Vương Quyền Tình Thù, Tình Yêu Kết Trái

Chương 3

Đang cập nhật

2025-03-19 14:15:29

Ta vội vàng lấy khăn che mặt đeo lên, chỉ lộ ra đôi mắt.



Người đàn ông nói chuyện sải bước vào phòng.



Hắn mở cây quạt trong tay ra trước ngực, vừa nói vừa đi về phía ta: "Tại hạ là Thẩm Yến, không biết cô nương xưng hô thế nào?"



Rõ ràng, Thẩm Yến không nhận ra ta.



Khi hắn đi đến bên cạnh Tạ Ngọc Trần.



Tạ Ngọc Trần đột nhiên giơ tay lên, chặn đường đi của Thẩm Yến.



"Chậc, ngươi chắn ta làm gì?"



Thẩm Yến gập quạt lại, đánh vào tay Tạ Ngọc Trần một cái.



"Chẳng lẽ cô nương này là người nhà của ngươi?"



Tạ Ngọc Trần liếc nhìn ta một cái, rồi nói với Thẩm Yến: "Nàng ta là..."



Đúng lúc này, có tùy tùng đi đến phía sau Tạ Ngọc Trần: "Vương gia, tìm được người rồi."



"Biết rồi."



Nói xong, Tạ Ngọc Trần xoay người đi ra cửa, không nhìn ta thêm một cái nào nữa.



Ngược lại, Thẩm Yến vô cùng chu đáo chắp tay vái chào ta một cái, mới bước ra khỏi cửa.



Bên ngoài cửa, ta nghe thấy Thẩm Yến lẩm bẩm với Tạ Ngọc Trần hai câu: "Kỳ lạ.”



"Đôi mắt của cô nương này sao càng nhìn càng quen mắt, cứ cảm thấy đã gặp ở đâu đó rồi."



Cho đến khi tiếng bước chân của Tạ Ngọc Trần và những người khác ngày càng xa.



Hứa lang mới rời khỏi lòng ta, ngồi xuống đối diện bàn.



Lại mở miệng, giọng nói của hắn không còn chút mị hoặc nào như lúc trước.



"Cả Thượng Kinh đều biết vị kia là người không dễ chọc, công chúa lại cứ muốn ta cố ý chọc giận hắn."



Hứa lang đưa tay rót một chén trà, đặt chén trà đang bốc khói nghi ngút bên cạnh tay ta.



Lại hỏi: "Sao vậy, người và hắn có thù oán gì sao?"



7.



Vừa dứt lời, một trận ồn ào từ bên ngoài truyền đến.



Còn xen lẫn tiếng đồ sứ bị người ta đập xuống đất.



Ta đứng dậy, nhanh chóng đi ra cửa, dựa vào lan can gỗ nhìn xuống lầu.



Chỉ thấy mười mấy quan binh bao vây một căn phòng.



Thẩm Yến đá văng cửa phòng, những người khác nối đuôi nhau đi vào.



Không bao lâu, một người đàn ông trung niên cởi trần bị Thẩm Yến đẩy ra ngoài.



Hắn hất tay Thẩm Yến ra, nghênh ngang đi đến một chiếc bàn trống ngồi xuống.



"Ta chỉ là đến tìm chút vui vẻ, ngay cả Vinh Vương điện hạ cũng chưa từng nói ta điều gì.”



"Nhiếp chính vương nói xem, ta đến Như Ý Quán rốt cuộc là phạm vào luật lệ nào của Đại Chu, mà ngươi phải đại náo như vậy để bắt ta?"



Nghe thấy tiếng động, Hứa lang cũng đi ra hành lang: "Người này chẳng phải là..."



Ta gật đầu: "Là hắn.”



"Lại bộ Thượng thư, Chu Dung."



Lúc này, người đến Như Ý Quán xem náo nhiệt ngày càng đông.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tạ Ngọc Trần dường như không muốn nói nhảm với Chu Dung.



Hắn khẽ phẩy tay, ra hiệu cho tùy tùng đưa Chu Dung đi.



"Chờ đã."



Chu Dung vắt chéo chân, trên mặt vẻ "ngươi không làm gì được ta".



"Tạ Ngọc Trần, bây giờ ngươi bắt người ngay cả chứng cứ cũng không cần nữa sao?”



"Bắt ta cũng được, trước tiên hãy đưa ra chứng cứ."



"Ngươi muốn chứng cứ?"



Tạ Ngọc Trần tiến lên vài bước, đứng lại bên cạnh Chu Dung.



Hắn cúi người xuống, không biết nói gì đó bên tai Chu Dung.



Khoảnh khắc tiếp theo, Chu Dung lập tức đứng dậy, dùng giọng điệu cầu xin nói với Tạ Ngọc Trần: "Vương gia, ta đi, ta đi theo ngài ngay bây giờ."

[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]



......



Ta đứng tại chỗ, nhìn Chu Dung bị quan binh áp giải đi.



Khi Tạ Ngọc Trần sắp bước qua ngưỡng cửa Như Ý Quán, hắn đột nhiên dừng bước.



Như có linh cảm.



Tạ Ngọc Trần quay người lại, ánh mắt chính xác rơi vào hướng của ta.



Sau đó, hắn khẽ mở môi mỏng, nói không thành tiếng một câu: "Đa tạ."



Lúc đó ta đã không chú ý đến.



Không xa, có người đang ẩn nấp trong góc, nhìn chằm chằm về phía ta và Tạ Ngọc Trần.



8.



Hai tháng trước, Nam Cảnh đột nhiên gặp nạn lụt.



Nước lũ đi qua, mùa màng mà nông dân vất vả gieo trồng bị hủy hoại hoàn toàn, người dân lại càng mất nhà cửa.



Than khóc khắp nơi.



Tin tức được nhanh chóng đưa về Thượng Kinh.



Hoàng đế lập tức hạ chỉ xuất ngân khố cứu trợ thiên tai, do Chu Dung thân là Lại bộ Thượng thư toàn quyền phụ trách.



Hai tháng sau, tất cả mọi người đều tưởng rằng việc này đã được giải quyết êm đẹp.



Vào một đêm khuya nào đó, một lượng lớn nạn dân xuất hiện trước cổng thành Thượng Kinh.



Bệnh tật ốm yếu có đủ.



Ngày hôm sau lâm triều, có văn quan đề cập đến việc này: "Thần mạo muội phỏng đoán, khoản tiền cứu trợ thiên tai kia có lẽ đã không thực sự đến tay người dân."



Hoàng đế hạ lệnh điều tra kỹ lưỡng.



Tuy nhiên sổ sách mà Chu Dung giao nộp không chút sơ hở, cho dù là Tạ Ngọc Trần cũng không thể bắt bẻ được điều gì.



Chu Dung này là người bụng dạ hẹp hòi, không có chút tài học chân chính nào, đây là sự thật mà mọi người đều biết.



Hắn có thể thăng tiến nhanh chóng, hoàn toàn là nhờ có Vinh Vương che chở phía sau.



Dù sao, đó là một nhân vật mà ngay cả hoàng đế cũng phải nể mặt ba phần.



Trong Điện Thê Ngô.



Ta cầm quyển "Xuân Tiêu Tam Thập Lục Thức" trên bàn lên.



Lật mở trang đã bị gấp mép, một tờ giấy được kẹp ở giữa.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Quyền Tình Thù, Tình Yêu Kết Trái

Số ký tự: 0