Vương Quyền Tình Thù, Tình Yêu Kết Trái
P1
Đang cập nhật
2025-03-19 14:15:29
Ta dùng mị tửu cưỡng chiếm Nhiếp chính vương Tạ Ngọc Trần, cùng hắn trải qua một đêm xuân, thật sảng khoái.
Sáng hôm sau, Tạ Ngọc Trần lại nói: "Ta sẽ không cưới ngươi."
Không sao cả.
Dù sao ta có vô số nam sủng để hưởng lạc.
Nhưng khi ta đang uống rượu mua vui ở Quán Nam Phong, Tạ Ngọc Trần lại đột nhiên dẫn binh xông vào.
"Công chúa thật là sung sức."
1.
Ta chưa từng nghĩ, có một ngày mình sẽ "thành thật gặp gỡ" với Tạ Ngọc Trần như thế này.
Đêm đó, trong Điện Thê Ngô không thắp nến, chỉ có ánh trăng xuyên qua cửa sổ hé mở chiếu vào trong điện, bao phủ lấy người đàn ông trước mắt.
Nhiếp chính vương đương triều, Tạ Ngọc Trần.
Lúc này đang dựa vào ghế, một thân bạch y, tựa như tiên nhân giáng trần.
Gió đêm khẽ thổi qua.
Thổi bay mái tóc đen nhánh sau lưng Tạ Ngọc Trần.
Một tiếng thở dài khe khẽ.
Hắn nâng đôi mắt đỏ lên, bốn mắt nhìn nhau.
"Nguyên Minh Nguyệt."
Tạ Ngọc Trần khẽ gọi tên ta.
Cùng với hơi thở gấp gáp, hắn lại hỏi: "Ngươi bỏ thuốc vào rượu sao?"
"Đúng vậy."
Ta bước đến bên ghế, chỉ cách Tạ Ngọc Trần trong gang tấc.
Giây phút này, tiếng tim đập của hắn không thể che giấu.
"Bản cung chính là công chúa háo sắc nhất hoàng tộc Đại Chu, chẳng lẽ Nhiếp chính vương đã quên rồi sao?"
2.
Khi ta tỉnh dậy, bên cạnh đã không còn bóng dáng Tạ Ngọc Trần.
Một cung nữ nhanh chóng bước vào nội điện: "Sao giờ này điện hạ mới dậy?"
Là tâm phúc của ta, Thu Họa.
"Đừng nhắc nữa."
Ta cố gắng ngồi dậy: "Đừng tưởng Tạ Ngọc Trần ngày thường mặt lạnh như tiền, ra vẻ không gần nữ sắc, là giả dối cả đấy!"
Ta đang nói hăng say, bỗng nhiên, Thu Họa khẽ ho khan vài tiếng.
Nàng ấy nhìn ta, không ngừng nhướng mày về một hướng nào đó.
Ánh mắt ta vượt qua Thu Họa, nhìn ra phía sau nàng ấy.
Tạ Ngọc Trần đã mặc chỉnh tề đang ngồi ngay ngắn trước án thư, trong tay còn cầm một quyển sách của ta.
Vừa nhìn, sắc mặt hắn dường như lại lạnh thêm vài phần.
Nếu ta nhớ không nhầm, quyển sách hắn đang xem, là bảo bối ta tìm được từ bên ngoài cung...
"Xuân Tiêu Tam Thập Lục Thức".
"Trong cung ai ai cũng biết, công chúa Minh Nguyệt không lo việc chính sự, bất tài vô dụng, xem ra, công chúa thật sự không làm người ta 'thất vọng'."
Tạ Ngọc Trần vừa mở miệng, chính là giọng điệu châm chọc quen thuộc của hắn.
Ta vén chăn đứng dậy, nhanh chóng bước đến trước án thư, giật lấy quyển sách từ tay hắn.
"Tạ Ngọc Trần, nói ra thì, ngươi còn phải cảm ơn quyển sách này đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Vừa dứt lời, Tạ Ngọc Trần cười lạnh một tiếng: "Cảm ơn nó giúp ngươi hạ dược bản vương?"
Ta không cần suy nghĩ liền đáp: "Đương nhiên là cảm ơn nó giúp ngươi..."
"Nguyên Minh Nguyệt."
Tạ Ngọc Trần đột nhiên đứng dậy, cắt ngang lời ta.
"Theo bối phận, ngươi vốn nên gọi ta một tiếng hoàng huynh.”
"Từ nay về sau, ngươi cứ việc làm công chúa, ta cứ việc làm Nhiếp chính vương, chúng ta sẽ không còn bất kỳ dây dưa nào nữa."
Tạ Ngọc Trần cau mày: "Mong công chúa tự trọng."
3.
Tạ Ngọc Trần sinh ra đã có một vẻ ngoài tuấn tú.
Vóc người cao lớn, dung mạo đường đường.
Là đối tượng mà nữ tử Thượng Kinh mơ ước được gả cho.
Nhưng tiếc thay, hắn lại không gần nữ sắc, sát phạt quyết đoán.
Có thể gọi là Diêm Vương mặt lạnh.
Trong Thượng Kinh thậm chí còn có một lời đồn...
Nếu muốn dỗ trẻ con ngừng khóc đêm, chỉ cần nhắc đến "Tạ Ngọc Trần".
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Nhưng, ta thân là công chúa háo sắc.
Đương nhiên phải làm những việc người khác không dám làm, cưỡng đoạt những thứ người khác không dám cưỡng đoạt.
Vì vậy, trong buổi dạ yến tối qua.
Lợi dụng lúc người đông mắt tạp, ta lấy một gói mị dược mua từ Quán Nam Phong, đổ toàn bộ vào vò rượu.
Bột phấn màu trắng hòa vào rượu, nhanh chóng biến mất không thấy.
Thu Họa nhìn thấy không khỏi hít hà: "Điện hạ, liều lượng này...”
"Người chẳng phải là muốn Nhiếp chính vương tức c.h.ế.t sao?"
Ta gật đầu, ra hiệu cho nàng ấy yên tâm.
Sau đó xoay người, nhìn về phía Tạ Ngọc Trần đang ngồi bên cạnh.
"Vương gia lúc nhỏ trấn thủ Nam Cảnh nhiều năm, bệ hạ đăng cơ khi còn nhỏ, lại được ngươi phò tá triều chính."
Nghe thấy tiếng nói, Tạ Ngọc Trần quay đầu lại.
Ta cầm lấy vò rượu, rót một chén rượu vào chén của Tạ Ngọc Trần.
"Vương gia vì Đại Chu tận tâm tận lực, vắt kiệt tâm huyết như vậy, Minh Nguyệt thật sự cảm kích, kính ngươi một chén."
Tạ Ngọc Trần cúi đầu, những ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn.
"Công chúa có lòng."
Giọng điệu của hắn nhàn nhạt, khiến người ta không phân biệt được hỷ hay nộ.
"Nếu công chúa có thể ít đến Nam Phong quán vài lần, chính là lời cảm ơn tốt nhất đối với bản vương." Hắn nói.
Ta vốn tưởng rằng Tạ Ngọc Trần sẽ từ chối uống chén rượu này.
Dù sao hắn chưa bao giờ nể mặt bất kỳ ai.
Giống như một con cua, ngang ngược hoành hành khắp Thượng Kinh.
Nhưng đêm nay Tạ Ngọc Trần đại khái là say rồi.
Hắn nhận lấy chén rượu từ tay ta, ngẩng đầu lên, uống cạn một hơi.
......
Sáng hôm sau, Tạ Ngọc Trần lại nói: "Ta sẽ không cưới ngươi."
Không sao cả.
Dù sao ta có vô số nam sủng để hưởng lạc.
Nhưng khi ta đang uống rượu mua vui ở Quán Nam Phong, Tạ Ngọc Trần lại đột nhiên dẫn binh xông vào.
"Công chúa thật là sung sức."
1.
Ta chưa từng nghĩ, có một ngày mình sẽ "thành thật gặp gỡ" với Tạ Ngọc Trần như thế này.
Đêm đó, trong Điện Thê Ngô không thắp nến, chỉ có ánh trăng xuyên qua cửa sổ hé mở chiếu vào trong điện, bao phủ lấy người đàn ông trước mắt.
Nhiếp chính vương đương triều, Tạ Ngọc Trần.
Lúc này đang dựa vào ghế, một thân bạch y, tựa như tiên nhân giáng trần.
Gió đêm khẽ thổi qua.
Thổi bay mái tóc đen nhánh sau lưng Tạ Ngọc Trần.
Một tiếng thở dài khe khẽ.
Hắn nâng đôi mắt đỏ lên, bốn mắt nhìn nhau.
"Nguyên Minh Nguyệt."
Tạ Ngọc Trần khẽ gọi tên ta.
Cùng với hơi thở gấp gáp, hắn lại hỏi: "Ngươi bỏ thuốc vào rượu sao?"
"Đúng vậy."
Ta bước đến bên ghế, chỉ cách Tạ Ngọc Trần trong gang tấc.
Giây phút này, tiếng tim đập của hắn không thể che giấu.
"Bản cung chính là công chúa háo sắc nhất hoàng tộc Đại Chu, chẳng lẽ Nhiếp chính vương đã quên rồi sao?"
2.
Khi ta tỉnh dậy, bên cạnh đã không còn bóng dáng Tạ Ngọc Trần.
Một cung nữ nhanh chóng bước vào nội điện: "Sao giờ này điện hạ mới dậy?"
Là tâm phúc của ta, Thu Họa.
"Đừng nhắc nữa."
Ta cố gắng ngồi dậy: "Đừng tưởng Tạ Ngọc Trần ngày thường mặt lạnh như tiền, ra vẻ không gần nữ sắc, là giả dối cả đấy!"
Ta đang nói hăng say, bỗng nhiên, Thu Họa khẽ ho khan vài tiếng.
Nàng ấy nhìn ta, không ngừng nhướng mày về một hướng nào đó.
Ánh mắt ta vượt qua Thu Họa, nhìn ra phía sau nàng ấy.
Tạ Ngọc Trần đã mặc chỉnh tề đang ngồi ngay ngắn trước án thư, trong tay còn cầm một quyển sách của ta.
Vừa nhìn, sắc mặt hắn dường như lại lạnh thêm vài phần.
Nếu ta nhớ không nhầm, quyển sách hắn đang xem, là bảo bối ta tìm được từ bên ngoài cung...
"Xuân Tiêu Tam Thập Lục Thức".
"Trong cung ai ai cũng biết, công chúa Minh Nguyệt không lo việc chính sự, bất tài vô dụng, xem ra, công chúa thật sự không làm người ta 'thất vọng'."
Tạ Ngọc Trần vừa mở miệng, chính là giọng điệu châm chọc quen thuộc của hắn.
Ta vén chăn đứng dậy, nhanh chóng bước đến trước án thư, giật lấy quyển sách từ tay hắn.
"Tạ Ngọc Trần, nói ra thì, ngươi còn phải cảm ơn quyển sách này đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Vừa dứt lời, Tạ Ngọc Trần cười lạnh một tiếng: "Cảm ơn nó giúp ngươi hạ dược bản vương?"
Ta không cần suy nghĩ liền đáp: "Đương nhiên là cảm ơn nó giúp ngươi..."
"Nguyên Minh Nguyệt."
Tạ Ngọc Trần đột nhiên đứng dậy, cắt ngang lời ta.
"Theo bối phận, ngươi vốn nên gọi ta một tiếng hoàng huynh.”
"Từ nay về sau, ngươi cứ việc làm công chúa, ta cứ việc làm Nhiếp chính vương, chúng ta sẽ không còn bất kỳ dây dưa nào nữa."
Tạ Ngọc Trần cau mày: "Mong công chúa tự trọng."
3.
Tạ Ngọc Trần sinh ra đã có một vẻ ngoài tuấn tú.
Vóc người cao lớn, dung mạo đường đường.
Là đối tượng mà nữ tử Thượng Kinh mơ ước được gả cho.
Nhưng tiếc thay, hắn lại không gần nữ sắc, sát phạt quyết đoán.
Có thể gọi là Diêm Vương mặt lạnh.
Trong Thượng Kinh thậm chí còn có một lời đồn...
Nếu muốn dỗ trẻ con ngừng khóc đêm, chỉ cần nhắc đến "Tạ Ngọc Trần".
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Nhưng, ta thân là công chúa háo sắc.
Đương nhiên phải làm những việc người khác không dám làm, cưỡng đoạt những thứ người khác không dám cưỡng đoạt.
Vì vậy, trong buổi dạ yến tối qua.
Lợi dụng lúc người đông mắt tạp, ta lấy một gói mị dược mua từ Quán Nam Phong, đổ toàn bộ vào vò rượu.
Bột phấn màu trắng hòa vào rượu, nhanh chóng biến mất không thấy.
Thu Họa nhìn thấy không khỏi hít hà: "Điện hạ, liều lượng này...”
"Người chẳng phải là muốn Nhiếp chính vương tức c.h.ế.t sao?"
Ta gật đầu, ra hiệu cho nàng ấy yên tâm.
Sau đó xoay người, nhìn về phía Tạ Ngọc Trần đang ngồi bên cạnh.
"Vương gia lúc nhỏ trấn thủ Nam Cảnh nhiều năm, bệ hạ đăng cơ khi còn nhỏ, lại được ngươi phò tá triều chính."
Nghe thấy tiếng nói, Tạ Ngọc Trần quay đầu lại.
Ta cầm lấy vò rượu, rót một chén rượu vào chén của Tạ Ngọc Trần.
"Vương gia vì Đại Chu tận tâm tận lực, vắt kiệt tâm huyết như vậy, Minh Nguyệt thật sự cảm kích, kính ngươi một chén."
Tạ Ngọc Trần cúi đầu, những ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn.
"Công chúa có lòng."
Giọng điệu của hắn nhàn nhạt, khiến người ta không phân biệt được hỷ hay nộ.
"Nếu công chúa có thể ít đến Nam Phong quán vài lần, chính là lời cảm ơn tốt nhất đối với bản vương." Hắn nói.
Ta vốn tưởng rằng Tạ Ngọc Trần sẽ từ chối uống chén rượu này.
Dù sao hắn chưa bao giờ nể mặt bất kỳ ai.
Giống như một con cua, ngang ngược hoành hành khắp Thượng Kinh.
Nhưng đêm nay Tạ Ngọc Trần đại khái là say rồi.
Hắn nhận lấy chén rượu từ tay ta, ngẩng đầu lên, uống cạn một hơi.
......
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro