Chương 5
Đoàn Đoàn Viên
2025-02-28 08:00:09
Ta đẩy cửa, ánh trăng cũng theo ta vào phòng.
Phụ thân ta nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt buồn bã.
Ta nhẹ nhàng bước đến bên cạnh ông, lấy khay thức ăn ra: "Phụ thân, người cũng đừng trách Hân di nữa. Dù sao con cũng không phải con ruột của bà ấy, muốn bà ấy chăm sóc con như mẫu thân, căn bản là không thể được."
Phụ thân ta kéo tay áo, lau mặt qua loa, thở dài: "Đúng vậy, bà ấy không phải mẫu thân của con."
Phụ thân và kế mẫu đã thành thân với nhau năm năm, cũng có một chút tình cảm.
Nếu ta tùy tiện làm ầm lên đòi phụ thân hòa ly, phụ thân chỉ càng thất vọng về ta hơn.
Mỗi bước mỗi xa
"Hòa Hòa." Phụ thân rót một chén rượu: "Con biết tại sao phụ thân nhất định phải chia rẽ con và tú tài kia không?"
"Trên đời này không có người nào làm phụ thân, lại thờ ơ đứng nhìn nữ nhi của mình nhảy vào hố lửa."
"Con nói con thích hắn, có thể nói cho phụ thân biết, rốt cuộc là con thích hắn ở điều gì không?"
Ta cúi đầu suy nghĩ. Phụ thân hỏi rất đúng, đời trước rốt cuộc ta đã bị cái gì mê hoặc, mà lại thích hắn ta đến mức phải c.h.ế.t đi như thế.
Ta trả lời: "Hắn là tú tài, nữ nhi thích tài hoa của hắn, hơn nữa diện mạo của hắn rất anh tuấn."
Nghe vậy, phụ thân ta khẽ cười một tiếng, vỗ đầu ta: "Cô nương ngốc."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Nhưng cũng là lỗi của phụ thân, không cho con một tấm gương tốt. Suýt nữa hại con."
"Tú tài, chẳng qua chỉ là một thân phận mà thôi. Nữ hoàng hiện tại rất coi trọng giáo dục dân chúng, ai cũng có cơ hội vào học đường, học tri thức, phát triển tài hoa. Phụ thân luôn ép con đi học, chính là để con có thể phân biệt đúng sai, có khả năng tư duy độc lập, nếu sau này có thể thi đỗ làm nữ quan, thì đó chính là một mảnh thiên địa rộng lớn mặc cho con khám phá."
"Ngày sau... Nếu phụ thân không còn, không ai có thể bảo vệ con, con chỉ có thể dựa vào chính mình."
Nhắc đến điều này, đôi mắt không rõ ràng của phụ thân ta lại ngập nước mắt.
Ông tiếp tục: "Tú tài kia thân là nam tử, dù gia đạo sa sút hay nợ nần, thì thân thể hắn vẫn còn khỏe mạnh, đúng không? Hắn còn có thể thi đỗ tú tài, ít nhất đầu óc không có vấn đề?"
"Hắn có thể giúp người viết thư, cũng có thể đi làm bạn đọc, có nhiều cách kiếm tiền mà hắn không chọn. Lại cố ý dựa vào chút danh tiếng của mình mà chọn đến phong quán, đi bồi rượu ở nơi bán rẻ tiếng cười như thế."
"Nữ tử chọn chồng quan trọng nhất là trách nhiệm của đối phương. Đường đời dài dằng dặc, nếu sau này con gặp chuyện gì, đối phương bỏ con mà chạy, để con một mình đối mặt, thì hắn có đáng gọi là nam nhân hay không? Càng không xứng với tấm lòng chân thành của con."
Nhớ lại kiếp trước. Ta nằm trên chiếu cỏ, toàn thân đau đớn ngứa ngáy, hắn lại bỏ ta ở ngôi miếu hoang đổ nát, lấy hết tiền tài. Lừa ta nói đi tìm y sư, thực ra là một đi không trở lại, vứt bỏ ta như cỏ dại.
Nước mắt oan ức trào lên hốc mắt
Ta mơ thấy mình khóc, vội vàng lau nước mắt, ngón tay thô ráp làm đau cả mặt.
Tích tụ oan ức hai kiếp, cuối cùng ta không thể nhịn được nữa, lao vào lòng phụ thân mà khóc đến tối tăm mặt mày.
Tối hôm đó, khi ta trở về phòng, đi ngang qua đã nghe lén cuộc trò chuyện giữa kế mẫu và một nam nhân.
"Như vậy có thật sự được không?"
Phụ thân ta nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt buồn bã.
Ta nhẹ nhàng bước đến bên cạnh ông, lấy khay thức ăn ra: "Phụ thân, người cũng đừng trách Hân di nữa. Dù sao con cũng không phải con ruột của bà ấy, muốn bà ấy chăm sóc con như mẫu thân, căn bản là không thể được."
Phụ thân ta kéo tay áo, lau mặt qua loa, thở dài: "Đúng vậy, bà ấy không phải mẫu thân của con."
Phụ thân và kế mẫu đã thành thân với nhau năm năm, cũng có một chút tình cảm.
Nếu ta tùy tiện làm ầm lên đòi phụ thân hòa ly, phụ thân chỉ càng thất vọng về ta hơn.
Mỗi bước mỗi xa
"Hòa Hòa." Phụ thân rót một chén rượu: "Con biết tại sao phụ thân nhất định phải chia rẽ con và tú tài kia không?"
"Trên đời này không có người nào làm phụ thân, lại thờ ơ đứng nhìn nữ nhi của mình nhảy vào hố lửa."
"Con nói con thích hắn, có thể nói cho phụ thân biết, rốt cuộc là con thích hắn ở điều gì không?"
Ta cúi đầu suy nghĩ. Phụ thân hỏi rất đúng, đời trước rốt cuộc ta đã bị cái gì mê hoặc, mà lại thích hắn ta đến mức phải c.h.ế.t đi như thế.
Ta trả lời: "Hắn là tú tài, nữ nhi thích tài hoa của hắn, hơn nữa diện mạo của hắn rất anh tuấn."
Nghe vậy, phụ thân ta khẽ cười một tiếng, vỗ đầu ta: "Cô nương ngốc."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Nhưng cũng là lỗi của phụ thân, không cho con một tấm gương tốt. Suýt nữa hại con."
"Tú tài, chẳng qua chỉ là một thân phận mà thôi. Nữ hoàng hiện tại rất coi trọng giáo dục dân chúng, ai cũng có cơ hội vào học đường, học tri thức, phát triển tài hoa. Phụ thân luôn ép con đi học, chính là để con có thể phân biệt đúng sai, có khả năng tư duy độc lập, nếu sau này có thể thi đỗ làm nữ quan, thì đó chính là một mảnh thiên địa rộng lớn mặc cho con khám phá."
"Ngày sau... Nếu phụ thân không còn, không ai có thể bảo vệ con, con chỉ có thể dựa vào chính mình."
Nhắc đến điều này, đôi mắt không rõ ràng của phụ thân ta lại ngập nước mắt.
Ông tiếp tục: "Tú tài kia thân là nam tử, dù gia đạo sa sút hay nợ nần, thì thân thể hắn vẫn còn khỏe mạnh, đúng không? Hắn còn có thể thi đỗ tú tài, ít nhất đầu óc không có vấn đề?"
"Hắn có thể giúp người viết thư, cũng có thể đi làm bạn đọc, có nhiều cách kiếm tiền mà hắn không chọn. Lại cố ý dựa vào chút danh tiếng của mình mà chọn đến phong quán, đi bồi rượu ở nơi bán rẻ tiếng cười như thế."
"Nữ tử chọn chồng quan trọng nhất là trách nhiệm của đối phương. Đường đời dài dằng dặc, nếu sau này con gặp chuyện gì, đối phương bỏ con mà chạy, để con một mình đối mặt, thì hắn có đáng gọi là nam nhân hay không? Càng không xứng với tấm lòng chân thành của con."
Nhớ lại kiếp trước. Ta nằm trên chiếu cỏ, toàn thân đau đớn ngứa ngáy, hắn lại bỏ ta ở ngôi miếu hoang đổ nát, lấy hết tiền tài. Lừa ta nói đi tìm y sư, thực ra là một đi không trở lại, vứt bỏ ta như cỏ dại.
Nước mắt oan ức trào lên hốc mắt
Ta mơ thấy mình khóc, vội vàng lau nước mắt, ngón tay thô ráp làm đau cả mặt.
Tích tụ oan ức hai kiếp, cuối cùng ta không thể nhịn được nữa, lao vào lòng phụ thân mà khóc đến tối tăm mặt mày.
Tối hôm đó, khi ta trở về phòng, đi ngang qua đã nghe lén cuộc trò chuyện giữa kế mẫu và một nam nhân.
"Như vậy có thật sự được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro