Vương Quyền Tình Thù, Tình Yêu Kết Trái
Chương 6
Đang cập nhật
2025-03-19 14:15:29
Cuối cùng, một đêm mưa thu không ngớt đã đánh bật tất cả lá bạch quả xuống đất.
Chúng bình thản đón nhận số phận sắp hóa thành tro bụi của mình.
Một buổi sáng nọ, ta ngồi bên cửa sổ chơi cờ một mình để giải khuây.
Vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy những cành cây khô héo trong sân.
Đột nhiên, vài bông tuyết từ trên trời từ từ rơi xuống, rơi vào chiếc gương nước trước cửa sổ.
Thu Họa vén rèm bước vào điện, đặt lò sưởi tay vào tay ta.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Thấy ta ôm ngực, nàng hỏi: "Tim của điện hạ lại đau sao?"
Ta lắc đầu: "Không sao."
Dù sao, nếu độc trong người ta thật sự phát tác, thì không chỉ đơn giản là đau ngực.
Xuân qua thu tới, rồi lại vào đông.
Bốn mùa thay đổi tựa như thoi đưa.
Nhưng giờ, Tạ Ngọc Trần đã rời khỏi Thượng Kinh hơn ba tháng.
Ta không những không thể g.i.ế.c hắn, đổi lấy giải dược, mà thậm chí còn không có tin tức gì của hắn.
Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, ta nắm lấy tay Thu Họa: "Tối nay là đêm giao thừa, ở phía bắc thành có chợ đêm, chúng ta đi xem đi."
Đời người ngắn ngủi.
Bất kể cuối cùng ta sống hay chết, nếu có thể tận hưởng lạc thú kịp thời, cũng không uổng công sống một kiếp.
...
Đêm giao thừa, phố xá đèn đuốc sáng trưng.
Chợ đêm được chuẩn bị từ lâu người người tấp nập, vô cùng náo nhiệt.
Có người đứng bên cửa sổ lầu hai của quán trà thổi sáo trúc.
Bất kể đi đến đâu, tiếng sáo du dương vẫn vang vọng bên tai.
Có người đang bán những bức tượng mèo nhỏ bằng gỗ do chính tay mình khắc.
Nó "ngồi" đó một cách sống động, như thể sẽ làm nũng với ngươi ngay lập tức.
Đi dọc chợ đêm, ta và Thu Họa bị thu hút bởi rất nhiều món đồ mới lạ, cứ đi rồi lại dừng.
Chợ đêm được chia làm hai đoạn, nối liền bằng một cây cầu đá có tên là "Tục Duyên Kiều".
Lúc này, một thiếu niên cao lớn đứng ở đầu cầu.
Hắn liên tục nhìn trái nhìn phải, trên tay còn cầm một xiên kẹo hồ lô.
"A Diễm!"
Ngay sau đó, một thiếu nữ nhỏ nhắn chạy đến ôm chầm lấy thiếu niên.
Ta không nhịn được mà nhỏ giọng than thở với Thu Họa: "Nửa đời này của ta, không có cha mẹ che chở, không có chị em thân thiết, cũng không có phu quân yêu thương, thật đáng thương biết bao."
"Điện hạ."
Ta cứ tưởng Thu Họa muốn an ủi ta.
Nào ngờ, nàng ấy đưa tay chỉ về phía sau ta: "Điện hạ, người xem.”
"Đó là...”
"Đó là Nhiếp chính vương!"
Ta lập tức quay người lại.
Trong tầm mắt, có người thợ thủ công hất dòng sắt nóng chảy lên trời.
Khi sắt nóng chảy rơi xuống, người thợ thủ công lại dùng gậy gõ, lập tức tạo ra những đóa hoa sắt nở rộ liên tục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đợi đến khi hoa sắt lần lượt rơi xuống.
Tạ Ngọc Trần như thần tiên giáng trần, bước qua chợ đêm huyên náo, chậm rãi đi về phía ta.
Chiếc áo choàng màu đen được làm từ chất liệu da quý giá trên người hắn ánh lên ánh sáng của hoa lửa.
Trong lúc ngẩn ngơ, ta đột nhiên nhớ đến một câu thơ từng đọc:
"Một hạt bụi nhỏ chứa cả tam thiên thế giới, nửa khắc trôi qua tám vạn mùa xuân."
Tạ Ngọc Trần dừng lại trước mặt ta.
Hắn giơ bàn tay phải vốn giấu sau lưng lên, đưa một xiên kẹo hồ lô đến trước mặt ta.
"Trước kia ở Nam Cảnh, ngươi luôn đòi ăn kẹo hồ lô, tiếc là Nam Cảnh không có."
Hai năm nay, ta chưa từng nghe Tạ Ngọc Trần chủ động nhắc đến chuyện cũ này.
Ta có chút bối rối: "Ta không nhớ nữa."
Cảm xúc trong mắt Tạ Ngọc Trần theo sự lụi tàn của hoa lửa mà trở nên khó hiểu.
"Ta nhớ." Hắn nói.
Vừa dứt lời, có người đứng trên cao hô lớn: "Năm mới đã đến—"
Giữa trời tuyết rơi dày đặc, pháo hoa b.ắ.n lên trời, ánh sáng rực rỡ chiếu sáng màn đêm vốn tối đen như mực trong chốc lát.
Đột nhiên, giọng nói lạnh lùng của Tạ Ngọc Trần vang lên bên tai ta.
"Ước mong chốn nhân gian, trên trời dưới đất, đều tràn ngập niềm vui, năm nào cũng sẽ được như đêm nay."
Ta nghiêng đầu nhìn sang, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Tạ Ngọc Trần.
Cùng với đó, là mười mấy hắc y nhân không biết từ đâu xuất hiện.
Có người cầm đoản đao, có người cầm trường kiếm, đồng loạt đ.â.m vũ khí về phía Tạ Ngọc Trần.
Khoảnh khắc đó, ta đột nhiên nhớ đến câu nói của Nguyên Chiêu: "Nếu Hoàng tỷ muốn giải dược, thì hãy dùng cái c.h.ế.t của Tạ Ngọc Trần để đổi lấy."
Ta muốn sống.
Hơn bất cứ ai.
Nhưng...
"Tạ Ngọc Trần!"
Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, ta bước lên một bước, chắn trước người hắn.
Ngay sau đó, con d.a.o găm sắc bén đ.â.m vào vai phải của ta.
Thấy nhát kiếm thứ hai sắp đ.â.m vào n.g.ự.c ta, Tạ Ngọc Trần không chút do dự dùng lòng bàn tay đỡ lấy.
Tay hắn nắm chặt lưỡi kiếm sắc bén thành hình nắm đấm.
Mặc cho m.á.u chảy đầm đìa cũng không buông tay.
Sau đó, hắn đột nhiên nâng chân, đạp vào n.g.ự.c người nọ.
Lại giật lấy trường kiếm, múa một vòng trên không trung, rồi đ.â.m vào tim người đó.
Một đòn chí mạng.
Ta không còn sức lực chống đỡ nữa, khi ngã về phía sau.
Tạ Ngọc Trần lập tức xoay người, ôm ta vào lòng.
Thuộc hạ của hắn đến rất nhanh.
Không bao lâu, đám hắc y nhân kia đã bị khống chế.
Bọn chúng được huấn luyện bài bản, thấy ám sát thất bại, liền định cắn lưỡi tự tử.
Chúng bình thản đón nhận số phận sắp hóa thành tro bụi của mình.
Một buổi sáng nọ, ta ngồi bên cửa sổ chơi cờ một mình để giải khuây.
Vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy những cành cây khô héo trong sân.
Đột nhiên, vài bông tuyết từ trên trời từ từ rơi xuống, rơi vào chiếc gương nước trước cửa sổ.
Thu Họa vén rèm bước vào điện, đặt lò sưởi tay vào tay ta.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Thấy ta ôm ngực, nàng hỏi: "Tim của điện hạ lại đau sao?"
Ta lắc đầu: "Không sao."
Dù sao, nếu độc trong người ta thật sự phát tác, thì không chỉ đơn giản là đau ngực.
Xuân qua thu tới, rồi lại vào đông.
Bốn mùa thay đổi tựa như thoi đưa.
Nhưng giờ, Tạ Ngọc Trần đã rời khỏi Thượng Kinh hơn ba tháng.
Ta không những không thể g.i.ế.c hắn, đổi lấy giải dược, mà thậm chí còn không có tin tức gì của hắn.
Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, ta nắm lấy tay Thu Họa: "Tối nay là đêm giao thừa, ở phía bắc thành có chợ đêm, chúng ta đi xem đi."
Đời người ngắn ngủi.
Bất kể cuối cùng ta sống hay chết, nếu có thể tận hưởng lạc thú kịp thời, cũng không uổng công sống một kiếp.
...
Đêm giao thừa, phố xá đèn đuốc sáng trưng.
Chợ đêm được chuẩn bị từ lâu người người tấp nập, vô cùng náo nhiệt.
Có người đứng bên cửa sổ lầu hai của quán trà thổi sáo trúc.
Bất kể đi đến đâu, tiếng sáo du dương vẫn vang vọng bên tai.
Có người đang bán những bức tượng mèo nhỏ bằng gỗ do chính tay mình khắc.
Nó "ngồi" đó một cách sống động, như thể sẽ làm nũng với ngươi ngay lập tức.
Đi dọc chợ đêm, ta và Thu Họa bị thu hút bởi rất nhiều món đồ mới lạ, cứ đi rồi lại dừng.
Chợ đêm được chia làm hai đoạn, nối liền bằng một cây cầu đá có tên là "Tục Duyên Kiều".
Lúc này, một thiếu niên cao lớn đứng ở đầu cầu.
Hắn liên tục nhìn trái nhìn phải, trên tay còn cầm một xiên kẹo hồ lô.
"A Diễm!"
Ngay sau đó, một thiếu nữ nhỏ nhắn chạy đến ôm chầm lấy thiếu niên.
Ta không nhịn được mà nhỏ giọng than thở với Thu Họa: "Nửa đời này của ta, không có cha mẹ che chở, không có chị em thân thiết, cũng không có phu quân yêu thương, thật đáng thương biết bao."
"Điện hạ."
Ta cứ tưởng Thu Họa muốn an ủi ta.
Nào ngờ, nàng ấy đưa tay chỉ về phía sau ta: "Điện hạ, người xem.”
"Đó là...”
"Đó là Nhiếp chính vương!"
Ta lập tức quay người lại.
Trong tầm mắt, có người thợ thủ công hất dòng sắt nóng chảy lên trời.
Khi sắt nóng chảy rơi xuống, người thợ thủ công lại dùng gậy gõ, lập tức tạo ra những đóa hoa sắt nở rộ liên tục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đợi đến khi hoa sắt lần lượt rơi xuống.
Tạ Ngọc Trần như thần tiên giáng trần, bước qua chợ đêm huyên náo, chậm rãi đi về phía ta.
Chiếc áo choàng màu đen được làm từ chất liệu da quý giá trên người hắn ánh lên ánh sáng của hoa lửa.
Trong lúc ngẩn ngơ, ta đột nhiên nhớ đến một câu thơ từng đọc:
"Một hạt bụi nhỏ chứa cả tam thiên thế giới, nửa khắc trôi qua tám vạn mùa xuân."
Tạ Ngọc Trần dừng lại trước mặt ta.
Hắn giơ bàn tay phải vốn giấu sau lưng lên, đưa một xiên kẹo hồ lô đến trước mặt ta.
"Trước kia ở Nam Cảnh, ngươi luôn đòi ăn kẹo hồ lô, tiếc là Nam Cảnh không có."
Hai năm nay, ta chưa từng nghe Tạ Ngọc Trần chủ động nhắc đến chuyện cũ này.
Ta có chút bối rối: "Ta không nhớ nữa."
Cảm xúc trong mắt Tạ Ngọc Trần theo sự lụi tàn của hoa lửa mà trở nên khó hiểu.
"Ta nhớ." Hắn nói.
Vừa dứt lời, có người đứng trên cao hô lớn: "Năm mới đã đến—"
Giữa trời tuyết rơi dày đặc, pháo hoa b.ắ.n lên trời, ánh sáng rực rỡ chiếu sáng màn đêm vốn tối đen như mực trong chốc lát.
Đột nhiên, giọng nói lạnh lùng của Tạ Ngọc Trần vang lên bên tai ta.
"Ước mong chốn nhân gian, trên trời dưới đất, đều tràn ngập niềm vui, năm nào cũng sẽ được như đêm nay."
Ta nghiêng đầu nhìn sang, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Tạ Ngọc Trần.
Cùng với đó, là mười mấy hắc y nhân không biết từ đâu xuất hiện.
Có người cầm đoản đao, có người cầm trường kiếm, đồng loạt đ.â.m vũ khí về phía Tạ Ngọc Trần.
Khoảnh khắc đó, ta đột nhiên nhớ đến câu nói của Nguyên Chiêu: "Nếu Hoàng tỷ muốn giải dược, thì hãy dùng cái c.h.ế.t của Tạ Ngọc Trần để đổi lấy."
Ta muốn sống.
Hơn bất cứ ai.
Nhưng...
"Tạ Ngọc Trần!"
Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, ta bước lên một bước, chắn trước người hắn.
Ngay sau đó, con d.a.o găm sắc bén đ.â.m vào vai phải của ta.
Thấy nhát kiếm thứ hai sắp đ.â.m vào n.g.ự.c ta, Tạ Ngọc Trần không chút do dự dùng lòng bàn tay đỡ lấy.
Tay hắn nắm chặt lưỡi kiếm sắc bén thành hình nắm đấm.
Mặc cho m.á.u chảy đầm đìa cũng không buông tay.
Sau đó, hắn đột nhiên nâng chân, đạp vào n.g.ự.c người nọ.
Lại giật lấy trường kiếm, múa một vòng trên không trung, rồi đ.â.m vào tim người đó.
Một đòn chí mạng.
Ta không còn sức lực chống đỡ nữa, khi ngã về phía sau.
Tạ Ngọc Trần lập tức xoay người, ôm ta vào lòng.
Thuộc hạ của hắn đến rất nhanh.
Không bao lâu, đám hắc y nhân kia đã bị khống chế.
Bọn chúng được huấn luyện bài bản, thấy ám sát thất bại, liền định cắn lưỡi tự tử.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro