Chương 2
Đoàn Đoàn Viên
2025-02-28 08:00:09
2.
Nghe vậy, sắc mặt phụ thân và kế mẫu đều thay đổi rất nhanh.
Kế mẫu nhìn ta với vẻ kinh ngạc, trong khi phụ thân tức giận đứng dậy, chất vấn kế mẫu: "Vương Hân! Bà điên rồi sao?"
"Chẳng qua ta chỉ xót cho Hòa Hòa, không muốn nhìn đứa nhỏ phải chịu nỗi khổ tương tư." Kế mẫu rút khăn tay ra, vô cùng tội nghiệp, "Ta không phải thân mẫu của Hòa Hòa, sợ rằng con bé sẽ chịu tủi thân. Ta dùng tiền tiết kiệm của mình để cho Hòa Hòa, có phải là ta đã sai rồi hay không?"
Ánh mắt của bà ta ngấn lệ, giả vờ như người hiền lành đáng thương hiểu chuyện.
Bà đã giả vờ đủ chưa hả! Đại tỷ!
Ta giơ vé thuyền lên như hiến báu vật: "Phụ thân! Hân di tốt hơn phụ thân nhiều! Tiền mà Hân di cho con nhiều hơn phụ thân cho rất nhiều!"
"Nữ nhi đã xác định tú tài, nhất định muốn kết đôi phu thê với hắn! Muốn nấu cơm cho hắn! Bạc đầu đến già! Đi cùng nhau đến suốt quãng đời còn lại!"
Biểu tình vừa nãy của phụ thân có vẻ đã dịu lại, nghe ta nói vậy liền nổi giận đùng đùng.
"Im miệng! Con hiểu cái gì! Không đơn giản như con nghĩ đâu!"
Phụ thân quát ta xong, quay sang trách cứ kế mẫu.
"Hòa Hòa mới bao nhiêu tuổi? Bà cứ để con bé làm xằng làm bậy như vậy? Nếu Hòa Hòa có chuyện gì, bà sẽ giải thích thế nào với Dung Nhi dưới suối vàng?"
"Nếu hôm nay người bỏ trốn với người ta là Thiến Thiến, bà còn làm như vậy được hay không?"
"Rốt cuộc là bà đang âm thầm tính toán điều gì?"
Thấy bà ta bị phụ thân mắng, trong lòng ta vui sướng như điên.
Mỗi bước mỗi xa
"Nếu bà có thể tiết kiệm được nhiều tiền như vậy, vậy từ tháng sau bảo Trung thúc giảm một nửa tiền tiêu vặt của bà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tốt quá tốt quá! Làm tốt lắm phụ thân!
Ta nghiêng đầu nhìn vẻ mặt kinh ngạc của kế mẫu, muốn ngay lập tức làm hai cú lộn ngược ra sau để ăn mừng.
Sau khi phụ thân bộc phát tức giận xong, mệt mỏi tựa vào ghế gỗ, gọi ta lại, nghiêm túc nói: "Hòa Hòa. Tú tài kia không phải người tốt, sao ta lại có thể trơ mắt nhìn nữ nhi ta đi nhảy vào hố lửa."
Nếu là trước đây, ta hoàn toàn không thể nghe nổi điều này. Thêm vào đó, Bạch Thiến Thiến ngày nào cũng khen ngợi hai bọn ta là một đôi trời sinh, phụ thân thế này là đang phá hoại uyên ương.
Cho đến sau này khi bị thương tích đầy mình, ta mới hiểu được.
Nào có một đôi trời sinh gì chứ, tú tài kia chẳng qua chỉ muốn tiền của ta mà thôi.
Bạch Thiến Thiến đứng bên xem kịch lúc này lên tiếng: "Bạch thúc, Hòa tỷ tỷ cũng như thúc, đều là người trọng tình nghĩa. Tú tài kia con cũng đã gặp qua, dịu dàng như ngọc, là một quân tử khiêm tốn."
Khen hay ghê cơ, công tử này cho ngươi có chịu không?
Phụ thân tối sầm mặt mày, huyệt thái dương đập thình thịch: "Tóm lại, con không được gặp hắn nữa, càng không được nhắc đến chuyện thành hôn gì với hắn nữa."
Sáng hôm sau, phụ thân đã đi bận việc.
Trước đây ta thường trách ông không dành thời gian chơi với ta, giờ nhìn ông sáng sớm đã đội sương ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình, trong lòng càng thêm chua xót.
Phụ thân ta vừa mới đi, kế mẫu đã đẩy cửa phòng của ta.
Dưới mắt bà ta một mảnh thâm quầng, âm thanh có hơi khàn: "Tối qua phụ thân của con, đã mắng ta nửa ngày."
Bà ta lấy ra một cái bọc đồ đưa cho ta: "Đây là đồ cưới của ta, nếu con và tú tài thật lòng yêu nhau, nếu có thể dắt tay làm bạn với nhau cả đời, ta cũng không tính là thẹn với mẫu thân của con."
"Chỉ là, con cũng đừng tiết lộ nói ta đã giúp con."
Bạch Thiến Thiến ở bên cạnh nhanh nhẹn mở ngăn tủ của ta: "Tỷ tỷ, để muội giúp tỷ thu dọn hành lý nhé, đi sớm một chút, nếu không Bạch thúc trở về sẽ khó mà giải thích."
Nghe vậy, sắc mặt phụ thân và kế mẫu đều thay đổi rất nhanh.
Kế mẫu nhìn ta với vẻ kinh ngạc, trong khi phụ thân tức giận đứng dậy, chất vấn kế mẫu: "Vương Hân! Bà điên rồi sao?"
"Chẳng qua ta chỉ xót cho Hòa Hòa, không muốn nhìn đứa nhỏ phải chịu nỗi khổ tương tư." Kế mẫu rút khăn tay ra, vô cùng tội nghiệp, "Ta không phải thân mẫu của Hòa Hòa, sợ rằng con bé sẽ chịu tủi thân. Ta dùng tiền tiết kiệm của mình để cho Hòa Hòa, có phải là ta đã sai rồi hay không?"
Ánh mắt của bà ta ngấn lệ, giả vờ như người hiền lành đáng thương hiểu chuyện.
Bà đã giả vờ đủ chưa hả! Đại tỷ!
Ta giơ vé thuyền lên như hiến báu vật: "Phụ thân! Hân di tốt hơn phụ thân nhiều! Tiền mà Hân di cho con nhiều hơn phụ thân cho rất nhiều!"
"Nữ nhi đã xác định tú tài, nhất định muốn kết đôi phu thê với hắn! Muốn nấu cơm cho hắn! Bạc đầu đến già! Đi cùng nhau đến suốt quãng đời còn lại!"
Biểu tình vừa nãy của phụ thân có vẻ đã dịu lại, nghe ta nói vậy liền nổi giận đùng đùng.
"Im miệng! Con hiểu cái gì! Không đơn giản như con nghĩ đâu!"
Phụ thân quát ta xong, quay sang trách cứ kế mẫu.
"Hòa Hòa mới bao nhiêu tuổi? Bà cứ để con bé làm xằng làm bậy như vậy? Nếu Hòa Hòa có chuyện gì, bà sẽ giải thích thế nào với Dung Nhi dưới suối vàng?"
"Nếu hôm nay người bỏ trốn với người ta là Thiến Thiến, bà còn làm như vậy được hay không?"
"Rốt cuộc là bà đang âm thầm tính toán điều gì?"
Thấy bà ta bị phụ thân mắng, trong lòng ta vui sướng như điên.
Mỗi bước mỗi xa
"Nếu bà có thể tiết kiệm được nhiều tiền như vậy, vậy từ tháng sau bảo Trung thúc giảm một nửa tiền tiêu vặt của bà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tốt quá tốt quá! Làm tốt lắm phụ thân!
Ta nghiêng đầu nhìn vẻ mặt kinh ngạc của kế mẫu, muốn ngay lập tức làm hai cú lộn ngược ra sau để ăn mừng.
Sau khi phụ thân bộc phát tức giận xong, mệt mỏi tựa vào ghế gỗ, gọi ta lại, nghiêm túc nói: "Hòa Hòa. Tú tài kia không phải người tốt, sao ta lại có thể trơ mắt nhìn nữ nhi ta đi nhảy vào hố lửa."
Nếu là trước đây, ta hoàn toàn không thể nghe nổi điều này. Thêm vào đó, Bạch Thiến Thiến ngày nào cũng khen ngợi hai bọn ta là một đôi trời sinh, phụ thân thế này là đang phá hoại uyên ương.
Cho đến sau này khi bị thương tích đầy mình, ta mới hiểu được.
Nào có một đôi trời sinh gì chứ, tú tài kia chẳng qua chỉ muốn tiền của ta mà thôi.
Bạch Thiến Thiến đứng bên xem kịch lúc này lên tiếng: "Bạch thúc, Hòa tỷ tỷ cũng như thúc, đều là người trọng tình nghĩa. Tú tài kia con cũng đã gặp qua, dịu dàng như ngọc, là một quân tử khiêm tốn."
Khen hay ghê cơ, công tử này cho ngươi có chịu không?
Phụ thân tối sầm mặt mày, huyệt thái dương đập thình thịch: "Tóm lại, con không được gặp hắn nữa, càng không được nhắc đến chuyện thành hôn gì với hắn nữa."
Sáng hôm sau, phụ thân đã đi bận việc.
Trước đây ta thường trách ông không dành thời gian chơi với ta, giờ nhìn ông sáng sớm đã đội sương ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình, trong lòng càng thêm chua xót.
Phụ thân ta vừa mới đi, kế mẫu đã đẩy cửa phòng của ta.
Dưới mắt bà ta một mảnh thâm quầng, âm thanh có hơi khàn: "Tối qua phụ thân của con, đã mắng ta nửa ngày."
Bà ta lấy ra một cái bọc đồ đưa cho ta: "Đây là đồ cưới của ta, nếu con và tú tài thật lòng yêu nhau, nếu có thể dắt tay làm bạn với nhau cả đời, ta cũng không tính là thẹn với mẫu thân của con."
"Chỉ là, con cũng đừng tiết lộ nói ta đã giúp con."
Bạch Thiến Thiến ở bên cạnh nhanh nhẹn mở ngăn tủ của ta: "Tỷ tỷ, để muội giúp tỷ thu dọn hành lý nhé, đi sớm một chút, nếu không Bạch thúc trở về sẽ khó mà giải thích."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro