Vương Quyền Tình Thù, Tình Yêu Kết Trái

Chương 8

Đang cập nhật

2025-03-19 14:15:29

Nhưng ta biết bà muốn nói gì. Về câu chuyện của bà và người đàn ông đó, ta đã nghe vô số lần. Chẳng qua chỉ là chuyện tài tử giai nhân gặp nhau rồi yêu nhau, lén lút ăn trái cấm. Người đàn ông hứa hẹn sẽ quay lại cưới bà làm vợ. Bà vốn được gia đình bảo bọc rất tốt, chưa từng trải sự đời hiểm ác nên đã thật sự tin tưởng.



Bà cứ chờ đợi, chờ đợi mãi. Chờ đến khi nhà tan cửa nát, chờ đến khi bản thân biến thành kỹ nữ.



Mẫu thân ta xinh đẹp như vậy, cuối cùng lại chỉ có một tấm chiếu rách phủ đầy bụi đất làm nơi an nghỉ cuối cùng. Tên người hầu vác tấm chiếu trên vai, làm theo lời bà chủ, vứt t.h.i t.h.ể mẫu thân ta ở bãi tha ma hoang vắng ngoại ô thành.



Trong Trường Sinh Quán, bà chủ với đôi mắt đục ngầu nhìn ta từ đầu đến chân, rồi dùng tay nâng cằm ta lên, quan sát kĩ lưỡng.



"Dung mạo quả thật không tồi, giống hệt mẫu thân đã c.h.ế.t của ngươi. Nếu không phải có lão gia bên Nam Cảnh trả giá cao mua Dương Châu sấu mã, ta cũng thật không nỡ bán ngươi đi."



"Con bé, cũng đừng trách ta." Bà chủ lật giở xấp ngân phiếu trong tay. "Năm đó mẫu thân ngươi tin lời ma quỷ của đàn ông, mang thai ngươi, rồi lại sinh ngươi ra trong cái Trường Sinh Quán này. Bây giờ ngươi có thể sống đến chừng đây, cũng là nhờ phúc của ta. Ta làm vậy cũng là vì muốn tốt cho ngươi, mẫu thân ngươi ở trên trời sẽ cảm ơn ta." Bà chủ liếc mắt ra hiệu cho tên người hầu đứng chặn ở cửa, đề phòng ta bỏ chạy. "Nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời lão gia đó, biết đâu lại được làm thiếp, coi như ta cũng làm việc thiện, mẫu thân ngươi ở trên trời sẽ cảm ơn ta."



Tối hôm đó, một tỷ tỷ trong Trường Sinh Quán lén nói với ta: "Lão gia đó rất tàn nhẫn, cũng từng mua vài Dương Châu sấu mã ở Trường Sinh Quán, cuối cùng kẻ c.h.ế.t người bị thương." Nàng ta nhìn tôi rồi nói: "Cái thân hình nhỏ bé của ngươi… haiz, khó nói lắm."



Năm đó, ta mười hai tuổi. Khi bị bà chủ nhét lên xe ngựa đi Nam Cảnh, thứ ta mang theo được chỉ có vài bộ quần áo đã nhỏ đến mức không mặc vừa, miếng ngọc bội mẫu thân để lại, và… thân thể không thể tự làm chủ.



Khi xuống xe, ta đã đến Nam Cảnh. Lão gia mua ta họ Thu, là một thương nhân giàu có ở đây. Nghe nói lão ta đã ngoài sáu mươi, cháu nội đã có hai đứa, nhưng vẫn say mê Dương Châu sấu mã.



Đêm đầu tiên đến phủ họ Thu, ta ngồi một mình trong phòng. Lão Thu đẩy cửa bước vào, người nồng nặc mùi rượu.



"Ngẩng đầu lên." Lão ta nói.



Ngay sau đó, lão ta trợn tròn mắt, vẻ mặt kinh hãi nhìn khuôn mặt ta.



"Ngươi… ngươi tên gì?"



Ta học theo dáng vẻ bà chủ đã dạy, hơi cúi đầu, nhỏ nhẹ đáp: "Minh Nguyệt."



"Mấy tuổi rồi?"



"Dạ thưa lão gia, mười hai tuổi."



Không hiểu sao, nghe câu này, lão Thu rõ ràng thở phào nhẹ nhõm. Lão ta mặc lại áo ngoài, ngồi xuống cách ta một khoảng.



"Thôi vậy." Lão Thu phẩy tay. "Ngày mai ngươi đi đi, coi như ta mất một ngàn lượng bạc."



Lúc đó ta mới biết, hóa ra lão Thu có một cô con gái nhỏ bị lạc mất, khuôn mặt rất giống ta.



Sáng sớm hôm sau, ta đứng trước cửa phủ họ Thu, không biết nên đi đâu về đâu. Bỗng nhiên, ta nhớ đến câu nói của mẫu thân: "Dù thế nào cũng phải sống tiếp. Chỉ cần còn sống, nhất định sẽ có đường lui."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Vì vậy, để sống sót, ta quỳ bên đường, nơi người qua kẻ lại tấp nập. Mỗi khi có người đi qua, ta lại hỏi: "Lão gia có cần nô tỳ không? Nô tỳ có thể làm trâu làm ngựa."



Không biết đã qua bao lâu, Nam Cảnh vốn ít tuyết rơi vậy mà lại bắt đầu đổ tuyết. Ta cúi đầu nhìn xuống hai đầu gối ướt sũng vì tuyết.



[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Đột nhiên, có tiếng vó ngựa vang lên từ xa, mỗi lúc một gần. Trong tầm mắt, một con bạch mã dừng lại trước mặt ta.



"Lão gia, ngài có cần nô tỳ không?" Ta theo bản năng hỏi. Rồi lại nói tiếp: "Nô tỳ có thể làm trâu làm ngựa, chỉ cần ngài chịu thu nhận nô tỳ."



Ta run rẩy ngẩng đầu nhìn người có thể trở thành "ân nhân cứu mạng" của mình.



Trên lưng ngựa, một thiếu niên mặc huyền y, tay cầm trường thương tua đỏ, tóc dài buộc cao. Những bông tuyết rơi xuống lông mày sắc bén như d.a.o của hắn.



Hắn nói: "Ngươi đi theo ta."







Nhiều năm sau, ta vẫn nhớ như in đêm được Tạ Ngọc Trần đưa về doanh trại. Vì quỳ trong tuyết quá lâu, đêm đó ta sốt cao không dứt. Trong lúc mơ màng, có một bàn tay lạnh lẽo đặt lên trán ta.



Là Tạ Ngọc Trần, đang kiểm tra nhiệt độ cho ta.



"Dậy uống thuốc." Hắn nói.



Ta mở mắt, cố gắng hết sức ngồi dậy. Nhưng cánh tay bỗng nhiên mềm nhũn, ta lại ngã xuống. Tạ Ngọc Trần vốn đã đi đến cửa lều, vội vàng chạy lại, ôm ta vào lòng.



Hắn bưng bát thuốc đến trước mặt ta, tự tay đút ta uống.



"Xin lỗi, ở đây ta không có thầy thuốc."



Thuốc rất đắng. Để đánh lạc hướng, ta hỏi: "Không có thầy thuốc, vậy lúc ngài bị thương trong doanh trại thì làm sao?"



"Thầy thuốc được phái đến g.i.ế.c ta, nhiều hơn thầy thuốc đến cứu ta." Tạ Ngọc Trần nói.



Khi thuốc sắp cạn đáy, một thiếu niên trạc tuổi Tạ Ngọc Trần bước vào lều. Hắn nhanh chóng tiến lại gần, ngửi bát thuốc.



"Được lắm, tên tiểu tử nhà ngươi, lại lén lấy thảo dược nhà ta để sắc thuốc à!"



Ta ngẩng đầu, nhìn chàng trai đó qua khe hở của bát thuốc, nhất thời không biết có nên tiếp tục uống hay không.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Quyền Tình Thù, Tình Yêu Kết Trái

Số ký tự: 0