Tuyết Chi

Chương 7

Vệ Vũ

2025-03-27 09:04:06

Ta bắt đầu điều chế phương thuốc thứ hai.

Dân chúng trong Vân Thành thấy ta ngồi trong lều phát thuốc, trên người mặc bộ váy đỏ đã rách nát, tóc đen xoã tung, giữa đêm tối trông chẳng khác nào một u hồn vất vưởng.

Bên cạnh ta là một hình nộm bằng rơm, mặc y phục lang trung, trên cánh tay còn treo một hòm thuốc.

Ta gọi hình nộm đó là sư phụ.

Ta ngồi phối dược, thỉnh thoảng lại quay sang hỏi nó:

“Sư phụ, sư phụ thấy vị thuốc này, con cho liều lượng đã đủ chưa??”

"Nếu không đủ, sẽ không có tác dụng, không chữa khỏi bệnh. Nhưng nếu cho quá liều, người uống sẽ bị độc chết."

“Hay là thế này đi. Sư phụ, người nhìn xem trong đám người dưới kia. Sư phụ ghét ai, con sẽ cho kẻ đó uống phần thuốc quá liều, để hắn bị độc c.h.ế.t luôn.”

“Nếu còn kẻ nào khiến người ghét hơn, con sẽ giảm bớt lượng thuốc, để bệnh của hắn không khỏi được, mà bị hành hạ đến chết, sư phụ thấy thế nào?”

Trong đám đông đang vây quanh lều phát thuốc, sắc mặt rất nhiều người lập tức tái nhợt.

•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•

Hôm sau, thuốc đã điều chế xong.

Ta ngồi trước cổng thành, đặt một cái nồi lớn, phân phát thuốc thang.

Mỗi bệnh nhân đến nhận thuốc, ta đều mỉm cười với họ.

Những kẻ chưa từng hại ta, khi thấy nụ cười này sẽ không cảm thấy gì.

Nhưng những kẻ từng hại ta, có tật giật mình,sẽ cảm thấy nụ cười ấy vô cùng quỷ dị đáng sợ.

Họ nhớ lại lời ta nói hôm qua, không ai dám uống bát thuốc trên tay.

Dần dà, có người trong thành được chữa khỏi, có kẻ lại ôm bát thuốc mà chết.

Thái Tử đến tìm ta, hỏi ta có động tay động chân vào thuốc hay không.

Ta điềm nhiên trả lời: “Không có.”

Nhưng thuốc này có hạn sử dụng rất ngắn, phải uống ngay khi còn nóng mới có tác dụng.

Mà những kẻ lương tâm cắn rứt, gặp chuyện liền lo, khi nhận thuốc xong lại không ngừng suy nghĩ lung tung, nghi thần nghi quỷ, không dám uống ngay.

Chần chừ quá lâu, cho dù cuối cùng miễn cưỡng uống vào, thuốc cũng đã mất tác dụng.

Ta nghe thấy Thái Tử thấp giọng hỏi: “Nàng cố ý điều chế thuốc như vậy phải không? Nàng không muốn cứu người?”

Ta cười lạnh: “Ta sao lại không muốn cứu người? Nếu không có ta, Vân Thành sớm đã biến thành một bãi tha ma. Nay ta đã cứu được phần lớn dân chúng, điện hạ lại vì một số ít người c.h.ế.t mà trách ta sao?”

Thái Tử tiến lên, muốn nắm lấy tay ta: “Tuyết Chi, ta không có ý đó.”

Ta nhìn ra ngoài cửa sổ, lặng lẽ tránh đi.

“Nay dịch bệnh đã qua, Thái Tử vẫn muốn cưới ta sao?”

Hắn thở dài, nhìn ta: “Hoá ra, nàng chưa từng tin ta.”

Hắn xoay người, lấy ra một phong thư cho ta xem.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Ta đã viết thư bẩm báo sự thật với phụ hoàng. Người đã đồng ý phế bỏ Ngô Thư Nguyệt, lập nàng làm Thái Tử Phi.”

“Đừng nghe những lời đích tỷ nàng nói. Xuất thân gia cảnh tuy quan trọng, nhưng nàng đã dùng y thuật cứu vớt lê dân khỏi cảnh lầm than, là người có công với xã tắc.”

Cuối cùng, Thái Tử nói rằng hắn thực sự thích ta.

Hắn kể, ngày hắn mới đến Vân Thành, ở lại Ngô phủ.

Hôm đó, hắn ngồi bên cửa sổ đọc sách, buồn chán đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trong hậu viện, có một cô nương mặc áo xanh đang phơi hoa khô. Nàng có mái tóc dài đen nhánh, không đeo bất cứ trang sức gì, chỉ cài một đoá hoa sơn chi còn đọng hơi sương.

Cô nương đó ngẩng đầu, mỉm cười với hắn.

Nụ cười ấy ấm áp và hiền hoà, từng chút từng chút len lỏi vào tim hắn.



“Ta nhớ kỹ tên nàng, tặng nàng một miếng ngọc bội. Khi ấy ta đã nghĩ, lần sau gặp lại, ta sẽ hỏi nàng có muốn cùng ta ra ngoại thành, ngắm cảnh xuân dưới rặng liễu hay không.”

Ta nghe thấy Thái Tử thấp giọng nói.

“Nhưng còn chưa kịp đợi đến lần gặp tiếp theo, dịch bệnh đã bùng phát.”

“Ta nằm liệt trên giường bệnh, mê man bất tỉnh, cứ nghĩ rằng mình sắp chết.”

“Mãi đến sau này, khi được thân vệ cho uống thuốc, họ nói với ta rằng, thần nữ giáng thế, mang thuốc đến cứu cả Vân Thành.”

“Tuyết Chi, dù ta là Thái Tử, cũng có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ.”

“Bá tánh Vân Thành đều nói Ngô Thư Nguyệt đã cứu họ, ta không thể không tin.”

“Mà phụ hoàng coi trọng lòng dân nhất, người bảo ta cưới thần nữ, ta không thể không cưới.”

Thì ra, dân chúng Vân Thành sợ hãi thế lực quyền quý, đồng lòng ca tụng Ngô Thư Nguyệt là công thần trong đại dịch.

Mà Thái Tử thân là quyền quý, lại sợ miệng lưỡi thế gian, đành cưới vị y nữ cứu thế trong lòng dân.

Người bị kẹt ở giữa, bị lấy làm vật hy sinh, chỉ có ta và sư phụ, những người thật sự chữa bệnh cứu đời mà thôi.

“Nàng không biết những đêm sau đó, ta đã hối hận đến nhường nào.”

“Tuyết Chi, nay mọi chuyện đã trở lại đúng vị trí. Từ nay về sau, ta nhất định sẽ đối tốt với nàng.”

Ta không đáp.

Rèm che dày nặng, ngăn cách hai người.

Ta vẫn còn giữ ngọc bội hắn tặng.

Chỉ cần ta muốn, ta vẫn có thể cài hoa sơn chi lên tóc, trở lại làm cô nương áo xanh khiến hắn động lòng năm đó.

Nhưng chúng ta đã không thể quay lại được nữa.

Ta đứng dậy, đỡ tay Thái Tử: “Điện hạ, chúng ta đi thôi.”

Cô nương áo xanh lương thiện ngày ấy đã c.h.ế.t rồi.

Sống trong thân xác nàng ta, chỉ là một kẻ điên.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tuyết Chi

Số ký tự: 0