Xin Hãy Nghe Tôi Nói

Chương 4

Thiêu Đao Tử

2025-03-19 14:15:48

Mỗi khi ăn đến món nào ngon, cô ấy lại gắp sang đĩa của tôi và Lương Phán Chương, khiến chúng tôi vô cùng ngại ngùng, liên tục nói: 

 

“Cảm ơn nhé!” 

 

Đối với sinh viên năm nhất, thử thách khó nhằn nhất chính là kỳ huấn luyện quân sự. 

 

Ngay ngày đầu tiên, huấn luyện viên đã cố tình “dạy dỗ” bọn tôi một chút. 

 

Sau một ngày đứng dưới nắng, lòng bàn chân Tần Thời Nguyệt đã phồng lên mấy mụn nước to.

 

“Mẹ tớ còn bảo lót giày này đi thoải mái lắm, đúng là lừa người mà!” 

 

Tần Thời Nguyệt rơm rớm nước mắt vì đau. 

 

Tôi lập tức cầm lấy kéo, ước lượng kích thước miếng lót giày của cô ấy rồi cắt hai miếng băng vệ sinh. 

 

“Thử cái này xem?” 

 

Cô ấy tròn mắt ngạc nhiên, không thể tin nổi: 

 

“Cậu bảo tớ lót băng vệ sinh vào giày á?” 

 

“Đúng rồi! Thử đi, mềm hơn lót giày của cậu nhiều!” 

 

Tần Thời Nguyệt vẫn hơi do dự, cho đến khi Vương Cẩn Ngọc đổi miếng băng vệ sinh mới trong giày, cô ấy mới chịu thử. 

 

Từ hôm sau, cô ấy chính thức gia nhập “đội quân cắt băng vệ sinh” của chúng tôi. 

 

Tuần đầu tiên của huấn luyện quân sự, bọn tôi dần thích nghi hơn. 

 

Đến lúc này, lớp bắt đầu chọn đại diện tham gia đội Quốc kỳ. 

 

Lớp trưởng Từ Hạo nói rằng đây là vinh dự của lớp, ai được chọn nhất định phải tham gia các buổi tập luyện bổ sung vào buổi tối. 

 

Vì động tác chuẩn và ngoại hình xinh xắn, Tần Thời Nguyệt được gọi tên. 

 

Từ Hạo tha thiết nhờ vả cô ấy: 

 

“Danh dự của lớp chúng ta đều phụ thuộc vào cậu đấy!” 

 

Tần Thời Nguyệt vẫn giữ phép lịch sự tối thiểu, từ chối khéo: 

 

“Tớ thực sự không thể tham gia được. Buổi tối tớ có việc, không thể tập luyện thêm.” 

 

Nhưng Từ Hạo không chịu buông tha, tiếp tục thuyết phục: 

 

“Nhưng trong lớp chỉ có cậu là xinh nhất! So với danh dự của cả lớp, chuyện cá nhân có thể gác lại một chút mà, đúng không?” 

 

“Nếu đã quan trọng hơn chuyện cá nhân, vậy sao cậu không tự tham gia đi?” 

 

Từ Hạo cứng họng, không nói nên lời. 

 

Những ánh mắt xung quanh bắt đầu nhìn cậu ta đầy ái ngại, khiến cậu đứng ngượng ngùng tại chỗ, không biết giấu mặt vào đâu. 

 

Đúng lúc đó, huấn luyện viên bị tiếng tranh cãi thu hút, bước tới hỏi: 

 

“Có chuyện gì vậy?” 

 

Từ Hạo lập tức thêm mắm dặm muối, kể lại toàn bộ sự việc, rồi giải thích: 

 

“Hôm qua thầy đã khen Tần Thời Nguyệt, nên em mới nghĩ đến chuyện trao đổi với cô ấy một chút. Hơn nữa, em đã ghi tên cô ấy vào danh sách rồi, bây giờ gạch đi đổi người khác trông cũng không hay.” 

 

Huấn luyện viên lướt qua Từ Hạo, trực tiếp hỏi Tần Thời Nguyệt: 

 

Nhất Phiến Băng Tâm

“Em không muốn tham gia, đúng không?” 

 

Cô ấy kiên quyết gật đầu: 

 

“Vâng, em không muốn!” 

 

Huấn luyện viên vỗ vai Từ Hạo, chỉ về phía giảng viên đang đứng trên bục: 

 

“Đi xin một tờ danh sách mới đi.” 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Từ Hạo không còn cách nào khác, đành phải lẳng lặng chạy đi lấy tờ đăng ký mới. 

 

Ban đầu, chúng tôi tưởng huấn luyện viên sẽ khó chịu vì Tần Thời Nguyệt phản đối, thậm chí có thể gây khó dễ cho cô ấy. 

 

Nhưng không ngờ, người thầy lúc nào cũng nghiêm nghị, ít nói ấy lại… mỉm cười. 

 

Nụ cười lộ ra hai lúm đồng tiền trên gương mặt rám nắng, trông vô cùng đáng yêu. 

 

“Em làm rất tốt! Không muốn, không thích thì phải nói thẳng ra!”

 

04

 

Tôi như bị điện giật. 

 

Từ nhỏ đến lớn, trong tất cả những quy tắc mà tôi được dạy dỗ, từ chối người khác dường như là một hành động bất lịch sự và khó xử. 

 

Hồi còn nhỏ, mẹ dắt tôi đi mua quần áo. 

 

Bà hỏi tôi thích cái nào. 

 

Tôi chọn bộ mình thích, nhưng bà lại không vừa ý. 

 

Cuối cùng, khi thanh toán, thứ được mua vẫn là bộ quần áo bà chọn. 

 

Dần dần, tôi nhận ra rằng, việc tôi chọn cái gì không hề quan trọng. 

 

Bởi vì— 

 

Ý kiến của tôi không quan trọng. 

 

Cũng giống như khi bà hỏi: 

 

“Con muốn ăn gì?” 

 

Nhưng khi tôi nói ra món mình thích, bà sẽ phản bác: 

 

“Cái đó không tốt cho sức khỏe.” 

 

“Mẹ không kịp chuẩn bị món đó đâu.” 

 

“Món đó phiền phức lắm.” 

 

Nếu tôi hỏi lại: 

 

“Vậy sao mẹ còn hỏi con làm gì?” 

 

Bà sẽ trách móc: 

 

“Con cái gì cũng đòi hỏi! Có đồ ăn là tốt lắm rồi! Hồi mẹ còn nhỏ, làm gì được lựa chọn như thế này!” 

 

Điều đáng sợ không phải là bà không yêu tôi. 

 

Mà là, tình yêu ấy có xiềng xích. 

 

Cũng giống như tin nhắn tôi vừa nhận được lúc này. 

 

【Mẹ: Tiểu Tuyết, nhận tiền sinh hoạt đi! Đừng giận dỗi với bố con nữa, ông ấy cũng chỉ quan tâm con, muốn tốt cho con thôi.】 

 

【Chuyển khoản: Vui lòng nhận tiền.】 

 

Tôi tắt màn hình, càng cố gắng kiếm tiền nhiều hơn. 

 

Thời gian nghỉ ngơi, tôi nhận một công việc gia sư bán thời gian. 

 

Mỗi giờ 100 tệ, mỗi buổi dạy hai tiếng.

 

Tôi nhận dạy kèm tổng cộng sáu học sinh, xếp lịch học vào cuối tuần để tiết kiệm thời gian. 

 

Mỗi ngày, dạy ba học sinh chỉ mất sáu tiếng, nhưng tính cả thời gian di chuyển, tôi phải chạy đôn chạy đáo suốt 14 tiếng đồng hồ. 

 

Dù vất vả, nhưng tính ra mỗi tuần tôi kiếm được 1.200 tệ, một tháng là 4.800 tệ! 

 

Sau khi chi trả các khoản sinh hoạt phí hằng ngày, tôi vẫn có thể dành dụm một phần để đóng học phí cho năm sau. 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xin Hãy Nghe Tôi Nói

Số ký tự: 0