Chương 7
Thiêu Đao Tử
2025-03-19 14:15:48
Khi Lương Phán Chương đã lấy lại tinh thần và trở về ký túc, Vương Cẩn Ngọc kể với cô ấy về kế hoạch mua bánh kem.
Ngày thường, Tần Thời Nguyệt luôn lấy rất nhiều đồ ăn trong căng-tin, hễ thấy món gì ngon là lại chia cho chúng tôi một ít.
Có một lần, cô ấy phát hiện một đống giấy vệ sinh dính m.á.u trong thùng rác nhà vệ sinh, sau đó mua tặng mỗi người chúng tôi hai gói băng vệ sinh, nói là mua nhiều quá dùng không hết.
Chính vì vậy, Lương Phán Chương cũng rất muốn nhân dịp sinh nhật của Tần Thời Nguyệt để gửi đến cô ấy một lời chúc tốt đẹp.
Nhưng khi nhìn thấy giá bánh kem, cô ấy ngạc nhiên đến mức phải chỉnh lại gọng kính:
“Cậu nói, cái bánh kem đẹp thế này chỉ có 60 tệ thôi sao?”
Vương Cẩn Ngọc bình tĩnh trả lời:
“Đúng vậy! Tớ là khách quen của tiệm này, có thẻ thành viên lại còn có phiếu giảm giá! Sau khi trừ hết khuyến mãi, giá chỉ còn đúng 60 tệ! Hơn nữa, tớ vừa gọi điện xác nhận với tiệm rồi, có thể dùng cả thẻ thành viên lẫn phiếu giảm giá cùng lúc! Đúng không, Tuyết Nhi?”
Cô ấy nháy mắt ra hiệu cho tôi, tôi lập tức phụ họa:
“Đúng rồi! Nếu cậu thấy mẫu bánh này ổn, bọn mình sẽ đặt trước với cửa hàng luôn.”
Lương Phán Chương nhìn tôi, vẫn hơi lưỡng lự, nhưng không hề phản đối về kiểu dáng hay giá cả của chiếc bánh kem.
Sinh nhật Tần Thời Nguyệt rơi ngay trước kỳ thi cuối kỳ.
Chúng tôi cùng nhau ăn trưa để mừng sinh nhật cô ấy.
Khi ba người chúng tôi cùng nhau hát bài “Chúc mừng sinh nhật”, Tần Thời Nguyệt ôm chặt lấy cả ba người.
Cô ấy luôn vui vẻ và hoạt bát, nhưng ngay khoảnh khắc thổi nến xong, trong mắt lại lóe lên một chút ánh lệ:
“Đã bao nhiêu năm rồi không có ai hát chúc mừng sinh nhật tớ… Những năm gần đây, bố mẹ tớ chỉ bảo người giúp việc mua bánh kem cho tớ, rồi chuyển tiền cho tớ là xong.”
Tôi và Lương Phán Chương đồng loạt nuốt nước bọt vì thèm nhưng lại cảm thấy mỗi nhà đều có một câu chuyện khó nói riêng.
Sau bữa ăn, Tần Thời Nguyệt vốn định rủ chúng tôi đi hát karaoke.
Nhưng vì kỳ thi cuối kỳ đã cận kề, ai nấy đều bận rộn ôn tập, nên cả nhóm quyết định đợi sau kỳ thi rồi mới đi chơi, còn hôm nay thì về ký túc xá để tự học.
Buổi chiều, Tần Thời Nguyệt nhận được một tin nhắn, ngay lập tức phấn khởi lục tìm quần áo.
Nhất Phiến Băng Tâm
Người cô ấy thầm thích suốt năm năm qua đã về nước, đang ôm một bó hồng đỏ đứng dưới ký túc xá nữ, đợi để đưa cô ấy đi ăn mừng sinh nhật.
Tần Thời Nguyệt không dám chậm trễ dù chỉ một giây, nhanh chóng trang điểm lại, rồi nhờ chúng tôi tư vấn xem bộ nào phù hợp nhất để đi gặp anh ấy.
Chàng trai đó tên là Nhan Dục, từ năm cô ấy học lớp tám, cô ấy đã thầm thương trộm nhớ anh.
Sau kỳ thi đại học, Nhan Dục ra nước ngoài du học.
Cô ấy từng nghĩ rằng phải rất lâu nữa mới có thể gặp lại anh.
Nhưng không ngờ rằng, vì sinh nhật cô ấy, anh lại lặng lẽ quay về nước.
Trong lúc trò chuyện, Tần Thời Nguyệt đã chọn xong trang phục.
Vương Cẩn Ngọc trêu cô ấy:
“Nguyệt Nguyệt, nếu hôm nay anh ấy tỏ tình với cậu, cậu có đồng ý không?”
Mặt Tần Thời Nguyệt thoáng ửng hồng, vừa vui mừng vừa chắc chắn đáp:
“Tất nhiên là có!”
Chúng tôi cười phá lên, tiễn Tần Thời Nguyệt ra khỏi phòng, còn dặn dò cô ấy nhớ báo tin vui trong nhóm chat ký túc xá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Nhất định rồi!”
Cô ấy mỉm cười rạng rỡ, tựa như công chúa trong phim hoạt hình Disney.
Nhưng, chúng tôi mãi không nhận được tin tức tốt lành nào từ cô ấy.
Cho đến khi cô ấy quay lại ký túc xá, ngay cả bó hoa hồng mà Nhan Dục ôm dưới ký túc xá cũng không mang về.
Hôm đó, cô ấy không nói gì cả.
Chỉ lặng lẽ tẩy trang, thay đồ ngủ, rồi tiếp tục ngồi trước máy tính ôn bài.
Sau này, chúng tôi mới biết, sau khi hẹn Tần Thời Nguyệt đi ăn, Nhan Dục đã dẫn cô ấy đến một nhà hàng sang trọng.
Trong không gian lãng mạn dưới ánh nến, Nhan Dục định tỏ tình.
Nhưng đúng lúc ấy, điện thoại anh ta reo lên.
Nhan Dục tắt máy, nhưng người bên kia không từ bỏ, lập tức gọi video lại lần nữa.
Tần Thời Nguyệt nghĩ có chuyện gấp nên bảo Nhan Dục cứ bắt máy trước.
Nhưng ngay khoảnh khắc anh ta ấn nút nghe, vốn định giả vờ tín hiệu kém để cúp máy, nhưng do vội vàng lại lỡ tay bật loa ngoài.
“Darling, when will you be back? I miss you!”
(“Anh yêu, khi nào anh về vậy? Em nhớ anh lắm!”)
Giọng nói ngọt ngào vang lên. Tần Thời Nguyệt liếc sang, đó là một cô gái da trắng rất xinh đẹp.
Nhan Dục lập tức cúp máy, nhưng cô gái kia vẫn không ngừng gọi lại.
Tần Thời Nguyệt mặt lạnh, chủ động ấn nút nhận cuộc gọi thay anh ta.
Cô gái kia không hề biết còn có một người con gái khác đang ngồi trước màn hình, hồn nhiên hào hứng chia sẻ:
“I had a delicious meal at a Chinese restaurant with my friends today. When you come back, I'll take you to try it out!”
(“Hôm nay em vừa ăn ở một nhà hàng Trung Quốc với bạn bè, rất ngon luôn! Khi nào anh về, em sẽ đưa anh đi ăn thử nhé!”)
Cơn giận trong lòng Tần Thời Nguyệt bùng lên.
Cô ấy cầm bó hoa hồng trên bàn ném thẳng vào Nhan Dục, làm bùn và nước dưỡng hoa văng tung tóe, khiến anh ta trông vô cùng thảm hại.
Sau đó, cô ấy lớn tiếng nói với cô gái trong điện thoại:
“Your boyfriend is cheating on you! The rose he gave me is proof! Sister, leave him!”
(“Bạn trai của chị đang ngoại tình đấy! Bó hoa hồng anh ta tặng tôi chính là bằng chứng! Chị gái, chạy ngay đi!”)
Cô gái bên kia lập tức hiểu ra vấn đề, tức giận mắng Nhan Dục xối xả.
Những thực khách xung quanh đều quay lại nhìn, bàn tán xôn xao.
Tần Thời Nguyệt cầm lấy túi xách, lạnh lùng mắng “Đồ cặn bã!”, sau đó không thèm quan tâm đến bất kỳ ánh mắt nào, thẳng thừng rời đi.
Dù đã thoát ra trọn vẹn, nhưng khi kể lại chuyện này cho chúng tôi, cô ấy vẫn rất buồn.
Bởi vì đó không chỉ là người cô ấy đã thích suốt năm năm, mà còn là một phần thanh xuân mà cô ấy từng nâng niu.
“Tại sao anh ta có thể vừa hẹn hò với người khác, vừa tỏ tình với tớ chứ?”
Cô ấy khóc nức nở.
Còn tôi, chỉ có thể lặng lẽ lau nước mắt cho cô ấy, mà không biết nên an ủi thế nào.
Ngày thường, Tần Thời Nguyệt luôn lấy rất nhiều đồ ăn trong căng-tin, hễ thấy món gì ngon là lại chia cho chúng tôi một ít.
Có một lần, cô ấy phát hiện một đống giấy vệ sinh dính m.á.u trong thùng rác nhà vệ sinh, sau đó mua tặng mỗi người chúng tôi hai gói băng vệ sinh, nói là mua nhiều quá dùng không hết.
Chính vì vậy, Lương Phán Chương cũng rất muốn nhân dịp sinh nhật của Tần Thời Nguyệt để gửi đến cô ấy một lời chúc tốt đẹp.
Nhưng khi nhìn thấy giá bánh kem, cô ấy ngạc nhiên đến mức phải chỉnh lại gọng kính:
“Cậu nói, cái bánh kem đẹp thế này chỉ có 60 tệ thôi sao?”
Vương Cẩn Ngọc bình tĩnh trả lời:
“Đúng vậy! Tớ là khách quen của tiệm này, có thẻ thành viên lại còn có phiếu giảm giá! Sau khi trừ hết khuyến mãi, giá chỉ còn đúng 60 tệ! Hơn nữa, tớ vừa gọi điện xác nhận với tiệm rồi, có thể dùng cả thẻ thành viên lẫn phiếu giảm giá cùng lúc! Đúng không, Tuyết Nhi?”
Cô ấy nháy mắt ra hiệu cho tôi, tôi lập tức phụ họa:
“Đúng rồi! Nếu cậu thấy mẫu bánh này ổn, bọn mình sẽ đặt trước với cửa hàng luôn.”
Lương Phán Chương nhìn tôi, vẫn hơi lưỡng lự, nhưng không hề phản đối về kiểu dáng hay giá cả của chiếc bánh kem.
Sinh nhật Tần Thời Nguyệt rơi ngay trước kỳ thi cuối kỳ.
Chúng tôi cùng nhau ăn trưa để mừng sinh nhật cô ấy.
Khi ba người chúng tôi cùng nhau hát bài “Chúc mừng sinh nhật”, Tần Thời Nguyệt ôm chặt lấy cả ba người.
Cô ấy luôn vui vẻ và hoạt bát, nhưng ngay khoảnh khắc thổi nến xong, trong mắt lại lóe lên một chút ánh lệ:
“Đã bao nhiêu năm rồi không có ai hát chúc mừng sinh nhật tớ… Những năm gần đây, bố mẹ tớ chỉ bảo người giúp việc mua bánh kem cho tớ, rồi chuyển tiền cho tớ là xong.”
Tôi và Lương Phán Chương đồng loạt nuốt nước bọt vì thèm nhưng lại cảm thấy mỗi nhà đều có một câu chuyện khó nói riêng.
Sau bữa ăn, Tần Thời Nguyệt vốn định rủ chúng tôi đi hát karaoke.
Nhưng vì kỳ thi cuối kỳ đã cận kề, ai nấy đều bận rộn ôn tập, nên cả nhóm quyết định đợi sau kỳ thi rồi mới đi chơi, còn hôm nay thì về ký túc xá để tự học.
Buổi chiều, Tần Thời Nguyệt nhận được một tin nhắn, ngay lập tức phấn khởi lục tìm quần áo.
Nhất Phiến Băng Tâm
Người cô ấy thầm thích suốt năm năm qua đã về nước, đang ôm một bó hồng đỏ đứng dưới ký túc xá nữ, đợi để đưa cô ấy đi ăn mừng sinh nhật.
Tần Thời Nguyệt không dám chậm trễ dù chỉ một giây, nhanh chóng trang điểm lại, rồi nhờ chúng tôi tư vấn xem bộ nào phù hợp nhất để đi gặp anh ấy.
Chàng trai đó tên là Nhan Dục, từ năm cô ấy học lớp tám, cô ấy đã thầm thương trộm nhớ anh.
Sau kỳ thi đại học, Nhan Dục ra nước ngoài du học.
Cô ấy từng nghĩ rằng phải rất lâu nữa mới có thể gặp lại anh.
Nhưng không ngờ rằng, vì sinh nhật cô ấy, anh lại lặng lẽ quay về nước.
Trong lúc trò chuyện, Tần Thời Nguyệt đã chọn xong trang phục.
Vương Cẩn Ngọc trêu cô ấy:
“Nguyệt Nguyệt, nếu hôm nay anh ấy tỏ tình với cậu, cậu có đồng ý không?”
Mặt Tần Thời Nguyệt thoáng ửng hồng, vừa vui mừng vừa chắc chắn đáp:
“Tất nhiên là có!”
Chúng tôi cười phá lên, tiễn Tần Thời Nguyệt ra khỏi phòng, còn dặn dò cô ấy nhớ báo tin vui trong nhóm chat ký túc xá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Nhất định rồi!”
Cô ấy mỉm cười rạng rỡ, tựa như công chúa trong phim hoạt hình Disney.
Nhưng, chúng tôi mãi không nhận được tin tức tốt lành nào từ cô ấy.
Cho đến khi cô ấy quay lại ký túc xá, ngay cả bó hoa hồng mà Nhan Dục ôm dưới ký túc xá cũng không mang về.
Hôm đó, cô ấy không nói gì cả.
Chỉ lặng lẽ tẩy trang, thay đồ ngủ, rồi tiếp tục ngồi trước máy tính ôn bài.
Sau này, chúng tôi mới biết, sau khi hẹn Tần Thời Nguyệt đi ăn, Nhan Dục đã dẫn cô ấy đến một nhà hàng sang trọng.
Trong không gian lãng mạn dưới ánh nến, Nhan Dục định tỏ tình.
Nhưng đúng lúc ấy, điện thoại anh ta reo lên.
Nhan Dục tắt máy, nhưng người bên kia không từ bỏ, lập tức gọi video lại lần nữa.
Tần Thời Nguyệt nghĩ có chuyện gấp nên bảo Nhan Dục cứ bắt máy trước.
Nhưng ngay khoảnh khắc anh ta ấn nút nghe, vốn định giả vờ tín hiệu kém để cúp máy, nhưng do vội vàng lại lỡ tay bật loa ngoài.
“Darling, when will you be back? I miss you!”
(“Anh yêu, khi nào anh về vậy? Em nhớ anh lắm!”)
Giọng nói ngọt ngào vang lên. Tần Thời Nguyệt liếc sang, đó là một cô gái da trắng rất xinh đẹp.
Nhan Dục lập tức cúp máy, nhưng cô gái kia vẫn không ngừng gọi lại.
Tần Thời Nguyệt mặt lạnh, chủ động ấn nút nhận cuộc gọi thay anh ta.
Cô gái kia không hề biết còn có một người con gái khác đang ngồi trước màn hình, hồn nhiên hào hứng chia sẻ:
“I had a delicious meal at a Chinese restaurant with my friends today. When you come back, I'll take you to try it out!”
(“Hôm nay em vừa ăn ở một nhà hàng Trung Quốc với bạn bè, rất ngon luôn! Khi nào anh về, em sẽ đưa anh đi ăn thử nhé!”)
Cơn giận trong lòng Tần Thời Nguyệt bùng lên.
Cô ấy cầm bó hoa hồng trên bàn ném thẳng vào Nhan Dục, làm bùn và nước dưỡng hoa văng tung tóe, khiến anh ta trông vô cùng thảm hại.
Sau đó, cô ấy lớn tiếng nói với cô gái trong điện thoại:
“Your boyfriend is cheating on you! The rose he gave me is proof! Sister, leave him!”
(“Bạn trai của chị đang ngoại tình đấy! Bó hoa hồng anh ta tặng tôi chính là bằng chứng! Chị gái, chạy ngay đi!”)
Cô gái bên kia lập tức hiểu ra vấn đề, tức giận mắng Nhan Dục xối xả.
Những thực khách xung quanh đều quay lại nhìn, bàn tán xôn xao.
Tần Thời Nguyệt cầm lấy túi xách, lạnh lùng mắng “Đồ cặn bã!”, sau đó không thèm quan tâm đến bất kỳ ánh mắt nào, thẳng thừng rời đi.
Dù đã thoát ra trọn vẹn, nhưng khi kể lại chuyện này cho chúng tôi, cô ấy vẫn rất buồn.
Bởi vì đó không chỉ là người cô ấy đã thích suốt năm năm, mà còn là một phần thanh xuân mà cô ấy từng nâng niu.
“Tại sao anh ta có thể vừa hẹn hò với người khác, vừa tỏ tình với tớ chứ?”
Cô ấy khóc nức nở.
Còn tôi, chỉ có thể lặng lẽ lau nước mắt cho cô ấy, mà không biết nên an ủi thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro