Xin Hãy Nghe Tôi Nói

1

Thiêu Đao Tử

2025-03-19 14:15:48

Ngày trước khi điểm thi đại học được công bố, tôi đã mơ thấy tương lai của mình. 

 

Trong giấc mơ, tôi chọn trường đại học mà bố mẹ đã dày công nghiên cứu và quyết định thay tôi. Tôi học một ngành “hot”, có triển vọng. Sau khi tốt nghiệp, họ dùng mọi mối quan hệ để đưa tôi vào một công việc ổn định theo ý họ, rồi chọn giúp tôi một người bạn đời “môn đăng hộ đối”. 

 

Mọi thứ tưởng chừng như hoàn hảo, đúng theo kế hoạch. Nhưng cuối cùng, tôi vẫn đi đến bước đường cùng. 

 

Tầng 18, tôi lao mình xuống. 

 

Họ ôm lấy t.h.i t.h.ể tôi, hoang mang tự hỏi: “Sao lại thành ra thế này?” 

 

01

 

Tôi bừng tỉnh khỏi giấc mơ, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. 

 

Bên ngoài, tiếng nói chuyện rôm rả vang lên. Bố tôi đang uống rượu với chú Lưu. 

Nhất Phiến Băng Tâm

 

Rượu ngà ngà, chú Lưu hỏi: 

 

“Kỳ thi kết thúc lâu rồi, Tiểu Tuyết đã dò đáp án chưa? Đã tự ước lượng điểm chưa? Sao rồi, chắc đậu trường top đầu chứ?”

 

Nhắc đến chuyện học hành của tôi, bố hào hứng hẳn: 

 

“Chính con bé nói có thể đạt 600 điểm! Nhưng mà chọn trường với ngành học thì đến giờ vẫn chưa quyết. Hôm nay mới rủ ông đến bàn bạc đây!” 

 

Chú Lưu là bạn học cũ của bố, mấy năm nay chuyên nghiên cứu về tư vấn chọn nguyện vọng đại học. 

 

Vừa nghe thấy lĩnh vực mình giỏi, chú cười tươi rói: 

 

“Ôi trời, tìm đúng người rồi đấy! Tôi giúp không biết bao nhiêu nhà rồi, chưa từng để ai trượt nguyện vọng cả. Đứa nào đứa nấy và cả phụ huynh đều mang ơn tôi!” 

 

Bố nâng ly mời chú một chén, chú Lưu bắt đầu phân tích: 

 

“Với số điểm này, chọn trường không khó! Tôi khuyên nên đăng ký sư phạm, tốt nhất là chương trình miễn học phí. Học xong ra làm giáo viên, vừa ổn định, vừa không tốn kém!” 

 

Bố tôi gật gù đồng ý ngay: 

 

“Tôi cũng bảo nó thế! Nhưng mà con bé lại đòi học... sáng tác văn chương. Mấy cái ngành này ra trường có kiếm nổi việc không? Đăng ký làm gì cho phí công chứ!” 

 

Chú Lưu cụng ly với bố tôi, rồi hạ giọng đề nghị: 

 

“Tôi gặp nhiều trường hợp cha mẹ với con cái không đồng quan điểm rồi. Tôi có cách giải quyết đây, ông cứ nghe tôi...” 

 

Chú ta hạ thấp giọng, nhưng vẫn không giấu nổi vẻ đắc ý trong lời nói:

 

“Ông cứ thử bàn với con bé trước, giải quyết êm đẹp được thì tốt, không được thì đến lúc đó âm thầm đổi nguyện vọng là xong! Nó mới vào đại học, đâu có khả năng tự lập kinh tế, cùng lắm giận dỗi với ông được mấy ngày? Với lại...”

 

Những lời phía sau tôi không còn nghe rõ, chỉ thấy đầu óc ong ong lên.

 

Trong khoảnh khắc đó, tôi không phân biệt nổi đâu là thực, đâu là mơ.

 

Bởi vì vừa rồi, chuyện này rõ ràng đã xuất hiện đầy đủ trong giấc mơ của tôi!

 

Sau khi điểm thi đại học được công bố, tôi đạt 615 điểm, hoàn toàn có thể chọn một trường đại học tốt, theo ngành tôi yêu thích là sáng tác văn chương. Nhưng từ khi chú Lưu tới nhà tôi uống rượu một lần, bố tôi lại nhất quyết muốn tôi đăng ký vào ngành sư phạm hệ miễn học phí.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

“Nhưng con không thích làm giáo viên!”

 

Đó là lần đầu tiên tôi nói “không” một cách dứt khoát với bố, nhưng ông chẳng hề bận tâm:

 

“Thích hay không không phải là vấn đề, quan trọng là ổn định! Con là con gái, nhà mình cũng chẳng mong con kiếm được bao nhiêu tiền. Làm giáo viên vừa có hai kỳ nghỉ, vừa lo được cho gia đình, thế không tốt à?”

 

“Nhưng mà…”

 

Lập tức là những lời chỉ trích ập xuống đầu tôi:

 

“Con có thể hiểu chuyện một chút không? Bố mẹ muốn con vào trường tốt, ngành tốt, còn phải nhờ người ta tư vấn giúp, con lại còn không biết ơn? Chúng ta làm thế vì ai hả? Có được công việc tốt, không phải chính con là người hưởng lợi sao? Không hiểu thì thôi vậy!”

 

“Con…”

 

“Đủ rồi, đừng nói nữa!”

 

Kể từ hôm đó, chuyện đăng ký nguyện vọng trở thành một quả b.o.m nổ chậm trong nhà tôi. Chỉ cần nhắc đến, chỉ cần tôi phản kháng, gia đình chắc chắn sẽ xảy ra một trận cãi nhau kịch liệt.

 

Mẹ chưa từng thấy tôi kiên quyết như vậy trong bất kỳ chuyện gì, không kìm được mà khuyên bố:

 

“Con đường của con bé thì để tự nó quyết đi, ông cứ để nó thử một lần, có thể xảy ra chuyện gì chứ?”

 

Bố quát mẹ: 

 

“Bà biết cái gì? Con gái nhà lão Vương, cái cô Vương Minh Nguyệt ấy, nhất quyết đòi học đạo diễn, cuối cùng thì sao? Ba mươi lăm mới kết hôn, ba mươi bảy còn chưa có con. Nhà chồng chịu không nổi cái tính lăn lộn của nó, thế là ly hôn đấy!” 

 

Mẹ tôi mấp máy môi nhưng cuối cùng chẳng nói gì. 

 

Bà dường như cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không tìm ra điểm sai trong lời bố. 

 

Ngày qua ngày trôi qua trong những cuộc tranh cãi không hồi kết về chuyện chọn trường. Bố tôi giận dữ đập bát đĩa, ép tôi phải nhượng bộ. 

 

Mẹ khuyên không nổi bố, lại quay sang khuyên tôi: 

 

“Bố con cũng chỉ muốn tốt cho con thôi. Thực ra, ông ấy nói cũng không sai, con có thể suy nghĩ thêm một chút…” 

 

“Thế còn mong muốn của con thì sao?” 

 

Mẹ lại im lặng. 

 

Nhìn vào đôi mắt bất lực của bà, tôi chợt hiểu ra một điều: ý muốn của tôi, không hề quan trọng. 

 

Trong giấc mơ của tôi, cuối cùng tôi cũng vào một trường sư phạm. 

 

Bởi vì nguyện vọng của tôi đã bị sửa đổi. 

 

Ngày nhận được giấy báo trúng tuyển, tôi ngồi khóc trong phòng, còn bố thì vui vẻ chụp ảnh khoe lên mạng xã hội. Dưới phần bình luận đầy những lời chúc mừng, nổi bật lên một câu: 

 

“Thật ngưỡng mộ, con gái anh vừa giỏi giang lại ngoan ngoãn.” 

 

Câu nói ấy chói mắt đến lạ. 

 



Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xin Hãy Nghe Tôi Nói

Số ký tự: 0