Chương 5
Thiêu Đao Tử
2025-03-19 14:15:48
Tháng thứ ba sau khi nhập học, có một học sinh tên Khúc Dẫn Hạc đã tiến bộ vượt bậc trong kỳ thi giữa kỳ.
Mẹ của em ấy, bác Trương Di, gửi tôi một phong bao lì xì 200 tệ để cảm ơn.
Tôi từ chối, vì tôi nghĩ giúp học sinh cải thiện điểm số là trách nhiệm của mình.
Nhưng bác Trương rất kiên quyết:
“Con là con gái, vừa đi học vừa kiếm tiền, vất vả lắm. Đừng để bản thân chịu thiệt! Đây là thành quả lao động của con, nhận lấy đi, đừng khách sáo!”
Không còn cách nào khác, tôi ngại ngùng nhận lấy phong bao, cảm ơn bác Trương.
Nhất Phiến Băng Tâm
Bác Trương giữ tôi lại ăn tối, nói là muốn cùng nhau ăn mừng sự tiến bộ của Khúc Dẫn Hạc.
Trên bàn ăn, cạnh đĩa tôm luộc có hai chén nước chấm. Điểm khác biệt duy nhất là một phần có gừng băm, phần còn lại thì không.
Thấy tôi nhìn về phía đó, bác Trương mỉm cười giải thích:
“Dẫn Hạc không ăn gừng, nhưng bác với ba con bé thì thích, nên bác chuẩn bị hai phần riêng, để ai cũng có thể ăn theo sở thích của mình.”
Tôi cũng không thích mùi gừng.
Lúc nhỏ, khi tôi phản đối, câu trả lời tôi nhận được là:
“Gắp ra làm gì? Ăn một miếng có c.h.ế.t được đâu?”
Bác Trương nhẹ nhàng hỏi tôi:
“Cô giáo Giang, con có món nào không ăn được không? Để bác chú ý khi nấu ăn nhé!”
“Không cần đâu bác ạ, con ăn được tất cả.”
Tôi đáp.
Khúc Dẫn Hạc ngồi bên cạnh, cha mẹ yêu thương, có thể bày tỏ ý kiến của mình một cách thoải mái.
Trong bữa cơm, ba của Dẫn Hạc hỏi em muốn thi trường đại học nào, chọn ngành gì.
Dẫn Hạc tự tin nói lên suy nghĩ của mình:
“Con muốn học thú y, nhưng không biết điểm số của con có đủ để đăng ký vào trường nào không.”
Bác Trương lập tức cười tươi:
“Thú y tốt đấy! Sau này, nếu Tiểu Bảo nhà mình có bệnh gì, cũng đỡ phải chạy ra bệnh viện thú y! Chuyện chọn trường thì cứ để cô giáo Giang tư vấn giúp con nhé!”
Tôi cười đồng ý, rồi cúi đầu vùi mặt vào bát cơm, cố gắng che giấu cảm giác nghẹn ngào.
Tôi nhớ lần đầu tiên nói với bố rằng tôi muốn học sáng tác văn chương.
Ông đáp lại một câu ngắn ngủn:
“Học cái đó làm gì?”
Tháng thứ tư sau khi nhập học, tôi cắn răng dùng số tiền đã tiết kiệm được để mua một chiếc laptop.
Ngành sáng tác văn chương có khối lượng bài tập viết rất lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Một số thầy cô yêu cầu bản viết tay, nhưng cũng có thầy cô yêu cầu bản điện tử.
Trong ký túc xá, chỉ có tôi và Lương Phán Chương là phải dùng điện thoại để viết bài tập.
Tốc độ gõ phím trên điện thoại vẫn không thể nhanh bằng máy tính, chưa kể sau khi viết xong, bọn tôi còn phải mượn laptop của Tần Thời Nguyệt hoặc Vương Cẩn Ngọc để chỉnh sửa định dạng.
Một hai lần còn đỡ, nhưng mượn nhiều quá cũng thấy ngại.
Tần Thời Nguyệt nhận ra tình trạng này, liền ném iPad và bàn phím rời cho chúng tôi, nói rằng cô ấy không dùng đến.
Nhưng thời gian rảnh của tôi và Lương Phán Chương đã bị cuộc sống mưu sinh vắt kiệt, nên chúng tôi phải bàn bạc xem ai dùng trước, ai dùng sau.
Nếu thực sự không thể sắp xếp được, một trong hai đứa sẽ ra quán net để viết bài.
Sau vài lần nộp bài tập, giáo sư Chu – người giảng dạy chuyên ngành của tôi – tìm gặp tôi.
“Giang Tuyết, cô đã đọc bài viết của em rồi. Cảm xúc rất chân thực. Nhưng mà...”
Tôi lập tức căng thẳng.
Giáo sư vỗ nhẹ lên vai tôi, giọng điệu có phần trấn an:
“Cô không có ý trách em, chỉ muốn trao đổi với em một chút thôi.”
Cô mở các bài tập tôi đã nộp trước đó, chỉ vào những chỗ được đánh dấu đỏ:
“Cô nhận thấy em có tố chất trong viết lách, nhưng trong bài có khá nhiều lỗi chính tả. Em cần kiểm tra kỹ hơn sau khi viết xong. Bây giờ có nhiều ứng dụng hỗ trợ, nếu mua gói thành viên thì còn có thể tự động kiểm tra chính tả. Em có thể thử xem.”
Tôi vội vàng gật đầu.
Giáo sư Chu lại nói tiếp:
“Cô không chắc mình có cảm giác đúng hay không, nhưng khi đọc bài của em, cô cảm thấy em luôn muốn viết thật nhanh để hoàn thành. Vì thế, phần kết thường không trau chuốt như phần đầu, cũng dễ mắc lỗi hơn.”
Tôi đỏ mặt, vì đúng là như vậy thật.
Giá cả ở quán net trong thành phố rất đắt, nhiều lần khi viết đến đoạn cuối, tôi vội vàng hoàn thành để kịp xuống máy, tiết kiệm tiền.
Có lúc quá mệt mỏi, tôi chỉ muốn viết nhanh rồi nộp bài cho xong.
“Cảm ơn cô ạ, từ nay em sẽ chú ý hơn!”
Có lẽ vì cuộc trò chuyện hôm ấy, giáo sư Chu bắt đầu để ý đến tôi hơn.
Một ngày nọ, cô chuyển tiếp cho tôi thông tin về một cuộc thi sáng tác, bảo tôi chỉnh sửa bài viết rồi gửi đi tham gia thử.
Lần đó, tôi giành được giải thưởng trị giá 5.000 tệ.
Ngày tiền thưởng được chuyển vào tài khoản, tôi hết lần này đến lần khác mở ứng dụng ngân hàng, nhìn chằm chằm vào số dư của mình.
Nếm được vị ngọt của thành công, tôi bắt đầu tích cực tham gia các cuộc thi sáng tác văn chương.
Chỉ cần có tiền thưởng, tôi sẽ viết bằng điện thoại, sau đó ra quán net chỉnh sửa định dạng và gửi bài dự thi.
Dù vậy, sức lực con người có hạn.
Thời gian nghỉ ngơi của tôi ngày càng ít, nhưng mỗi khi nhìn thấy số tiền trong tài khoản tăng lên, tôi lại cảm thấy an tâm một cách kỳ lạ.
Mẹ của em ấy, bác Trương Di, gửi tôi một phong bao lì xì 200 tệ để cảm ơn.
Tôi từ chối, vì tôi nghĩ giúp học sinh cải thiện điểm số là trách nhiệm của mình.
Nhưng bác Trương rất kiên quyết:
“Con là con gái, vừa đi học vừa kiếm tiền, vất vả lắm. Đừng để bản thân chịu thiệt! Đây là thành quả lao động của con, nhận lấy đi, đừng khách sáo!”
Không còn cách nào khác, tôi ngại ngùng nhận lấy phong bao, cảm ơn bác Trương.
Nhất Phiến Băng Tâm
Bác Trương giữ tôi lại ăn tối, nói là muốn cùng nhau ăn mừng sự tiến bộ của Khúc Dẫn Hạc.
Trên bàn ăn, cạnh đĩa tôm luộc có hai chén nước chấm. Điểm khác biệt duy nhất là một phần có gừng băm, phần còn lại thì không.
Thấy tôi nhìn về phía đó, bác Trương mỉm cười giải thích:
“Dẫn Hạc không ăn gừng, nhưng bác với ba con bé thì thích, nên bác chuẩn bị hai phần riêng, để ai cũng có thể ăn theo sở thích của mình.”
Tôi cũng không thích mùi gừng.
Lúc nhỏ, khi tôi phản đối, câu trả lời tôi nhận được là:
“Gắp ra làm gì? Ăn một miếng có c.h.ế.t được đâu?”
Bác Trương nhẹ nhàng hỏi tôi:
“Cô giáo Giang, con có món nào không ăn được không? Để bác chú ý khi nấu ăn nhé!”
“Không cần đâu bác ạ, con ăn được tất cả.”
Tôi đáp.
Khúc Dẫn Hạc ngồi bên cạnh, cha mẹ yêu thương, có thể bày tỏ ý kiến của mình một cách thoải mái.
Trong bữa cơm, ba của Dẫn Hạc hỏi em muốn thi trường đại học nào, chọn ngành gì.
Dẫn Hạc tự tin nói lên suy nghĩ của mình:
“Con muốn học thú y, nhưng không biết điểm số của con có đủ để đăng ký vào trường nào không.”
Bác Trương lập tức cười tươi:
“Thú y tốt đấy! Sau này, nếu Tiểu Bảo nhà mình có bệnh gì, cũng đỡ phải chạy ra bệnh viện thú y! Chuyện chọn trường thì cứ để cô giáo Giang tư vấn giúp con nhé!”
Tôi cười đồng ý, rồi cúi đầu vùi mặt vào bát cơm, cố gắng che giấu cảm giác nghẹn ngào.
Tôi nhớ lần đầu tiên nói với bố rằng tôi muốn học sáng tác văn chương.
Ông đáp lại một câu ngắn ngủn:
“Học cái đó làm gì?”
Tháng thứ tư sau khi nhập học, tôi cắn răng dùng số tiền đã tiết kiệm được để mua một chiếc laptop.
Ngành sáng tác văn chương có khối lượng bài tập viết rất lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Một số thầy cô yêu cầu bản viết tay, nhưng cũng có thầy cô yêu cầu bản điện tử.
Trong ký túc xá, chỉ có tôi và Lương Phán Chương là phải dùng điện thoại để viết bài tập.
Tốc độ gõ phím trên điện thoại vẫn không thể nhanh bằng máy tính, chưa kể sau khi viết xong, bọn tôi còn phải mượn laptop của Tần Thời Nguyệt hoặc Vương Cẩn Ngọc để chỉnh sửa định dạng.
Một hai lần còn đỡ, nhưng mượn nhiều quá cũng thấy ngại.
Tần Thời Nguyệt nhận ra tình trạng này, liền ném iPad và bàn phím rời cho chúng tôi, nói rằng cô ấy không dùng đến.
Nhưng thời gian rảnh của tôi và Lương Phán Chương đã bị cuộc sống mưu sinh vắt kiệt, nên chúng tôi phải bàn bạc xem ai dùng trước, ai dùng sau.
Nếu thực sự không thể sắp xếp được, một trong hai đứa sẽ ra quán net để viết bài.
Sau vài lần nộp bài tập, giáo sư Chu – người giảng dạy chuyên ngành của tôi – tìm gặp tôi.
“Giang Tuyết, cô đã đọc bài viết của em rồi. Cảm xúc rất chân thực. Nhưng mà...”
Tôi lập tức căng thẳng.
Giáo sư vỗ nhẹ lên vai tôi, giọng điệu có phần trấn an:
“Cô không có ý trách em, chỉ muốn trao đổi với em một chút thôi.”
Cô mở các bài tập tôi đã nộp trước đó, chỉ vào những chỗ được đánh dấu đỏ:
“Cô nhận thấy em có tố chất trong viết lách, nhưng trong bài có khá nhiều lỗi chính tả. Em cần kiểm tra kỹ hơn sau khi viết xong. Bây giờ có nhiều ứng dụng hỗ trợ, nếu mua gói thành viên thì còn có thể tự động kiểm tra chính tả. Em có thể thử xem.”
Tôi vội vàng gật đầu.
Giáo sư Chu lại nói tiếp:
“Cô không chắc mình có cảm giác đúng hay không, nhưng khi đọc bài của em, cô cảm thấy em luôn muốn viết thật nhanh để hoàn thành. Vì thế, phần kết thường không trau chuốt như phần đầu, cũng dễ mắc lỗi hơn.”
Tôi đỏ mặt, vì đúng là như vậy thật.
Giá cả ở quán net trong thành phố rất đắt, nhiều lần khi viết đến đoạn cuối, tôi vội vàng hoàn thành để kịp xuống máy, tiết kiệm tiền.
Có lúc quá mệt mỏi, tôi chỉ muốn viết nhanh rồi nộp bài cho xong.
“Cảm ơn cô ạ, từ nay em sẽ chú ý hơn!”
Có lẽ vì cuộc trò chuyện hôm ấy, giáo sư Chu bắt đầu để ý đến tôi hơn.
Một ngày nọ, cô chuyển tiếp cho tôi thông tin về một cuộc thi sáng tác, bảo tôi chỉnh sửa bài viết rồi gửi đi tham gia thử.
Lần đó, tôi giành được giải thưởng trị giá 5.000 tệ.
Ngày tiền thưởng được chuyển vào tài khoản, tôi hết lần này đến lần khác mở ứng dụng ngân hàng, nhìn chằm chằm vào số dư của mình.
Nếm được vị ngọt của thành công, tôi bắt đầu tích cực tham gia các cuộc thi sáng tác văn chương.
Chỉ cần có tiền thưởng, tôi sẽ viết bằng điện thoại, sau đó ra quán net chỉnh sửa định dạng và gửi bài dự thi.
Dù vậy, sức lực con người có hạn.
Thời gian nghỉ ngơi của tôi ngày càng ít, nhưng mỗi khi nhìn thấy số tiền trong tài khoản tăng lên, tôi lại cảm thấy an tâm một cách kỳ lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro