Vương Quyền Tình Thù, Tình Yêu Kết Trái
Chương 2
Đang cập nhật
2025-03-19 14:15:29
Suy nghĩ trở lại.
Ta nghiêng đầu nhìn Tạ Ngọc Trần: "Nhiếp chính vương đa tâm rồi.”
"Chuyện nam nữ vốn là ngươi tình ta nguyện, bản cung cũng chưa từng nghĩ muốn có dây dưa gì với ngươi.”
"Chỉ là một đêm xuân, đối với ta mà nói là chuyện thường tình, Vương gia quên đi thì tốt."
Nghe vậy, ánh mắt Tạ Ngọc Trần trở nên lạnh lẽo.
Trước khi hắn mở miệng, ta giả vờ chợt hiểu ra, giành nói trước: "Chắc là do Nhiếp chính vương chỉ biết bận rộn với triều chính, quốc sự, nên cách nhìn về chuyện nam nữ còn cổ hủ.”
"Hay là bản cung giới thiệu cho Vương gia một chỗ tốt?”
"Như Ý Quán ở phía nam thành, ta là khách quen ở đó.”
"Lang quân ở đó ai ai cũng có dung mạo, có tài hoa, nếu không phải cha mẹ đều mất, còn có nợ phải trả, có em trai em gái phải nuôi, e rằng đều là những tài tử có thể tham gia khoa cử."
Cách đó vài bước, Tạ Ngọc Trần xoa xoa chiếc ngọc ban chỉ trên tay.
Lặp lại: "Có dung mạo, có tài hoa."
Ta ra sức gật đầu: "Đúng vậy.”
"Cứ coi như quan hệ của chúng ta, nếu ngươi đến Như Ý Quán, có thể dùng tên ta ghi vào sổ sách."
Cho đến khi bóng dáng Tạ Ngọc Trần biến mất trong Điện Thê Ngô.
Thu Họa mới dám đến bên cạnh ta, run giọng hỏi: "Điện hạ, người vừa rồi không nhìn thấy sát ý trong mắt Vương gia sao?"
"Sát ý gì?"
Ta lắc đầu: "Rõ ràng là đang hài lòng với lời giới thiệu của ta."
4.
Đêm nay là ngày ta theo lệ xuất cung.
Mấy vị lang quân ở Như Ý Quán vừa nhìn thấy ta liền bu lại như ong vỡ tổ.
Bọn họ vây quanh ta đi lên lầu hai.
Bên trái một câu "Công chúa người đến rồi", bên phải một câu "Nô nhớ người muốn chết".
Sau khi ngồi vào trong phòng, một trong số các lang quân lập tức rót cho ta một chén rượu.
"Công chúa đã lâu không đến, nô còn tưởng rằng người đã có người khác liền không cần chúng nô nữa.”
"Phạt ba chén!"
Ta thuận thế ôm hắn vào lòng, đang định uống chén rượu này thì.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Đột nhiên, "két" một tiếng, cửa phòng bị người đẩy ra.
Ta nhìn theo tiếng động.
Đập vào mắt là một vạt áo đen tuyền.
Nhìn lên trên, là một miếng ngọc bội, treo ở bên hông thon gọn.
Ta nheo mắt lại.
Cảm thấy miếng ngọc bội kia có chút quen mắt, hình như đã từng cầm nó trên tay thưởng ngoạn.
Cho đến khi chủ nhân của miếng ngọc bội chậm rãi bước vào phòng.
Ta mới nhìn thấy, trên miếng ngọc bội kia rõ ràng khắc một chữ "Tạ".
Khoảnh khắc tiếp theo, khuôn mặt Tạ Ngọc Trần không chút trở ngại lọt vào mắt ta.
Trán hắn buộc khăn đen viền kim, tóc dài búi cao, góc mặt sắc nét.
"Choang——"
Chén rượu bằng ngọc bích trong tay ta rơi xuống đất.
Cùng với tiếng động trầm đục, văng đến chân Tạ Ngọc Trần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hắn chắp tay sau lưng, cúi đầu nhìn xuống đất.
Ánh nến lay động, chiếu lên hàng mi dài của hắn như cánh bướm.
"Công tử có phải đi nhầm phòng rồi không?" Ta hỏi.
Vừa dứt lời, Tạ Ngọc Trần ngẩng mắt nhìn ta.
Khi ánh mắt chạm nhau, tấm rèm màu trắng vốn yên tĩnh phía sau hắn đột nhiên bị gió thổi bay lên.
Giống như dòng nước ngầm đang cuộn trào trong mắt hắn lúc này.
Bỗng nhiên, khóe môi vốn mím chặt của Tạ Ngọc Trần khẽ nhếch lên.
"Công chúa thật sung sức."
5.
Trong chốc lát, căn phòng đầy xuân sắc chìm vào im lặng.
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của vị "khách không mời mà đến" này, mấy vị lang quân vốn vui vẻ như hoa liền lùi ra ngoài một cách ngượng ngùng.
Cuối cùng, chỉ còn lại một lang quân họ Hứa vẫn còn nằm trong lòng ta.
"Vị công tử này có phải là đến tìm vui không?"
Hứa lang lên tiếng trước, phá vỡ sự im lặng.
Hắn cười cười: "Xin lỗi, Như Ý Quán có quy tắc, một đêm không thể tiếp hai vị khách.”
"Công chúa đã trả tiền cả đêm, đêm nay nô chỉ có thể hầu hạ một mình công chúa."
Vừa nói, Hứa lang bốc một quả nho đút vào miệng ta.
"Nếu công tử thích nam sắc, phải đợi đến ngày mai rồi."
Hứa lang lại rúc vào lòng ta thêm chút nữa.
"Hay là, công tử muốn đứng ở đây, nhìn ta và công chúa hưởng lạc?"
Tạ Ngọc Trần vốn miệng lưỡi sắc bén lại không nói gì.
Hắn chỉ cúi người xuống, dường như muốn nhặt chén rượu dưới đất.
Trong ánh nến le lói, bàn tay phải của hắn từ trong tay áo huyền sắc đưa ra.
Những ngón tay thon dài rơi trên chén rượu, rồi lại nắm chặt.
Ta ngẩng mắt lên, nhìn Tạ Ngọc Trần từng bước một tiến lại gần ta.
Đột nhiên, ta nhớ đến câu nói đùa của Thu Họa đã từng nói: "Sao điện hạ không cầu xin bệ hạ ban hôn cho người và Nhiếp chính vương, ngày ngày nhìn khuôn mặt tuấn tú này, nhất định sẽ sống thọ."
Lúc đó ta lắc đầu.
Ta biết rõ trong lòng.
Dù có chết, Tạ Ngọc Trần cũng sẽ không đồng ý thành thân với ta.
Số phận của ta và hắn, sớm đã được định sẵn từ mười hai năm trước.
Kiếp này, ngoài kẻ thù, sẽ không còn khả năng nào khác.
6.
Tạ Ngọc Trần đặt chén rượu lên bàn, phát ra tiếng động thanh thúy.
"Công chúa phóng túng liên tiếp hai ngày, không sợ hại thân thể sao?" Hắn hỏi.
Ta từ trước đến nay quen tính khinh bạc, trả lời không chút do dự: "Nếu có thể c.h.ế.t trên giường của những lang quân này, cũng coi như là một chuyện tốt."
Nghe vậy, ánh mắt Tạ Ngọc Trần lướt qua Hứa lang, cuối cùng dừng lại nơi tay ta đang ôm Hứa lang.
Hắn vừa định mở miệng nói gì đó, một giọng nam đột nhiên vang lên cắt ngang hắn: "Tạ Ngọc Trần!”
"Ngươi lại bỏ mặc ta, tự mình lén lút đến gặp cô nương xinh đẹp!"
Giọng nói này...
Ta nghiêng đầu nhìn Tạ Ngọc Trần: "Nhiếp chính vương đa tâm rồi.”
"Chuyện nam nữ vốn là ngươi tình ta nguyện, bản cung cũng chưa từng nghĩ muốn có dây dưa gì với ngươi.”
"Chỉ là một đêm xuân, đối với ta mà nói là chuyện thường tình, Vương gia quên đi thì tốt."
Nghe vậy, ánh mắt Tạ Ngọc Trần trở nên lạnh lẽo.
Trước khi hắn mở miệng, ta giả vờ chợt hiểu ra, giành nói trước: "Chắc là do Nhiếp chính vương chỉ biết bận rộn với triều chính, quốc sự, nên cách nhìn về chuyện nam nữ còn cổ hủ.”
"Hay là bản cung giới thiệu cho Vương gia một chỗ tốt?”
"Như Ý Quán ở phía nam thành, ta là khách quen ở đó.”
"Lang quân ở đó ai ai cũng có dung mạo, có tài hoa, nếu không phải cha mẹ đều mất, còn có nợ phải trả, có em trai em gái phải nuôi, e rằng đều là những tài tử có thể tham gia khoa cử."
Cách đó vài bước, Tạ Ngọc Trần xoa xoa chiếc ngọc ban chỉ trên tay.
Lặp lại: "Có dung mạo, có tài hoa."
Ta ra sức gật đầu: "Đúng vậy.”
"Cứ coi như quan hệ của chúng ta, nếu ngươi đến Như Ý Quán, có thể dùng tên ta ghi vào sổ sách."
Cho đến khi bóng dáng Tạ Ngọc Trần biến mất trong Điện Thê Ngô.
Thu Họa mới dám đến bên cạnh ta, run giọng hỏi: "Điện hạ, người vừa rồi không nhìn thấy sát ý trong mắt Vương gia sao?"
"Sát ý gì?"
Ta lắc đầu: "Rõ ràng là đang hài lòng với lời giới thiệu của ta."
4.
Đêm nay là ngày ta theo lệ xuất cung.
Mấy vị lang quân ở Như Ý Quán vừa nhìn thấy ta liền bu lại như ong vỡ tổ.
Bọn họ vây quanh ta đi lên lầu hai.
Bên trái một câu "Công chúa người đến rồi", bên phải một câu "Nô nhớ người muốn chết".
Sau khi ngồi vào trong phòng, một trong số các lang quân lập tức rót cho ta một chén rượu.
"Công chúa đã lâu không đến, nô còn tưởng rằng người đã có người khác liền không cần chúng nô nữa.”
"Phạt ba chén!"
Ta thuận thế ôm hắn vào lòng, đang định uống chén rượu này thì.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Đột nhiên, "két" một tiếng, cửa phòng bị người đẩy ra.
Ta nhìn theo tiếng động.
Đập vào mắt là một vạt áo đen tuyền.
Nhìn lên trên, là một miếng ngọc bội, treo ở bên hông thon gọn.
Ta nheo mắt lại.
Cảm thấy miếng ngọc bội kia có chút quen mắt, hình như đã từng cầm nó trên tay thưởng ngoạn.
Cho đến khi chủ nhân của miếng ngọc bội chậm rãi bước vào phòng.
Ta mới nhìn thấy, trên miếng ngọc bội kia rõ ràng khắc một chữ "Tạ".
Khoảnh khắc tiếp theo, khuôn mặt Tạ Ngọc Trần không chút trở ngại lọt vào mắt ta.
Trán hắn buộc khăn đen viền kim, tóc dài búi cao, góc mặt sắc nét.
"Choang——"
Chén rượu bằng ngọc bích trong tay ta rơi xuống đất.
Cùng với tiếng động trầm đục, văng đến chân Tạ Ngọc Trần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hắn chắp tay sau lưng, cúi đầu nhìn xuống đất.
Ánh nến lay động, chiếu lên hàng mi dài của hắn như cánh bướm.
"Công tử có phải đi nhầm phòng rồi không?" Ta hỏi.
Vừa dứt lời, Tạ Ngọc Trần ngẩng mắt nhìn ta.
Khi ánh mắt chạm nhau, tấm rèm màu trắng vốn yên tĩnh phía sau hắn đột nhiên bị gió thổi bay lên.
Giống như dòng nước ngầm đang cuộn trào trong mắt hắn lúc này.
Bỗng nhiên, khóe môi vốn mím chặt của Tạ Ngọc Trần khẽ nhếch lên.
"Công chúa thật sung sức."
5.
Trong chốc lát, căn phòng đầy xuân sắc chìm vào im lặng.
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của vị "khách không mời mà đến" này, mấy vị lang quân vốn vui vẻ như hoa liền lùi ra ngoài một cách ngượng ngùng.
Cuối cùng, chỉ còn lại một lang quân họ Hứa vẫn còn nằm trong lòng ta.
"Vị công tử này có phải là đến tìm vui không?"
Hứa lang lên tiếng trước, phá vỡ sự im lặng.
Hắn cười cười: "Xin lỗi, Như Ý Quán có quy tắc, một đêm không thể tiếp hai vị khách.”
"Công chúa đã trả tiền cả đêm, đêm nay nô chỉ có thể hầu hạ một mình công chúa."
Vừa nói, Hứa lang bốc một quả nho đút vào miệng ta.
"Nếu công tử thích nam sắc, phải đợi đến ngày mai rồi."
Hứa lang lại rúc vào lòng ta thêm chút nữa.
"Hay là, công tử muốn đứng ở đây, nhìn ta và công chúa hưởng lạc?"
Tạ Ngọc Trần vốn miệng lưỡi sắc bén lại không nói gì.
Hắn chỉ cúi người xuống, dường như muốn nhặt chén rượu dưới đất.
Trong ánh nến le lói, bàn tay phải của hắn từ trong tay áo huyền sắc đưa ra.
Những ngón tay thon dài rơi trên chén rượu, rồi lại nắm chặt.
Ta ngẩng mắt lên, nhìn Tạ Ngọc Trần từng bước một tiến lại gần ta.
Đột nhiên, ta nhớ đến câu nói đùa của Thu Họa đã từng nói: "Sao điện hạ không cầu xin bệ hạ ban hôn cho người và Nhiếp chính vương, ngày ngày nhìn khuôn mặt tuấn tú này, nhất định sẽ sống thọ."
Lúc đó ta lắc đầu.
Ta biết rõ trong lòng.
Dù có chết, Tạ Ngọc Trần cũng sẽ không đồng ý thành thân với ta.
Số phận của ta và hắn, sớm đã được định sẵn từ mười hai năm trước.
Kiếp này, ngoài kẻ thù, sẽ không còn khả năng nào khác.
6.
Tạ Ngọc Trần đặt chén rượu lên bàn, phát ra tiếng động thanh thúy.
"Công chúa phóng túng liên tiếp hai ngày, không sợ hại thân thể sao?" Hắn hỏi.
Ta từ trước đến nay quen tính khinh bạc, trả lời không chút do dự: "Nếu có thể c.h.ế.t trên giường của những lang quân này, cũng coi như là một chuyện tốt."
Nghe vậy, ánh mắt Tạ Ngọc Trần lướt qua Hứa lang, cuối cùng dừng lại nơi tay ta đang ôm Hứa lang.
Hắn vừa định mở miệng nói gì đó, một giọng nam đột nhiên vang lên cắt ngang hắn: "Tạ Ngọc Trần!”
"Ngươi lại bỏ mặc ta, tự mình lén lút đến gặp cô nương xinh đẹp!"
Giọng nói này...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro