Xin Hãy Nghe Tôi Nói

Chương 3

Thiêu Đao Tử

2025-03-19 14:15:48

Ngày điền nguyện vọng, tôi xin nghỉ dạy kèm, khóa trái cửa phòng, ngồi trong đó suốt cả ngày. Cho đến khi hệ thống đăng ký đóng lại, cho đến khi chắc chắn rằng nguyện vọng đầu tiên của tôi là trường và ngành mà tôi mong muốn. 

 

Trong khoảng thời gian đó, bố gọi điện cho tôi để xác nhận. Có lẽ vì thấy tôi không còn tranh cãi, ông rất hài lòng, vui vẻ nói: 

 

“Tiểu Tuyết trưởng thành rồi, biết suy nghĩ rồi!” 

 

Ngày giấy báo trúng tuyển gửi đến, nhà tôi bát đĩa vỡ đầy sàn. 

 

“Con có thể hiểu chuyện một chút không? 

 

“Con có biết vì chuyện chọn trường mà bố phải lo lắng bao nhiêu không? 

 

“Thế mà con lại dám tự mình lén lút đăng ký! Ai cho con cái gan này? Cánh cứng rồi phải không? Sớm biết con bướng bỉnh như thế này, thà bóp c.h.ế.t từ lúc mới sinh còn hơn!” 

 

“…” 

 

Những lời trách móc và chửi rủa cứ thế tuôn ra bên tai tôi. 

 

Mắng mệt rồi, bố im lặng. Lúc này, đến lượt mẹ lên tiếng. 

 

Bà rõ ràng cũng bị hành động tự ý quyết định của tôi làm cho bối rối: 

 

“Con nghĩ gì thế? Nói cho mẹ nghe đi.” 

 

Tôi cầm chặt chiếc cốc sứ, nhấp một ngụm nước ấm, rồi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào họ: 

 

“Điểm thi đại học là con tự thi. Vậy tại sao con không được tự quyết định nơi mình sẽ đi?” 

 

Bố giận dữ quát lên: 

 

“Thế con đã nghĩ đến chuyện việc làm chưa? Con có biết học ngành này ra trường làm gì không?” 

 

“Bố không tin tưởng con gái mình sao?” 

 

“Cái tuổi này, con thì hiểu cái gì! Con có biết tìm việc khó khăn thế nào không? Giờ đến cả thạc sĩ cũng chật vật mới xin được việc, nói gì đến cử nhân! Nếu con ngoan ngoãn đăng ký sư phạm hệ miễn học phí, nhà nước sẽ phân công việc, chẳng phải tốt hơn sao?”

 

Tôi lại hỏi lần nữa: 

 

“Bố thực sự không tin con gái mình sao?” 

 

Chúng tôi nhìn chằm chằm vào nhau. Ông im lặng trong giây lát, gương mặt tối sầm đến cực điểm. 

 

Tôi đưa chiếc cốc sứ đến trước mặt ông: 

 

“Muốn đập thì đập đi, dù sao cũng chẳng phải con bỏ tiền mua.” 

 

“Mày—” 

 

Ông vung tay hất chiếc cốc rơi xuống đất, nước b.ắ.n tung tóe khắp sàn. 

 

Chiếc cốc sứ mỏng manh lăn một vòng trên nền nhà, nhưng không vỡ. 

 

Dường như chưa hài lòng, ông giận dữ đá thêm một cú. Chiếc cốc va vào chân bàn trà, phát ra âm thanh chói tai, nhưng vẫn nguyên vẹn. 

 

Cuối cùng, ông chỉ để lại một câu lạnh lùng: 

 

“Giỏi thì đừng tiêu tiền của tao, cũng đừng trông chờ tao nuôi.” 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

03

 

Cuối tháng Tám, tôi chắt chiu từng đồng, cuối cùng cũng gom đủ tiền học phí. 

 

Đầu tháng Chín, tôi thu dọn hành lý, rời khỏi căn nhà mình đã sống suốt mười tám năm, một mình đến một thành phố xa lạ mà tôi chưa từng đặt chân tới. 

 

Khi hoàn tất mọi thủ tục nhập học, trời đã xế chiều. 

 

Tôi nhìn danh sách dán trước cửa phòng ký túc xá, lặng lẽ ghi nhớ tên họ: Tần Thời Nguyệt, Lương Phán Chương, Vương Cẩn Ngọc. 

 

Ba người họ đã sắp xếp xong đồ đạc từ trước. Khi tôi đẩy cửa bước vào, Tần Thời Nguyệt đã thay đồ ngủ, treo màn giường cẩn thận, là người đầu tiên vui vẻ chào tôi: 

 

“Giang Tuyết phải không? Mau vào đi, bọn mình đang bàn xem tối nay đi ăn gì đây!” 

 

Cô ấy lập tức nhảy xuống giường, hào hứng nói tiếp: 

 

“Mẹ tớ đặt trà sữa và bánh ngọt cho cả phòng rồi, không biết cậu có ăn quen không?”

 

Sự nhiệt tình của cô ấy khiến tôi hơi luống cuống, Lương Phán Chương đứng bên cạnh cũng có chút không tự nhiên: 

 

“Ờ… Mọi người cứ đi đi, tớ còn chút việc chưa xong, chắc không tham gia được.” 

 

Vương Cẩn Ngọc đề nghị: 

 

“Hay là mình ăn ở căng-tin nhé? Nó ở gần đây thôi. Dù sao Tuyết Nhi vẫn chưa dọn đồ xong, mà Phán Chương cũng có thể nhanh chóng quay lại xử lý công việc của cậu ấy.” 

 

Tần Thời Nguyệt lập tức tươi cười: 

 

“Được đấy!” 

 

Thế là cả bốn chúng tôi cùng đến căng-tin. 

 

Tôi và Lương Phán Chương mỗi người gọi một bát mì sáu tệ, Vương Cẩn Ngọc gọi một bát mì cay tê. 

 

Riêng Tần Thời Nguyệt, cô ấy gọi khá nhiều món xào tinh tế. Khi tính tiền, cô còn bị cô nhân viên căng-tin nhắc nhở: 

 

“Em gái, nhiều thế này em ăn không hết đâu!” 

 

Tần Thời Nguyệt mỉm cười, ánh mắt cong cong: 

 

“Không sao đâu ạ! Em đi cùng các bạn cùng phòng, bốn người chắc chắn ăn hết mà!” 

 

Cô nhân viên khẽ bĩu môi, không nói gì thêm. 

 

Nhưng đến khi từng đĩa đồ ăn được bày lên bàn, Tần Thời Nguyệt giật mình hít một hơi: 

 

“Sao lại nhiều thế này! Trước đây tớ cùng bố mẹ đến Bắc Kinh chơi, ăn ở nhà hàng mà khẩu phần không lớn như thế này đâu…” 

 

Vương Cẩn Ngọc cười đáp: 

 

“Nhà hàng khẩu phần nhỏ để trông sang chảnh, còn căng-tin thì tất nhiên là phải nhiều để đảm bảo no bụng rồi!” 

 

Tần Thời Nguyệt cũng bật cười: 

 

Nhất Phiến Băng Tâm

“Vậy thì cùng nhau ăn nhé! Nhất định không được lãng phí!” 

 

Ánh hoàng hôn chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của cô ấy, lấp lánh như vầng hào quang thiên thần trong tranh sơn dầu. 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xin Hãy Nghe Tôi Nói

Số ký tự: 0