Chương 1
Đoàn Đoàn Viên
2025-02-28 08:00:09
Sau khi mẫu thân qua đời, phụ thân đã tục huyền với bạn thân khuê trung của bà.
Kế mẫu rất yêu chiều ta, không chỉ không quản lý ta, mà còn dung túng ta yêu đương với một tú tài nghèo.
Khiến phụ thân bị ta làm tức giận mà chết.
Sau đó, ta bị người ta cho uống rượu độc, kế mẫu lại ném ta vào phòng củi: "Gia sản cuối cùng cũng thuộc về ta!"
Lúc này ta mới biết kế mẫu là một độc phụ rắn rết!
Khi mở mắt ra lần nữa, ta sống lại vào ngày kế mẫu bắt ta bỏ trốn:
"Vé thuyền đã chuẩn bị sẵn, Hân di ủng hộ con với người con yêu bên nhau dài lâu."
Ta cười nhạt, trong ánh mắt ngạc nhiên của bà ta, lao vào vòng tay phụ thân:
"Phụ thân! Phu nhân của người bắt con phải bỏ trốn với tú tài nghèo!"
1.
Bị người ta cho uống rượu có độc, ta đau đớn co quắp trên sàn nhà ẩm ướt, lục phủ ngũ tạng như bị d.a.o cắt.
Ta nhìn thấy mình nôn ra một mảng m.á.u tươi nhuộm đỏ bài vị của mẫu thân, nhưng ngón tay không thể cử động được.
Ta không cam lòng!
Rất muốn sống lại một lần nữa!
Khi mở mắt ra lần nữa, ta trở về hai năm trước, kế mẫu lén lút đưa cho ta một vé thuyền đi phương Nam: "Tối nay vào canh ba giờ Tý sẽ có nhà thuyền chờ con ở bến, Hân di là người từng trải, ủng hộ con ở bên người con yêu. Về phần phụ thân con, con đừng quan tâm."
Kiếp trước, ta bày đặt bỏ học không chịu đến học đường, ngày ngày lêu lổng trong phong quán, yêu một tú tài gia cảnh sa sút bán thân vào quán, đã yêu hắn ta ngay từ cái nhìn đầu tiên, yêu đến điên cuồng.
Phụ thân có khuyên bảo thế nào ta cũng không nghe.
Sau một trận cãi vã ầm ĩ với phụ thân, ta cầm tiền bạc và vé thuyền kế mẫu cho, cùng tú tài kia bỏ trốn đến trấn Bằng ở phía Nam...
Còn kế muội của ta, Bạch Thiến Thiến, được phụ thân hết lòng dạy dỗ, không chỉ thi đỗ làm nữ quan, mà còn thừa kế gia nghiệp của phụ thân, sống cuộc sống sung túc mỹ mãn.
Thấy ta không có phản ứng, kế mẫu thúc giục nói: "Đứa ngốc này, ngẩn người ra làm gì, mau cầm đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Kiếp trước, ta rất cảm động trước hành động của bà ta, cảm thấy cả thiên hạ này chỉ có bà ta hiểu ta, bà ta thậm chí có thể sánh ngang với địa vị của mẫu thân trong lòng ta.
Nhưng còn hiện tại...
Ta nhận tiền, cố gắng kiềm chế xúc động muốn lấy đao c.h.é.m c.h.ế.t bà ta: "Cảm ơn Hân di."
Trời nhá nhem tối, mây đỏ rực trời, ta lại một lần nữa được gặp phụ thân.
Lúc này thân thể của phụ thân vẫn khỏe mạnh, không bị cơn ho quấn thân hành hạ, hình dáng tiều tụy.
Giờ đây, nhìn về phía phụ thân, ta không khỏi cay mắt. Hóa ra phụ thân đã có vài sợi tóc bạc, mà trước đây ta chưa từng để ý đến.
Ta thoát khỏi trận hồi tưởng, nghẹn ngào nói: "Phụ thân..."
Mỗi bước mỗi xa
Thân hình của phụ thân khựng lại một chút, ngay lập tức nhíu mày quát ta: "Ít dùng chiêu trò này đi! Ta tuyệt đối không đồng ý chuyện tình giữa con và tên tú tài kia đâu!"
Nước mắt ta không ngăn được, "hu" một tiếng chảy ra.
Đều do ta của trước đây quá mức ngu xuẩn, mỗi lần nhận được thư phụ thân nói ông bệnh nặng muốn gặp ta, ta lại dễ dàng tin lời ma quỷ của tiện nhân Vương Hân này.
Tưởng rằng phụ thân bệnh nặng chỉ là cái cớ để gạt ta về nhà, đến khi ta chạy trở về thì phụ thân đã nằm trong quan tài. Ta quỳ gối trước cỗ quan tài màu đen, từng tiếng gọi "phụ thân".
Ta không ngừng dập đầu với ông, khóc lóc nói với ông rằng ta đã hối hận, không nên không nghe lời ông, không nên bỏ nhà ra đi, không nên không hồi âm cho ông, không nên khiến ông khổ sở. Nhưng đáp lại ta chỉ có sự tĩnh mịch vô tận, cho đến khi ta khóc đến ngất xỉu tại linh đường.
Nhưng mà giờ đây, ông lại có thể đáp lại ta.
Kế mẫu từ trong phòng đi ra, kéo kéo tay áo phụ thân, giọng điệu hơi trách móc: "Mới về đã cãi nhau với con, Hòa Hòa đã bị chàng dọa khóc rồi, mau vào ăn cơm đi."
Kế mẫu là người rất có mưu kế thâm sâu, rất biết giả vờ trước mặt người khác. Mỗi bữa cơm luôn có những món điểm tâm ta thích.
Phụ thân lạnh mặt đẩy bánh hạt dẻ đến trước mặt ta, mở miệng nói: "Trước tiên con hãy ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, phía bên phu tử, phụ thân đã xin cho con nghỉ ba ngày."
"Tú tài kia, không cho phép con gặp hắn nữa, nếu không phụ thân sẽ bảo Trung thúc không cấp tiền cho con nữa."
Kế mẫu không biến sắc đá chân ta, bảo ta kiềm chế đừng cãi nhau với phụ thân.
"Con có tiền rồi!" Ta đổ hết số tiền kế mẫu cho lên bàn, "Tất cả đều là Hân di cho con!"
"Hân di hiểu con nhất! Hân di còn chuẩn bị vé thuyền cho con và tú tài đi phương Nam nữa! Ngay trong đêm nay!"
Kế mẫu rất yêu chiều ta, không chỉ không quản lý ta, mà còn dung túng ta yêu đương với một tú tài nghèo.
Khiến phụ thân bị ta làm tức giận mà chết.
Sau đó, ta bị người ta cho uống rượu độc, kế mẫu lại ném ta vào phòng củi: "Gia sản cuối cùng cũng thuộc về ta!"
Lúc này ta mới biết kế mẫu là một độc phụ rắn rết!
Khi mở mắt ra lần nữa, ta sống lại vào ngày kế mẫu bắt ta bỏ trốn:
"Vé thuyền đã chuẩn bị sẵn, Hân di ủng hộ con với người con yêu bên nhau dài lâu."
Ta cười nhạt, trong ánh mắt ngạc nhiên của bà ta, lao vào vòng tay phụ thân:
"Phụ thân! Phu nhân của người bắt con phải bỏ trốn với tú tài nghèo!"
1.
Bị người ta cho uống rượu có độc, ta đau đớn co quắp trên sàn nhà ẩm ướt, lục phủ ngũ tạng như bị d.a.o cắt.
Ta nhìn thấy mình nôn ra một mảng m.á.u tươi nhuộm đỏ bài vị của mẫu thân, nhưng ngón tay không thể cử động được.
Ta không cam lòng!
Rất muốn sống lại một lần nữa!
Khi mở mắt ra lần nữa, ta trở về hai năm trước, kế mẫu lén lút đưa cho ta một vé thuyền đi phương Nam: "Tối nay vào canh ba giờ Tý sẽ có nhà thuyền chờ con ở bến, Hân di là người từng trải, ủng hộ con ở bên người con yêu. Về phần phụ thân con, con đừng quan tâm."
Kiếp trước, ta bày đặt bỏ học không chịu đến học đường, ngày ngày lêu lổng trong phong quán, yêu một tú tài gia cảnh sa sút bán thân vào quán, đã yêu hắn ta ngay từ cái nhìn đầu tiên, yêu đến điên cuồng.
Phụ thân có khuyên bảo thế nào ta cũng không nghe.
Sau một trận cãi vã ầm ĩ với phụ thân, ta cầm tiền bạc và vé thuyền kế mẫu cho, cùng tú tài kia bỏ trốn đến trấn Bằng ở phía Nam...
Còn kế muội của ta, Bạch Thiến Thiến, được phụ thân hết lòng dạy dỗ, không chỉ thi đỗ làm nữ quan, mà còn thừa kế gia nghiệp của phụ thân, sống cuộc sống sung túc mỹ mãn.
Thấy ta không có phản ứng, kế mẫu thúc giục nói: "Đứa ngốc này, ngẩn người ra làm gì, mau cầm đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Kiếp trước, ta rất cảm động trước hành động của bà ta, cảm thấy cả thiên hạ này chỉ có bà ta hiểu ta, bà ta thậm chí có thể sánh ngang với địa vị của mẫu thân trong lòng ta.
Nhưng còn hiện tại...
Ta nhận tiền, cố gắng kiềm chế xúc động muốn lấy đao c.h.é.m c.h.ế.t bà ta: "Cảm ơn Hân di."
Trời nhá nhem tối, mây đỏ rực trời, ta lại một lần nữa được gặp phụ thân.
Lúc này thân thể của phụ thân vẫn khỏe mạnh, không bị cơn ho quấn thân hành hạ, hình dáng tiều tụy.
Giờ đây, nhìn về phía phụ thân, ta không khỏi cay mắt. Hóa ra phụ thân đã có vài sợi tóc bạc, mà trước đây ta chưa từng để ý đến.
Ta thoát khỏi trận hồi tưởng, nghẹn ngào nói: "Phụ thân..."
Mỗi bước mỗi xa
Thân hình của phụ thân khựng lại một chút, ngay lập tức nhíu mày quát ta: "Ít dùng chiêu trò này đi! Ta tuyệt đối không đồng ý chuyện tình giữa con và tên tú tài kia đâu!"
Nước mắt ta không ngăn được, "hu" một tiếng chảy ra.
Đều do ta của trước đây quá mức ngu xuẩn, mỗi lần nhận được thư phụ thân nói ông bệnh nặng muốn gặp ta, ta lại dễ dàng tin lời ma quỷ của tiện nhân Vương Hân này.
Tưởng rằng phụ thân bệnh nặng chỉ là cái cớ để gạt ta về nhà, đến khi ta chạy trở về thì phụ thân đã nằm trong quan tài. Ta quỳ gối trước cỗ quan tài màu đen, từng tiếng gọi "phụ thân".
Ta không ngừng dập đầu với ông, khóc lóc nói với ông rằng ta đã hối hận, không nên không nghe lời ông, không nên bỏ nhà ra đi, không nên không hồi âm cho ông, không nên khiến ông khổ sở. Nhưng đáp lại ta chỉ có sự tĩnh mịch vô tận, cho đến khi ta khóc đến ngất xỉu tại linh đường.
Nhưng mà giờ đây, ông lại có thể đáp lại ta.
Kế mẫu từ trong phòng đi ra, kéo kéo tay áo phụ thân, giọng điệu hơi trách móc: "Mới về đã cãi nhau với con, Hòa Hòa đã bị chàng dọa khóc rồi, mau vào ăn cơm đi."
Kế mẫu là người rất có mưu kế thâm sâu, rất biết giả vờ trước mặt người khác. Mỗi bữa cơm luôn có những món điểm tâm ta thích.
Phụ thân lạnh mặt đẩy bánh hạt dẻ đến trước mặt ta, mở miệng nói: "Trước tiên con hãy ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, phía bên phu tử, phụ thân đã xin cho con nghỉ ba ngày."
"Tú tài kia, không cho phép con gặp hắn nữa, nếu không phụ thân sẽ bảo Trung thúc không cấp tiền cho con nữa."
Kế mẫu không biến sắc đá chân ta, bảo ta kiềm chế đừng cãi nhau với phụ thân.
"Con có tiền rồi!" Ta đổ hết số tiền kế mẫu cho lên bàn, "Tất cả đều là Hân di cho con!"
"Hân di hiểu con nhất! Hân di còn chuẩn bị vé thuyền cho con và tú tài đi phương Nam nữa! Ngay trong đêm nay!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro