Xin Hãy Nghe Tôi Nói

Chương 8

Thiêu Đao Tử

2025-03-19 14:15:48

05

 

Chuyện giữa Tần Thời Nguyệt và Nhan Dục xem như đã khép lại, kỳ thi cuối kỳ của chúng tôi cũng kết thúc, học kỳ đầu tiên năm nhất cứ thế trôi qua vội vã. 

 

Ngay sau khi thi xong, Tần Thời Nguyệt và Vương Cẩn Ngọc thu dọn hành lý về nhà. Trong ký túc xá chỉ còn lại tôi và Lương Phán Chương. 

 

Cô ấy vẫn có chút gượng gạo khi nhìn thấy tôi, nhưng vì cả hai đều bận rộn, thời gian chạm mặt cũng chỉ có một chút trước khi đi ngủ. 

 

Ngày hai mươi tám Tết, dưới sự giục giã của mẹ, tôi bước lên chuyến tàu về nhà. 

 

Khi tôi mở cửa bước vào, trong nhà xuất hiện một đứa trẻ xa lạ—Đường Văn Khâm, cháu nội của đồng đội cũ của ông nội tôi. 

 

Cha của cậu ta là một kẻ vô trách nhiệm, từ nhỏ Đường Văn Khâm đã sống ở quê với ông bà nội. 

 

Vừa đúng lúc tôi bắt đầu nhập học, cậu ta lên lớp 11. 

 

Trước khi qua đời, ông nội của Đường Văn Khâm đã tìm đến ông nội tôi, sau đó ông nội tôi lại nhờ vả bố tôi, thế là Đường Văn Khâm chuyển đến sống tại nhà tôi. 

 

Nhà tôi có ba phòng ngủ và một phòng khách, trong đó một phòng được làm thành thư phòng. 

 

Lúc mới đến, Đường Văn Khâm ngủ trong thư phòng, nhưng khi trời bắt đầu trở lạnh, máy điều hòa trong thư phòng bị hỏng. 

 

Bố tôi tự ý quyết định, cho cậu ta dọn vào phòng tôi. 

 

“Nhưng đó là phòng của Tiểu Tuyết, không hợp lý lắm đâu?” 

 

Mẹ tôi phản đối, nhưng bố tôi dứt khoát nói: 

 

“Có gì mà không hợp lý? Con bé đâu có ở nhà, cho ở tạm thì sao chứ? Mai tôi gọi thợ đến sửa điều hòa, xong sẽ bảo Văn Khâm dọn về thư phòng.” 

 

Nhưng đến khi hệ thống sưởi được bật lên, bố tôi vẫn chưa gọi thợ sửa điều hòa, và Đường Văn Khâm cứ thế ở trong phòng tôi đến tận bây giờ. 

 

Phòng của tôi bị cậu ta chiếm mất, trên bàn là bài tập của cậu ta, trên giá sách cũng đầy tài liệu ôn tập của cậu ta. 

 

“Hôm nay muộn rồi, chưa kịp chuẩn bị. Con cứ ngủ tạm trong thư phòng, mai mẹ con sẽ đổi chỗ với Văn Khâm cho con.” 

 

“Không sao, con có thể đợi.” 

 

Tôi đặt bát đũa xuống, nhìn thẳng vào bố: 

 

“Là bố bảo Đường Văn Khâm vào đó ở, vậy thì bố tự dọn đồ cho cậu ta đi.”

 

“Con bé này, sao lại bướng bỉnh thế! Đã nói mai đổi phòng rồi, ngủ một đêm trong thư phòng thì có sao?” 

 

Tôi nhìn bố, cười lạnh: 

 

“Từ khi con được nghỉ đông, mẹ đã liên tục gọi điện giục con về ăn Tết. Chẳng lẽ bố mẹ không biết chính xác ngày nào, mấy giờ con sẽ về đến nhà sao?” 

 

Bố tôi bắt đầu sốt ruột, không tìm được lý lẽ phản bác, liền chuyển sang công kích đạo đức: 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Nhất Phiến Băng Tâm

“Cái kiểu nhìn gì thế hả? Tao nuôi mày lớn thế này để mày cãi lại tao sao?” 

 

Không khí căng như dây đàn. 

 

Đường Văn Khâm ấp úng lên tiếng: 

 

“Chị đừng giận, em đi dọn ngay bây giờ.” 

 

Cậu ấy đứng dậy, nhưng bố tôi đè vai cậu xuống, không cho đi: 

 

“Dọn cái gì mà dọn! Không dọn! Đừng có mà nuông chiều nó!” 

 

Không ngờ rằng, Đường Văn Khâm lại kiên quyết đứng dậy, dõng dạc nói với bố tôi: 

 

“Bác à, đây vốn là phòng của chị. Chị ấy là chủ căn phòng này, chị ấy có quyền quyết định.” 

 

Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy xúc động đến mức muốn khóc. 

 

Tôi là một thành viên trong gia đình này, nhưng từ trước đến nay, chỉ là một cái bóng phụ thuộc. 

 

Giống như chuyện “đổi phòng”, trong mắt bố tôi, đúng sai không quan trọng, thời điểm nào đổi phòng cũng không quan trọng, quan trọng là tôi không được phép trách ông, không được chất vấn ông. 

 

Đường Văn Khâm nói xong, liền vào phòng tôi, từng chút từng chút thu dọn đồ đạc của mình chuyển sang thư phòng. 

 

Cậu ấy không có nhiều đồ đạc, dưới sự giúp đỡ của mẹ tôi, chẳng mấy chốc đã dọn xong. 

 

Bộ chăn gối trong phòng cũng được thay mới, vẫn còn vương mùi nắng ấm, là mẹ đã chuẩn bị sẵn cho tôi từ sáng. 

 

Mọi thứ đã ổn thỏa, Đường Văn Khâm rón rén gõ cửa phòng tôi, thò đầu vào: 

 

“Chị, ăn trái cây không?” 

 

Cậu ấy bưng một đĩa trái cây bước vào, nhớ lại cách cậu đã đứng về phía tôi khi nãy, tôi chia cho cậu một nửa. 

 

“Lúc nãy chị không nhắm vào em đâu, đừng để bụng.” 

 

“Em hiểu mà.” 

 

Đường Văn Khâm kể rằng hồi cấp hai, bạn cùng bàn của cậu ấy là một nữ sinh học rất giỏi, điểm thi vào cấp ba cũng không tệ, nhưng sau đó không tiếp tục học lên nữa. 

 

“Cô ấy không phản kháng lại bố mẹ sao?” 

 

Cậu ấy cười chua chát: 

 

“Bố nghiện cờ bạc, mẹ bỏ đi theo người khác, họ hàng thì chỉ giúp đỡ khi nguy cấp chứ không thể nuôi lâu dài. Vậy thì phản kháng kiểu gì?” 

 

Cậu ấy nhìn thẳng vào tôi, trịnh trọng nói: 

 

“Vậy nên, chị à, em hiểu chị.” 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xin Hãy Nghe Tôi Nói

Số ký tự: 0