Chương 4
Đoàn Đoàn Viên
2025-02-28 08:00:09
4.
Nụ cười trên mặt của phụ thân lập tức cứng lại, sự nhẹ nhõm trong ánh mắt cũng biến mất, thay vào đó là sự phẫn nộ và thất vọng.
Ông đột ngột đứng dậy, giơ tay lên định tát vào mặt ta, nhưng dừng lại trước khi chạm vào ta.
Ông nhắm nghiền hai mắt, râu cũng run lên vì giận: "Sao ta lại có một đứa nữ nhi bất hiếu như ngươi, ngươi muốn làm ta tức c.h.ế.t mới vừa lòng sao?"
Kế mẫu ngoài miệng thì nói đừng tức giận, nhưng không hề đứng dậy ngăn cản.
Ta ngẩng cao đầu, lý lẽ chính đáng: "Còn chẳng phải là vì con bị dị ứng, ảnh hưởng phát huy khả năng sao!"
Phụ thân ta vừa nghe vậy, giọng điệu lập tức dịu lại: "Lại là dị ứng với mật ong à? Giờ còn khó chịu không? Phụ thân lập tức cho người mời đại phu đến!"
Ta lắc đầu: "Không sao nữa rồi."
"Đang yên đang lành, sao lại bị dị ứng được? Không phải đã căn dặn rồi, trong đồ ăn của con tuyệt đối không được có mật ong sao?" Phụ thân ta nhíu mày.
Ta bĩu môi: "Sáng nay con ăn hai cái bánh bao còn lại, vừa đến trường đã thấy cả người khó chịu."
"Cái còn lại? Hân di không chuẩn bị bữa sáng cho con à?" Ánh mắt phụ thân ta trở nên nặng nề, quay sang kế mẫu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bà ta biến sắc, vội vàng biện minh: "Ta thấy Hòa Hòa ngủ ngon quá, không muốn làm phiền con bé nghỉ ngơi, bữa sáng đều đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Bánh bao này cho thêm mật ong sẽ ngon hơn, ta nhất thời quên mất Hòa Hòa dị ứng với cái này."
Trước đây ta vẫn không hiểu, mỗi lần ăn xong điểm tâm do bà ta gửi đến đều thấy khó chịu, còn tưởng là do mình tham ăn. Dù không chết, nhưng sức khỏe của ta sau nhiều lần dị ứng thì ngày càng kém đi.
Sắc mặt của phụ thân ta trầm đến đáng sợ: "Trí nhớ của bà lại kém như vậy sao?"
Kế mẫu mắt đỏ hoe, tủi thân nói: "Đều do ta không tốt, là ta nhất thời sơ suất khiến Hòa Hòa bị dị ứng, đều là lỗi của ta."
Phụ thân ta nhận ra mình hơi nặng lời, giải thích: "Lúc Hòa Hòa còn nhỏ bọn ta không biết, cho con bé ăn bánh mật. Ăn xong, con bé đã sốt cao liên tục bảy ngày."
"Khi đó, ta và Dung Nương không rời nửa bước, ngày đêm canh giữ, sợ con bé gặp phải bất trắc gì."
Nhắc đến quá khứ, âm thanh của phụ thân ta mang theo chút nghẹn ngào.
Ông lại nhớ đến mẫu thân của ta.
Trong lòng ta cũng rất cảm động, nhưng bề ngoài vẫn giữ vẻ bình thường: "Con không c.h.ế.t được, sau này con ăn gì thì hỏi thêm vài câu là được."
Bữa ăn kết thúc.
Mỗi bước mỗi xa
Phụ thân ta vào thư phòng, ta nhớ vừa rồi ông ăn không được nhiều, nên xuống bếp làm hai món đồ xào mang lên.
Nụ cười trên mặt của phụ thân lập tức cứng lại, sự nhẹ nhõm trong ánh mắt cũng biến mất, thay vào đó là sự phẫn nộ và thất vọng.
Ông đột ngột đứng dậy, giơ tay lên định tát vào mặt ta, nhưng dừng lại trước khi chạm vào ta.
Ông nhắm nghiền hai mắt, râu cũng run lên vì giận: "Sao ta lại có một đứa nữ nhi bất hiếu như ngươi, ngươi muốn làm ta tức c.h.ế.t mới vừa lòng sao?"
Kế mẫu ngoài miệng thì nói đừng tức giận, nhưng không hề đứng dậy ngăn cản.
Ta ngẩng cao đầu, lý lẽ chính đáng: "Còn chẳng phải là vì con bị dị ứng, ảnh hưởng phát huy khả năng sao!"
Phụ thân ta vừa nghe vậy, giọng điệu lập tức dịu lại: "Lại là dị ứng với mật ong à? Giờ còn khó chịu không? Phụ thân lập tức cho người mời đại phu đến!"
Ta lắc đầu: "Không sao nữa rồi."
"Đang yên đang lành, sao lại bị dị ứng được? Không phải đã căn dặn rồi, trong đồ ăn của con tuyệt đối không được có mật ong sao?" Phụ thân ta nhíu mày.
Ta bĩu môi: "Sáng nay con ăn hai cái bánh bao còn lại, vừa đến trường đã thấy cả người khó chịu."
"Cái còn lại? Hân di không chuẩn bị bữa sáng cho con à?" Ánh mắt phụ thân ta trở nên nặng nề, quay sang kế mẫu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bà ta biến sắc, vội vàng biện minh: "Ta thấy Hòa Hòa ngủ ngon quá, không muốn làm phiền con bé nghỉ ngơi, bữa sáng đều đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Bánh bao này cho thêm mật ong sẽ ngon hơn, ta nhất thời quên mất Hòa Hòa dị ứng với cái này."
Trước đây ta vẫn không hiểu, mỗi lần ăn xong điểm tâm do bà ta gửi đến đều thấy khó chịu, còn tưởng là do mình tham ăn. Dù không chết, nhưng sức khỏe của ta sau nhiều lần dị ứng thì ngày càng kém đi.
Sắc mặt của phụ thân ta trầm đến đáng sợ: "Trí nhớ của bà lại kém như vậy sao?"
Kế mẫu mắt đỏ hoe, tủi thân nói: "Đều do ta không tốt, là ta nhất thời sơ suất khiến Hòa Hòa bị dị ứng, đều là lỗi của ta."
Phụ thân ta nhận ra mình hơi nặng lời, giải thích: "Lúc Hòa Hòa còn nhỏ bọn ta không biết, cho con bé ăn bánh mật. Ăn xong, con bé đã sốt cao liên tục bảy ngày."
"Khi đó, ta và Dung Nương không rời nửa bước, ngày đêm canh giữ, sợ con bé gặp phải bất trắc gì."
Nhắc đến quá khứ, âm thanh của phụ thân ta mang theo chút nghẹn ngào.
Ông lại nhớ đến mẫu thân của ta.
Trong lòng ta cũng rất cảm động, nhưng bề ngoài vẫn giữ vẻ bình thường: "Con không c.h.ế.t được, sau này con ăn gì thì hỏi thêm vài câu là được."
Bữa ăn kết thúc.
Mỗi bước mỗi xa
Phụ thân ta vào thư phòng, ta nhớ vừa rồi ông ăn không được nhiều, nên xuống bếp làm hai món đồ xào mang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro