Vương Quyền Tình Thù, Tình Yêu Kết Trái
Chương 5
Đang cập nhật
2025-03-19 14:15:29
Ánh mắt Nguyên Chiêu vẫn luôn dõi theo ta.
Lại hỏi: "Lời dặn dò của phụ hoàng trước lúc lâm chung, hoàng tỷ không quên chứ?"
Ta dừng bước, nghiêng người, nhìn thẳng vào mắt Nguyên Chiêu.
"Bệ hạ yên tâm, ta nhất định sẽ cho Tạ Ngọc Trần c.h.ế.t không toàn thây.”
Giọng ta nhẹ nhàng: "Dù sao, chỉ cần hắn chết, ta mới có thể sống."
Nguyên Chiêu không trả lời ngay, hình như đang xác định lời ta nói có đáng tin hay không.
Sau đó, hắn gật đầu.
"Tính ra, thời gian độc dược trong người hoàng tỷ phát tác không đến năm tháng nữa.”
"Nếu muốn có giải dược, hoàng tỷ hãy dùng cái c.h.ế.t của Tạ Ngọc Trần để đổi lấy."
Sáng sớm hôm sau, ta ngồi trước gương đồng.
Thu Họa cầm bút vẽ mày cho ta: "Điện hạ thật sự muốn đến Phủ Nhiếp chính vương sao?"
"Ừ."
Ta nhìn chính mình trong gương đồng: "Đi xem kịch."
Đêm qua, ám vệ đưa tin đến, nói Chu Dung không chịu nổi, đã khai nhận.
Nhưng trước đó, nhân lúc Tạ Ngọc Trần không đề phòng.
Chu Dung cầm đoản đao, đ.â.m vào vai trái của Tạ Ngọc Trần.
Cách tim chỉ có hai tấc.
Sau một phen tra tấn nghiêm khắc mới biết được, ngục trong thiên lao đã bị người ta mua chuộc từ lâu.
Hắn bị người ta sai khiến, lén mở khóa cùm của Chu Dung, lại đưa cho hắn một con d.a.o găm.
Đến nước này, Chu Dung đã thành con cờ bỏ đi.
Đối với kẻ đứng sau lưng, tác dụng cuối cùng của hắn là cùng c.h.ế.t với Tạ Ngọc Trần trong thiên lao.
...
Lúc này, quản gia của Phủ Nhiếp chính vương đang đi phía trước dẫn đường cho ta.
"Đây là thư phòng của Vương gia, người đang ở bên trong."
Ta gật đầu: "Đa tạ."
Cửa thư phòng không đóng chặt.
Qua khe hở, ta thấy Tạ Ngọc Trần đang ngồi bên ghế, y phục trên người cởi xuống đến eo.
Hắn vòng tay ra sau lưng.
Nghiêng đầu, đối chiếu với gương đồng phía sau, bôi thuốc lên vết thương.
"Két—"
Ta đưa tay đẩy cửa phòng.
Nghe thấy tiếng động, Tạ Ngọc Trần đột nhiên đứng dậy.
Trong khoảnh khắc đó, sát ý thoáng qua trên mặt hắn.
Thấy là ta, Tạ Ngọc Trần vội vàng cầm áo choàng trên ghế che chắn thân thể.
"Nguyên Minh Nguyệt, nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi không hiểu sao?" Hắn hỏi.
"Hiểu."
Ta chậm rãi bước đến gần hắn: "Nam nữ quả thật khác biệt, nhưng ngươi và ta thì không."
Đang là giữa trưa.
Ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ giấy, chiếu lên người Tạ Ngọc Trần.
Ánh mắt ta hạ xuống.
Trước mắt, vai trái của Tạ Ngọc Trần toàn là m.á.u chưa khô.
Thỉnh thoảng vẫn có m.á.u chảy ra từ vết đao sâu hoắm theo động tác của hắn.
Nhát đao của Chu Dung, gần như xuyên thủng vai trái của Tạ Ngọc Trần.
"Sao không gọi y quan đến xử lý?" Ta hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Đã quen tự mình bôi thuốc rồi."
Ta cầm lấy lọ thuốc trên bàn: "Để ta giúp ngươi."
"Không cần."
Sự từ chối của Tạ Ngọc Trần nằm trong dự đoán của ta.
Nhưng ta coi như không nghe thấy.
Sau khi rửa tay sạch sẽ, ta đổ một ít thuốc bột lên đầu ngón tay.
Sau đó, ta nhẹ nhàng ấn đầu ngón tay lên vết thương của Tạ Ngọc Trần.
Thuốc rất nóng.
Ngay cả Tạ Ngọc Trần, người đã chinh chiến sa trường từ khi còn trẻ, cũng không khỏi khẽ rên lên một tiếng.
Ngay sau đó, ta nhón chân lên, tiến lại gần hắn, vạt áo lướt qua trước người hắn.
"Tạ Ngọc Trần." Ta khẽ gọi.
Trong lúc ta hít vào thở ra, người đàn ông trước mặt cứng đờ người.
"Tim ngươi, đập nhanh quá."
"Bị thương, rất đau." Tạ Ngọc Trần nói.
"Thật sao?"
Ta cười, giọng điệu nhẹ nhàng: "Ta còn tưởng, ngươi động lòng với ta rồi chứ."
Rất lâu, Tạ Ngọc Trần không nói gì.
Mãi cho đến khi ta bôi hết thuốc bột cuối cùng lên vết thương của hắn, quay người đi lấy băng gạc.
Giọng nói của Tạ Ngọc Trần vang lên từ phía sau ta: "Sao ngươi lại đến đây?"
Ta nhẹ nhàng đắp băng gạc lên vết thương của hắn.
Lại ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt hắn: "Nhớ ngươi, nên đến."
Tạ Ngọc Trần cao hơn ta rất nhiều.
Hắn cúi đầu nhìn ta, đôi môi vốn mím chặt bỗng nhiên cong lên.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
"Chắc chắn không phải là nhận được tin tức từ mật thám mới đến sao?"
Tay ta đang băng bó vết thương cho hắn khựng lại, nhưng rất nhanh liền trở lại bình thường.
"Không hiểu ngươi đang nói gì."
Tạ Ngọc Trần khẽ cười một tiếng: "Giờ ngươi đã học được cách giả ngốc trước mặt ta rồi.”
"Nguyên Minh Nguyệt, đừng quên.”
"Binh pháp của ngươi vẫn là do ta dạy."
Thời gian trôi qua, ánh nắng ngoài cửa sổ dần tắt.
Trong phòng ngủ tối om như trời sắp mưa.
Giữa bầu không khí yên tĩnh, Tạ Ngọc Trần mở miệng, nhưng lại nói: "Ta sắp đi Tây Kinh rồi, tối nay khởi hành."
"Đi làm gì?"
Tạ Ngọc Trần mặc lại quần áo đã cởi ra một nửa.
"Lời khai của Chu Dung ngoài việc tham ô tiền cứu trợ thiên tai, còn liên quan đến một vụ án cũ."
Hắn không nói tiếp nữa.
"Tạ Ngọc Trần."
Ta mỉm cười rạng rỡ, giống như ta đã từng luyện tập trước gương hàng trăm lần.
"Chờ ngươi bình an trở về.”
"Chúng ta cùng nhau đón giao thừa."
Sau một trận mưa, Thượng Kinh vào thu.
Bên ngoài cửa sổ Điện Thê Ngô, tiếng ve sầu râm ran suốt mùa hè dần yếu đi, cho đến khi biến mất hoàn toàn.
Sân vườn xanh tươi bắt đầu bị những cây bạch quả vàng rực chiếm giữ.
Lại hỏi: "Lời dặn dò của phụ hoàng trước lúc lâm chung, hoàng tỷ không quên chứ?"
Ta dừng bước, nghiêng người, nhìn thẳng vào mắt Nguyên Chiêu.
"Bệ hạ yên tâm, ta nhất định sẽ cho Tạ Ngọc Trần c.h.ế.t không toàn thây.”
Giọng ta nhẹ nhàng: "Dù sao, chỉ cần hắn chết, ta mới có thể sống."
Nguyên Chiêu không trả lời ngay, hình như đang xác định lời ta nói có đáng tin hay không.
Sau đó, hắn gật đầu.
"Tính ra, thời gian độc dược trong người hoàng tỷ phát tác không đến năm tháng nữa.”
"Nếu muốn có giải dược, hoàng tỷ hãy dùng cái c.h.ế.t của Tạ Ngọc Trần để đổi lấy."
Sáng sớm hôm sau, ta ngồi trước gương đồng.
Thu Họa cầm bút vẽ mày cho ta: "Điện hạ thật sự muốn đến Phủ Nhiếp chính vương sao?"
"Ừ."
Ta nhìn chính mình trong gương đồng: "Đi xem kịch."
Đêm qua, ám vệ đưa tin đến, nói Chu Dung không chịu nổi, đã khai nhận.
Nhưng trước đó, nhân lúc Tạ Ngọc Trần không đề phòng.
Chu Dung cầm đoản đao, đ.â.m vào vai trái của Tạ Ngọc Trần.
Cách tim chỉ có hai tấc.
Sau một phen tra tấn nghiêm khắc mới biết được, ngục trong thiên lao đã bị người ta mua chuộc từ lâu.
Hắn bị người ta sai khiến, lén mở khóa cùm của Chu Dung, lại đưa cho hắn một con d.a.o găm.
Đến nước này, Chu Dung đã thành con cờ bỏ đi.
Đối với kẻ đứng sau lưng, tác dụng cuối cùng của hắn là cùng c.h.ế.t với Tạ Ngọc Trần trong thiên lao.
...
Lúc này, quản gia của Phủ Nhiếp chính vương đang đi phía trước dẫn đường cho ta.
"Đây là thư phòng của Vương gia, người đang ở bên trong."
Ta gật đầu: "Đa tạ."
Cửa thư phòng không đóng chặt.
Qua khe hở, ta thấy Tạ Ngọc Trần đang ngồi bên ghế, y phục trên người cởi xuống đến eo.
Hắn vòng tay ra sau lưng.
Nghiêng đầu, đối chiếu với gương đồng phía sau, bôi thuốc lên vết thương.
"Két—"
Ta đưa tay đẩy cửa phòng.
Nghe thấy tiếng động, Tạ Ngọc Trần đột nhiên đứng dậy.
Trong khoảnh khắc đó, sát ý thoáng qua trên mặt hắn.
Thấy là ta, Tạ Ngọc Trần vội vàng cầm áo choàng trên ghế che chắn thân thể.
"Nguyên Minh Nguyệt, nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi không hiểu sao?" Hắn hỏi.
"Hiểu."
Ta chậm rãi bước đến gần hắn: "Nam nữ quả thật khác biệt, nhưng ngươi và ta thì không."
Đang là giữa trưa.
Ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ giấy, chiếu lên người Tạ Ngọc Trần.
Ánh mắt ta hạ xuống.
Trước mắt, vai trái của Tạ Ngọc Trần toàn là m.á.u chưa khô.
Thỉnh thoảng vẫn có m.á.u chảy ra từ vết đao sâu hoắm theo động tác của hắn.
Nhát đao của Chu Dung, gần như xuyên thủng vai trái của Tạ Ngọc Trần.
"Sao không gọi y quan đến xử lý?" Ta hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Đã quen tự mình bôi thuốc rồi."
Ta cầm lấy lọ thuốc trên bàn: "Để ta giúp ngươi."
"Không cần."
Sự từ chối của Tạ Ngọc Trần nằm trong dự đoán của ta.
Nhưng ta coi như không nghe thấy.
Sau khi rửa tay sạch sẽ, ta đổ một ít thuốc bột lên đầu ngón tay.
Sau đó, ta nhẹ nhàng ấn đầu ngón tay lên vết thương của Tạ Ngọc Trần.
Thuốc rất nóng.
Ngay cả Tạ Ngọc Trần, người đã chinh chiến sa trường từ khi còn trẻ, cũng không khỏi khẽ rên lên một tiếng.
Ngay sau đó, ta nhón chân lên, tiến lại gần hắn, vạt áo lướt qua trước người hắn.
"Tạ Ngọc Trần." Ta khẽ gọi.
Trong lúc ta hít vào thở ra, người đàn ông trước mặt cứng đờ người.
"Tim ngươi, đập nhanh quá."
"Bị thương, rất đau." Tạ Ngọc Trần nói.
"Thật sao?"
Ta cười, giọng điệu nhẹ nhàng: "Ta còn tưởng, ngươi động lòng với ta rồi chứ."
Rất lâu, Tạ Ngọc Trần không nói gì.
Mãi cho đến khi ta bôi hết thuốc bột cuối cùng lên vết thương của hắn, quay người đi lấy băng gạc.
Giọng nói của Tạ Ngọc Trần vang lên từ phía sau ta: "Sao ngươi lại đến đây?"
Ta nhẹ nhàng đắp băng gạc lên vết thương của hắn.
Lại ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt hắn: "Nhớ ngươi, nên đến."
Tạ Ngọc Trần cao hơn ta rất nhiều.
Hắn cúi đầu nhìn ta, đôi môi vốn mím chặt bỗng nhiên cong lên.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
"Chắc chắn không phải là nhận được tin tức từ mật thám mới đến sao?"
Tay ta đang băng bó vết thương cho hắn khựng lại, nhưng rất nhanh liền trở lại bình thường.
"Không hiểu ngươi đang nói gì."
Tạ Ngọc Trần khẽ cười một tiếng: "Giờ ngươi đã học được cách giả ngốc trước mặt ta rồi.”
"Nguyên Minh Nguyệt, đừng quên.”
"Binh pháp của ngươi vẫn là do ta dạy."
Thời gian trôi qua, ánh nắng ngoài cửa sổ dần tắt.
Trong phòng ngủ tối om như trời sắp mưa.
Giữa bầu không khí yên tĩnh, Tạ Ngọc Trần mở miệng, nhưng lại nói: "Ta sắp đi Tây Kinh rồi, tối nay khởi hành."
"Đi làm gì?"
Tạ Ngọc Trần mặc lại quần áo đã cởi ra một nửa.
"Lời khai của Chu Dung ngoài việc tham ô tiền cứu trợ thiên tai, còn liên quan đến một vụ án cũ."
Hắn không nói tiếp nữa.
"Tạ Ngọc Trần."
Ta mỉm cười rạng rỡ, giống như ta đã từng luyện tập trước gương hàng trăm lần.
"Chờ ngươi bình an trở về.”
"Chúng ta cùng nhau đón giao thừa."
Sau một trận mưa, Thượng Kinh vào thu.
Bên ngoài cửa sổ Điện Thê Ngô, tiếng ve sầu râm ran suốt mùa hè dần yếu đi, cho đến khi biến mất hoàn toàn.
Sân vườn xanh tươi bắt đầu bị những cây bạch quả vàng rực chiếm giữ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro