Vương Quyền Tình Thù, Tình Yêu Kết Trái

Chương 9

Đang cập nhật

2025-03-19 14:15:29

Tạ Ngọc Trần dường như nhìn thấu tâm tư của ta. Hắn thản nhiên nói: "Ngươi cứ uống thuốc đi."



Ngọn nến trên giá bị Tạ Ngọc Trần thổi tắt.



"Đêm nay ta có việc quân cần xử lý, ngươi ở đây nghỉ ngơi cho tốt."



Ta đưa tay nắm lấy tay áo hắn: "Ta… ta hơi sợ."



Khoảnh khắc đó, vẻ mặt Tạ Ngọc Trần dường như đang nói "Con gái thật phiền phức, doanh trại toàn dương khí, có gì mà phải sợ". Nhưng, hắn vẫn ở lại.



Đêm đó, Tạ Ngọc Trần ngồi bên bàn xử lý công việc quân sự. Hắn ngồi ngay ngắn, cầm bút lông chấm mực.



Ta luôn ghét đọc sách viết chữ. Nhưng lúc này, tiếng bút lông lướt trên giấy lại dịu dàng như ru ngủ.



Cơn buồn ngủ ập đến, ta nhắm mắt lẩm bẩm: "Tiểu tướng quân, ngài thật là người tốt. Nếu cả đời này có thể ở bên ngài mãi mãi, thì sẽ không ai dám bắt nạt ta nữa phải không?"



Tiếng bút lông đột nhiên dừng lại.







Sau đó liên tiếp năm ngày, mỗi ngày Tạ Ngọc Trần đều bưng cho ta một bát thuốc.



Ta nhăn mặt nuốt ngụm thuốc cuối cùng. Vị huynh đệ họ Thẩm kia ngửi thấy mùi liền chạy đến. Hắn chống nạnh bước tới, nhìn bã thuốc trong bát.



"Tạ Ngọc Trần, ngươi lại lấy trộm thuốc nhà ta sắc cho tiểu Minh Nguyệt của ngươi uống phải không? Ngươi có biết m.ô.n.g ta sắp bị phụ thân đánh nở hoa rồi không!"



"Biết chữ không?"



Trong lều, Tạ Ngọc Trần cầm bút lông nhìn ta.



"Biết."



Ngập ngừng một chút, ta nói thêm: "Nhưng không nhiều."



Khi mẫu thân ta còn sống, bà chỉ dạy ta viết tên mình, không bao giờ dạy ta nhiều hơn, cũng không cho phép ta xem sách vở bà giấu đi. Lúc đó, bà nói: "Biết nhiều thì phiền não nhiều."



Lúc này, Tạ Ngọc Trần lại hỏi: "Vậy trước đây ngươi đã học được gì?"



Sau một hồi suy nghĩ, ta nghiêm túc trả lời: "Học cách quyến rũ đàn ông."



Tạ Ngọc Trần đang uống nước liền phun ra một ngụm.



Hắn phẩy tay, ra hiệu cho ta lại gần. Sau đó đứng dậy, nhường chỗ trước bàn cho ta.



Khi tôi ngồi xuống, Tạ Ngọc Trần đứng sau lưng, đặt bàn tay rộng lớn của chàng lên mu bàn tay ta. Hắn nắm tay ta viết, từng nét từng nét viết xuống bốn chữ trên giấy:



"Nữ tử vi thiên."



Hắn nói: "Minh Nguyệt, ngươi nghe cho kĩ. Từ nay về sau, ngươi không cần phải học những thứ linh tinh đó nữa. Ngươi cứ làm chính mình là được."



Ngoài dạy ta viết chữ, Tạ Ngọc Trần còn dạy ta luyện kiếm.



"Thế sự hiểm ác, nếu sau này có ngày ta c.h.ế.t đi, ngươi phải tự bảo vệ mình."



Nhưng luyện kiếm quá khổ, chỉ cần đứng tấn nửa canh giờ ta đã không chịu nổi. Thế là ta ném kiếm xuống, ngồi phịch xuống đất: "Ta không muốn học nữa!"



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ở bên Tạ Ngọc Trần nửa năm, đây là lần đầu tiên hắn thấy tôi khóc. Hắn lập tức lộ vẻ hoảng hốt. Vội vàng thả trường thương xuống chạy đến bên ta, dang rộng vòng tay dường như muốn ôm ta. Nhưng lại e ngại nam nữ thụ thụ bất thân, nên lại buông xuống.



[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Cuối cùng, hắn vỗ nhẹ lên đầu ta: "Thôi được rồi, không muốn học thì đừng học nữa. Dù sao thì ta cũng sẽ luôn ở bên cạnh ngươi."



Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, Tạ Ngọc Trần cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình.



"Mỗi khi ta khóc, mẫu thân ta đều vỗ đầu ta như vậy."



Ta nức nở hỏi: "Vậy mẫu thân ngài đâu?"



"Đã mất rồi."

 

Tạ Ngọc Trần nói: "Tự thiêu trong biển lửa, c.h.ế.t không toàn thây."



"Công tử, mua hoa không?"



Năm thứ hai ta ở Nam Cảnh, Tạ Ngọc Trần dẫn ta đi chợ đêm. Một bé gái chắn trước mặt ta và Tạ Ngọc Trần.



Cô bé lấy ra một đóa hoa diên vĩ đang nở rộ, đưa đến tay Tạ Ngọc Trần.



"Công tử, mua cho tiểu thư nhà ngài một đóa hoa đi."



"Được."



Vừa nói, Tạ Ngọc Trần lấy ra một thỏi vàng: "Cả giỏ hoa này, ta mua hết."



Hắn nhận lấy giỏ tre từ tay cô bé, nghiêng người nhìn ta.



"Ngươi từng nói ngươi thích nhất hoa diên vĩ, tặng cho ngươi."



Khi nói câu này, giọng điệu Tạ Ngọc Trần rất thoải mái. Nhưng đôi má ửng đỏ đã tố cáo hắn.



Trở về doanh trại, Tạ Ngọc Trần đứng trước lều của ta, nhỏ nhẹ nói: "Sau khi trời sáng, đến Thanh Khê Kiều tìm ta, ta có chuyện muốn nói với ngươi."



Ngày hôm sau, mặt trời mọc.



Ngay khi ta chuẩn bị đi tìm Tạ Ngọc Trần, một người lạ mặt xuất hiện trong doanh trại. Hắn tự xưng là Nội thị đến từ hoàng cung Thượng Kinh.



Nghe tin, Tạ Ngọc Trần vội vàng trở về.



Vừa nhìn thấy người đó, sắc mặt Tạ Ngọc Trần trở nên rất khó coi.



"Lần này nô tài đến không phải tìm Tạ công tử, mà là đến tìm…"



Tên Nội thị dùng ngón tay út cong vút chỉ về phía ta: "Là đến tìm vị cô nương này."



Đến lúc này ta mới biết, hóa ra tên khốn nạn từng qua đêm với mẫu thân ta rồi biến mất không một dấu vết, chính là đương kim Hoàng đế.



Nghe vậy, Tạ Ngọc Trần nhìn ta.



Câu cuối cùng hắn nói với ta là: "Thì ra ngươi và ta, lại có quan hệ như vậy."



Đó cũng là lần cuối cùng Tạ Ngọc Trần gặp ta ở Nam Cảnh.



Ta không biết hắn định nói gì với ta ở Thanh Khê Kiều. Có lẽ là thích ta, có lẽ là chán ghét ta.



Ta cũng không biết nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Quyền Tình Thù, Tình Yêu Kết Trái

Số ký tự: 0