Vương Quyền Tình Thù, Tình Yêu Kết Trái
Chương 4
Đang cập nhật
2025-03-19 14:15:29
Trên đó viết mấy dòng chữ...
[Mùng bảy tháng sáu, thanh toán ba nghìn năm trăm lượng.]
[Mười một tháng sáu, cướp lấy đêm đầu tiên của hoa khôi, thanh toán năm nghìn lượng.]
[Mười ba tháng sáu, sau khi say rượu làm vỡ bình hoa, chén rượu thời tiền triều, bồi thường hai nghìn ba trăm lượng.]
Chỉ trong vòng hai tháng, số bạc mà Chu Dung tiêu xài ở Như Ý Quán đã vượt xa bổng lộc mà chức quan của hắn đáng lẽ phải có.
Ta đột nhiên nhớ đến cảnh Hứa lang giao tờ giấy này vào tay ta.
"Đây là sổ sách của Chu Dung ở Như Ý Quán, đã đóng dấu ấn riêng của hắn."
Khu đèn đỏ ở Thượng Kinh, lớn nhỏ có mười mấy chỗ.
Trong đó phồn hoa nhất chính là Như Ý Quán.
Mà Hứa lang chính là chủ quán đứng sau Như Ý Quán.
"Tại sao ngươi lại giúp ta?" Ta hỏi.
Ánh mắt Hứa lang dừng trên mặt ta, nhưng lại dường như đang nhìn xuyên qua ta để nhìn một người khác.
Hắn cười cười: "Cứ coi như là báo đáp ân tình của mẫu thân ngươi."
9.
Ban đầu, các cô nương ở Như Ý Quán làm theo lời dặn dò của Hứa lang.
Chỉ uống rượu mua vui, đàn hát với Chu Dung.
Chu Dung thấy "sắc" liền mê muội.
Chỉ trong vài ngày, chút cảnh giác ít ỏi còn sót lại của hắn cũng tan biến hết.
Uống rượu đặc chế xong, Chu Dung ôm c.h.ặ.t c.h.â.n mỹ nhân, nói năng lộn xộn.
"Nói nhỏ cho ngươi biết, thật ra, ta đã tham ô khoản tiền cứu trợ thiên tai đó.”
"Sổ sách? Đương nhiên là giả.”
"Sổ sách thật đã được giấu đi từ lâu rồi, không ai tìm thấy đâu.”
"Ngoại ô phía tây thành, ta đã mua một trang trại dưới danh nghĩa của người khác, nuôi một ngoại thất.”
"Sổ sách thật, được giấu ở đó."
"Vãn nương, nếu nàng bằng lòng đi theo ta, ta sẽ dùng số tiền đó để nuôi nàng, cho nàng ăn sung mặc sướng."
...
Trước khi tham dự cung yến tối qua, ta đã cố ý kẹp tờ giấy ghi sổ sách cùng vị trí trang trại vào trong sách.
Rồi đặt cuốn sách lên bàn.
Ta biết Tạ Ngọc Trần nhất định sẽ mở cuốn sách này ra.
Hắn cần trừ khử Chu Dung, trùng hợp là ta cũng cần.
Trời dần tối, Thu Họa xách đèn cung đình đến gần: "Điện hạ, Tào Nội thị đến rồi."
Ta ngẩng đầu nhìn ra sau lưng Thu Họa.
"Công chúa Minh Nguyệt."
Tào Nội thị phất phất phất trần, hành lễ với ta.
"Bệ hạ phái nô tài đến, mời công chúa đi một chuyến."
Hình như đã sớm liệu được ta sẽ từ chối.
Chưa đợi ta mở miệng, Tào Nội thị đã nhanh chóng nói: "Bệ hạ dặn dò, nếu công chúa không muốn đi, thì bảo nô tài nói hai chữ cho công chúa nghe.”
"Giải dược."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Kiệu của ta dừng lại trước Nguyệt Thần Trì.
Tào Nội thị làm một động tác "mời".
"Công chúa mau vào trong đi, Bệ hạ đang đợi người ở bên trong."
...
Trước Nguyệt Thần Trì rộng lớn, có một tấm vải mỏng buông từ trần nhà xuống mặt đất.
Theo sự xuất hiện của ta, một cơn gió thổi qua từ Nguyệt Thần Trì.
Một góc của tấm vải mỏng bị gió thổi bay lên, cảnh tượng ái ân liền hiện ra trước mắt ta.
Trong tầm mắt, hoàng đế Nguyên Chiêu đang quay lưng về phía ta, ngồi trong Nguyệt Thần Trì.
Mái tóc đen nhánh ướt đẫm nước, như dây leo bám vào bờ vai rộng của hắn.
Ngoài ra, một cung nữ đang đứng bên cạnh, xoa bóp vai cho Nguyên Chiêu.
Y phục trên người nàng ta ướt sũng nước, làm nổi bật thân hình yêu kiều.
Nguyên Chiêu rõ ràng biết ta đã đến.
Nhưng hắn vẫn coi ta như không khí, trêu đùa nói vài câu với cung nữ.
Lại nói: "Đến Điên Bàn Long ngoan ngoãn chờ trẫm."
"Vâng."
Mãi cho đến khi bóng dáng cung nữ hoàn toàn biến mất khỏi Nguyệt Thần Trì.
Nguyên Chiêu mới nghiêng đầu nhìn ta: "Hoàng tỷ đến rồi."
Ngay sau đó, hắn đột nhiên đứng dậy, nắm lấy cổ tay ta, kéo ta xuống nước.
Giọng nói của Nguyên Chiêu không giống với nước trong hồ ấm áp.
Hắn lạnh lùng nói: "Nghe nói hôm nay, hoàng tỷ cùng Nhiếp chính vương cùng xuất hiện ở Như Ý Quán."
Ta hất tay hắn ra: "Ngươi lại phái người theo dõi ta."
"Trên thế gian này, chúng ta chỉ có thể dựa dẫm vào nhau.”
"Ta làm như vậy cũng là để bảo vệ hoàng tỷ."
Vừa nói, Nguyên Chiêu đưa tay lên trước mặt ta, sửa sang lại những sợi tóc lòa xòa trước trán bị nước làm ướt.
"Ta phái hoàng tỷ đi quyến rũ Tạ Ngọc Trần, rồi tìm cơ hội g.i.ế.c hắn, nhưng hoàng tỷ lại chậm chạp không ra tay.”
"Chẳng lẽ, hoàng tỷ thật sự động lòng với hắn rồi?"
Nguyên Chiêu nắm lấy cằm ta, ép ta ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Đôi mắt hắn hẹp dài như diều hâu sắc bén, nhìn chằm chằm vào mặt ta.
Hình như sợ bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào có thể để lộ nội tâm của ta.
"Tuyệt đối không thể." Ta trả lời chắc chắn.
Nghe vậy, Nguyên Chiêu cười.
"Chiêu mượn đao g.i.ế.c người của hoàng tỷ hôm nay quả thật rất hay.”
"Mượn tay Tạ Ngọc Trần trừ khử Chu Dung, vừa không gây họa cho mình, lại còn được xem một màn kịch hay, ngư ông đắc lợi.”
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
"Nhưng trẫm còn phải đợi bao lâu nữa, mới có thể đợi được đến ngày Tạ Ngọc Trần chết?"
Ta lùi về sau, chỉ còn bàn tay của Nguyên Chiêu vẫn dừng lại giữa không trung.
"Tạ Ngọc Trần trời sinh đa nghi, không thể dễ dàng ra tay."
Ta kéo lê bộ y phục nặng nề từng bước một bước lên bậc đá bên hồ.
[Mùng bảy tháng sáu, thanh toán ba nghìn năm trăm lượng.]
[Mười một tháng sáu, cướp lấy đêm đầu tiên của hoa khôi, thanh toán năm nghìn lượng.]
[Mười ba tháng sáu, sau khi say rượu làm vỡ bình hoa, chén rượu thời tiền triều, bồi thường hai nghìn ba trăm lượng.]
Chỉ trong vòng hai tháng, số bạc mà Chu Dung tiêu xài ở Như Ý Quán đã vượt xa bổng lộc mà chức quan của hắn đáng lẽ phải có.
Ta đột nhiên nhớ đến cảnh Hứa lang giao tờ giấy này vào tay ta.
"Đây là sổ sách của Chu Dung ở Như Ý Quán, đã đóng dấu ấn riêng của hắn."
Khu đèn đỏ ở Thượng Kinh, lớn nhỏ có mười mấy chỗ.
Trong đó phồn hoa nhất chính là Như Ý Quán.
Mà Hứa lang chính là chủ quán đứng sau Như Ý Quán.
"Tại sao ngươi lại giúp ta?" Ta hỏi.
Ánh mắt Hứa lang dừng trên mặt ta, nhưng lại dường như đang nhìn xuyên qua ta để nhìn một người khác.
Hắn cười cười: "Cứ coi như là báo đáp ân tình của mẫu thân ngươi."
9.
Ban đầu, các cô nương ở Như Ý Quán làm theo lời dặn dò của Hứa lang.
Chỉ uống rượu mua vui, đàn hát với Chu Dung.
Chu Dung thấy "sắc" liền mê muội.
Chỉ trong vài ngày, chút cảnh giác ít ỏi còn sót lại của hắn cũng tan biến hết.
Uống rượu đặc chế xong, Chu Dung ôm c.h.ặ.t c.h.â.n mỹ nhân, nói năng lộn xộn.
"Nói nhỏ cho ngươi biết, thật ra, ta đã tham ô khoản tiền cứu trợ thiên tai đó.”
"Sổ sách? Đương nhiên là giả.”
"Sổ sách thật đã được giấu đi từ lâu rồi, không ai tìm thấy đâu.”
"Ngoại ô phía tây thành, ta đã mua một trang trại dưới danh nghĩa của người khác, nuôi một ngoại thất.”
"Sổ sách thật, được giấu ở đó."
"Vãn nương, nếu nàng bằng lòng đi theo ta, ta sẽ dùng số tiền đó để nuôi nàng, cho nàng ăn sung mặc sướng."
...
Trước khi tham dự cung yến tối qua, ta đã cố ý kẹp tờ giấy ghi sổ sách cùng vị trí trang trại vào trong sách.
Rồi đặt cuốn sách lên bàn.
Ta biết Tạ Ngọc Trần nhất định sẽ mở cuốn sách này ra.
Hắn cần trừ khử Chu Dung, trùng hợp là ta cũng cần.
Trời dần tối, Thu Họa xách đèn cung đình đến gần: "Điện hạ, Tào Nội thị đến rồi."
Ta ngẩng đầu nhìn ra sau lưng Thu Họa.
"Công chúa Minh Nguyệt."
Tào Nội thị phất phất phất trần, hành lễ với ta.
"Bệ hạ phái nô tài đến, mời công chúa đi một chuyến."
Hình như đã sớm liệu được ta sẽ từ chối.
Chưa đợi ta mở miệng, Tào Nội thị đã nhanh chóng nói: "Bệ hạ dặn dò, nếu công chúa không muốn đi, thì bảo nô tài nói hai chữ cho công chúa nghe.”
"Giải dược."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Kiệu của ta dừng lại trước Nguyệt Thần Trì.
Tào Nội thị làm một động tác "mời".
"Công chúa mau vào trong đi, Bệ hạ đang đợi người ở bên trong."
...
Trước Nguyệt Thần Trì rộng lớn, có một tấm vải mỏng buông từ trần nhà xuống mặt đất.
Theo sự xuất hiện của ta, một cơn gió thổi qua từ Nguyệt Thần Trì.
Một góc của tấm vải mỏng bị gió thổi bay lên, cảnh tượng ái ân liền hiện ra trước mắt ta.
Trong tầm mắt, hoàng đế Nguyên Chiêu đang quay lưng về phía ta, ngồi trong Nguyệt Thần Trì.
Mái tóc đen nhánh ướt đẫm nước, như dây leo bám vào bờ vai rộng của hắn.
Ngoài ra, một cung nữ đang đứng bên cạnh, xoa bóp vai cho Nguyên Chiêu.
Y phục trên người nàng ta ướt sũng nước, làm nổi bật thân hình yêu kiều.
Nguyên Chiêu rõ ràng biết ta đã đến.
Nhưng hắn vẫn coi ta như không khí, trêu đùa nói vài câu với cung nữ.
Lại nói: "Đến Điên Bàn Long ngoan ngoãn chờ trẫm."
"Vâng."
Mãi cho đến khi bóng dáng cung nữ hoàn toàn biến mất khỏi Nguyệt Thần Trì.
Nguyên Chiêu mới nghiêng đầu nhìn ta: "Hoàng tỷ đến rồi."
Ngay sau đó, hắn đột nhiên đứng dậy, nắm lấy cổ tay ta, kéo ta xuống nước.
Giọng nói của Nguyên Chiêu không giống với nước trong hồ ấm áp.
Hắn lạnh lùng nói: "Nghe nói hôm nay, hoàng tỷ cùng Nhiếp chính vương cùng xuất hiện ở Như Ý Quán."
Ta hất tay hắn ra: "Ngươi lại phái người theo dõi ta."
"Trên thế gian này, chúng ta chỉ có thể dựa dẫm vào nhau.”
"Ta làm như vậy cũng là để bảo vệ hoàng tỷ."
Vừa nói, Nguyên Chiêu đưa tay lên trước mặt ta, sửa sang lại những sợi tóc lòa xòa trước trán bị nước làm ướt.
"Ta phái hoàng tỷ đi quyến rũ Tạ Ngọc Trần, rồi tìm cơ hội g.i.ế.c hắn, nhưng hoàng tỷ lại chậm chạp không ra tay.”
"Chẳng lẽ, hoàng tỷ thật sự động lòng với hắn rồi?"
Nguyên Chiêu nắm lấy cằm ta, ép ta ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Đôi mắt hắn hẹp dài như diều hâu sắc bén, nhìn chằm chằm vào mặt ta.
Hình như sợ bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào có thể để lộ nội tâm của ta.
"Tuyệt đối không thể." Ta trả lời chắc chắn.
Nghe vậy, Nguyên Chiêu cười.
"Chiêu mượn đao g.i.ế.c người của hoàng tỷ hôm nay quả thật rất hay.”
"Mượn tay Tạ Ngọc Trần trừ khử Chu Dung, vừa không gây họa cho mình, lại còn được xem một màn kịch hay, ngư ông đắc lợi.”
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
"Nhưng trẫm còn phải đợi bao lâu nữa, mới có thể đợi được đến ngày Tạ Ngọc Trần chết?"
Ta lùi về sau, chỉ còn bàn tay của Nguyên Chiêu vẫn dừng lại giữa không trung.
"Tạ Ngọc Trần trời sinh đa nghi, không thể dễ dàng ra tay."
Ta kéo lê bộ y phục nặng nề từng bước một bước lên bậc đá bên hồ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro