến từ đường.
Sau khi mẫu thân ta bị bệnh qua đời, một người thô kệch như ông vừa phải bận rộn việc làm ăn, vừa phải chăm sóc ta.
Có rất nhiều bà mối đến làm mai cho ông, nhưng đều bị ông lấy lý do không muốn ta chịu uất ức mà từ chối.
Kế mẫu là bạn thân của mẫu thân ta, thường xuyên đến chăm sóc ta, may vá, nấu ăn, tết tóc đẹp cho ta, nhanh chóng chiếm được tình cảm của ta.
Bà ta còn thường xuyên vô tình lẫn cố ý, ám chỉ tình cảm quý mến phụ thân trước mặt ta.
Dưới sự ám chỉ liên tục của kế mẫu, ta chủ động đề nghị với phụ thân, không bằng để kế mẫu làm mẫu thân mới của ta.
Bà ta là bạn thân của mẫu thân, lại đối xử tốt với ta, còn có một muội muội có thể chơi cùng ta.
Mỗi bước mỗi xa
Không ngờ lại chính do ta tự dẫn sói vào nhà.
Phụ thân đặt một bó hoa cỏ lúa mà mẫu thân ta yêu thích nhất trước bài vị của bà, rồi vắt khăn ướt cẩn thận lau sạch tro nhang xung quanh.
Ta nhìn phụ thân đau buồn, nhẹ nhàng hỏi: "Phụ thân, nếu sau này người và Hân di có con, người có còn thương con nữa không?"
"Phụ thân của Đại Ngưu cũng vậy, phụ thân hắn và kế mẫu có con, ba người bọn họ sống vui vẻ hạnh phúc bên nhau, Đại Ngưu lén lút khóc nói với con, rằng hắn cảm thấy mình là người thừa."
Ta giả vờ thoải mái: "Liệu con sẽ có một ngày như vậy hay không? Vậy thì cũng không sao, con không nghe lời, luôn chọc phụ thân tức giận, người không thích con cũng bình thường."
Phụ thân vỗ đầu ta: "Nha đầu ngốc, nói bậy bạ gì vậy?"
"Con là bảo bối mà phụ thân thương nhất, không ai có thể lay chuyển vị trí của con trong lòng phụ thân."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro