Chương 1.
Vệ Vũ
2025-03-27 09:04:06
Dịch bệnh hoành hành trong thành suốt ba mươi ngày.
Khi phương thuốc được nghiên cứu thành công, thân thể ta đã vô cùng suy yếu. Ta gắng gượng đưa phương thuốc cho tiểu nhị của hiệu thuốc bên cạnh:
"Mau! Bốc thuốc theo phương này, cho bệnh nhân toàn thành uống."
Tiểu nhị cầm lấy phương thuốc rồi chạy vụt đi. Ngay sau đó, ta kiệt sức ngất đi.
Vì nghiên cứu phương thuốc này, ta đã bảy ngày bảy đêm không chợp mắt.
Chưa kể, một số loại thảo dược dược tính không rõ ràng, ta chỉ có thể noi theo Thần Nông, tự mình nếm thử từng vị một.
Trong đó khó tránh khỏi có vài loại mang độc. Lúc này đây, cơ thể ta đã sớm rách nát, thương tổn chồng chất.
Nhưng ta không rảnh bận tâm chuyện đó. Chỉ cần phương thuốc hữu hiệu, bá tánh trong thành đều có thể được cứu.
Sư phụ ta… cũng có thể được cứu.
•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•
Phương thuốc ấy thật sự có hiệu quả.
Khi ta tỉnh lại, bên ngoài đã vang lên tiếng reo hò vui mừng.
“Khỏi rồi, thực sự khỏi rồi!”
“Mẫu thân ta hôm qua còn thoi thóp trên giường bệnh, hôm nay đã khoẻ mạnh như thường.”
“Tất cả là nhờ phương thuốc của đại tiểu thư Ngô gia! Ngô đại tiểu thư có ân tái sinh với toàn thành chúng ta!”
Ta ngẩn người.
Ngô đại tiểu thư?
Nhưng ta là nhị tiểu thư của Ngô gia.
Đại tiểu thư Ngô gia là đích tỷ của ta, Ngô Thư Nguyệt.
•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•
Ta không hiểu.
Tại sao người cứu cả thành lại biến thành Ngô Thư Nguyệt?
Rõ ràng ả ta chẳng biết chút y thuật nào, ngày thường ngửi thấy mùi thuốc trên người ta, còn cau mày ghét bỏ.
Khi Ngô Thư Nguyệt trở về, ta lao đến chắn trước mặt ả.
Ta lên tiếng, cảm thấy cổ họng như đang rỉ máu: “Tại sao?”
Ả nhìn ta, cong môi khẽ cười: “Tại sao gì chứ?”
“Người tìm ra phương thuốc rõ ràng là ta, tại sao ngươi lại cướp công lao của ta?”
Ngô Thư Nguyệt không đáp. Ả chỉ nhướng mày, lập tức có gia đinh từ hai bên bước tới, cưỡng ép ấn ta xuống đất.
Một ma ma tiến lên, cho ta một cái bạt tai.
“Đại tiểu thư y thuật như thần, cứu giúp bá tánh toàn thành. Ngươi là cái thá gì mà dám vu oan cho ngài ấy?”
Mặt ta bị đánh nghiêng sang một bên, nghe thấy giọng nói dịu dàng của Ngô Thư Nguyệt vang lên:
“Ôi chao, Trần ma ma, ngươi làm gì vậy? Muội muội ta tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện. Đừng đánh, cứ cấm túc để nàng tự kiểm điểm là được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trước khi gia đinh áp giải ta vào phòng chứa củi, Ngô Thư Nguyệt cúi xuống, ghé sát tai ta, thì thầm:
“Muội muội, đừng trách ta.”
“Người cứu bá tánh toàn thành… sao có thể là một ngôi sao chổi như ngươi được chứ?”
•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•
Từ lúc chào đời, ta đã bị coi là sao chổi.
Đầu tiên là tiểu nương vừa sinh ta ra đã bị băng huyết mà chết.
Sau đó, đích mẫu từ khi ta ra đời bắt đầu đau ốm triền miên.
Khi ta lên hai, ba tuổi, con đường làm quan của phụ thân cũng liên tiếp gặp trắc trở.
Đồn đại lâu ngày, mọi người bắt đầu thật sự tin rằng ta là một ngôi sao chổi.
Hễ có chuyện không may xảy ra, bọn họ liền đổ lỗi lên đầu ta.
Sao chổi không thể được nuôi dưỡng tử tế, vì vậy họ ném ta ra khỏi phủ, mặc ta tự sinh tự diệt.
Chính sư phụ đã mang ta về nhà, nấu cơm cho ta ăn, dạy ta đọc sách, viết chữ.
Ông là một lão lang trung gầy gò, mở một y quán nhỏ ở phía Tây thành. Những chữ đầu tiên ta học viết, chính là tên của các loại thảo dược.
Ta từng hỏi sư phụ:
“Con là sao chổi, sư phụ không sợ con truyền vận rủi cho người sao?”
Sư phụ cười híp mắt, xoa đầu ta: “Sao chổi gì chứ, Chi Chi nhà ta đọc y thư một lần là thuộc lòng, sau này nhất định là danh y chữa bệnh cứu người. Trong mắt sư phụ, con là phúc tinh mới đúng!”
Nhưng cuối cùng, sư phụ vẫn gặp tai ương.
•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•
Hôm đó, trên đường về nhà, sư phụ đi ngang qua một con hẻm nhỏ vắng vẻ, trông thấy một đám công tử đang bắt nạt một cô nương.
Nàng ấy bị xé rách y phục, quỳ rạp dưới đất, bị ép bò như một con chó.
Nàng cầu cứu người đi đường xung quanh, nhưng tất cả đều làm như không thấy mà vội vàng bước qua.
Sư phụ lao đến.
Ông muốn bảo vệ cô nương ấy.
Đám công tử liền xô đẩy sư phụ, giữa lúc giằng co, tên cầm đầu không biết vướng vào vật gì, ngã ngửa ra sau, đầu đập thẳng vào mỏm đá nhọn, c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Tên công từ đó là tiểu công tử của Lưu Thái Thú.
Sư phụ vì thế mà bị bắt giam.
Những kẻ có mặt hôm ấy đều đồng loạt khai rằng chính ông đã ra tay g.i.ế.c người.
Ta vét sạch số bạc ít ỏi của mình, mới được gặp sư phụ một lần.
Trong ngục, ta vừa khóc vừa hỏi: “Dù không biết mặt, chẳng lẽ người không thấy bọn họ mặc đều là gấm vóc lụa là hay sao? Bọn họ không phú cũng quý, chúng ta có thể chọc vào sao?”
Sư phụ ngồi tựa vào đống rơm khô, trông già đi mấy tuổi. Trên khuôn mặt hốc hác lộ ra nụ cười hiền lành:“Nếu là trước kia, có lẽ ta sẽ không can thiệp.”
“Nhưng khi nhìn thấy cô nương kia, ta lại nghĩ đến Chi Chi. Ta sợ một ngày nào đó Chi Chi của ta bị kẻ khác khi dễ, chẳng ai chịu đứng ra giúp con.”
Vậy nên ông đã lao vào, bất chấp tất cả để cứu cô nương kia.
Thế nhưng, suốt những ngày sư phụ bị giam cầm, cô nương kia cùng người nhà của nàng, chưa hề xuất hiện lấy một lần.
Khi phương thuốc được nghiên cứu thành công, thân thể ta đã vô cùng suy yếu. Ta gắng gượng đưa phương thuốc cho tiểu nhị của hiệu thuốc bên cạnh:
"Mau! Bốc thuốc theo phương này, cho bệnh nhân toàn thành uống."
Tiểu nhị cầm lấy phương thuốc rồi chạy vụt đi. Ngay sau đó, ta kiệt sức ngất đi.
Vì nghiên cứu phương thuốc này, ta đã bảy ngày bảy đêm không chợp mắt.
Chưa kể, một số loại thảo dược dược tính không rõ ràng, ta chỉ có thể noi theo Thần Nông, tự mình nếm thử từng vị một.
Trong đó khó tránh khỏi có vài loại mang độc. Lúc này đây, cơ thể ta đã sớm rách nát, thương tổn chồng chất.
Nhưng ta không rảnh bận tâm chuyện đó. Chỉ cần phương thuốc hữu hiệu, bá tánh trong thành đều có thể được cứu.
Sư phụ ta… cũng có thể được cứu.
•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•
Phương thuốc ấy thật sự có hiệu quả.
Khi ta tỉnh lại, bên ngoài đã vang lên tiếng reo hò vui mừng.
“Khỏi rồi, thực sự khỏi rồi!”
“Mẫu thân ta hôm qua còn thoi thóp trên giường bệnh, hôm nay đã khoẻ mạnh như thường.”
“Tất cả là nhờ phương thuốc của đại tiểu thư Ngô gia! Ngô đại tiểu thư có ân tái sinh với toàn thành chúng ta!”
Ta ngẩn người.
Ngô đại tiểu thư?
Nhưng ta là nhị tiểu thư của Ngô gia.
Đại tiểu thư Ngô gia là đích tỷ của ta, Ngô Thư Nguyệt.
•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•
Ta không hiểu.
Tại sao người cứu cả thành lại biến thành Ngô Thư Nguyệt?
Rõ ràng ả ta chẳng biết chút y thuật nào, ngày thường ngửi thấy mùi thuốc trên người ta, còn cau mày ghét bỏ.
Khi Ngô Thư Nguyệt trở về, ta lao đến chắn trước mặt ả.
Ta lên tiếng, cảm thấy cổ họng như đang rỉ máu: “Tại sao?”
Ả nhìn ta, cong môi khẽ cười: “Tại sao gì chứ?”
“Người tìm ra phương thuốc rõ ràng là ta, tại sao ngươi lại cướp công lao của ta?”
Ngô Thư Nguyệt không đáp. Ả chỉ nhướng mày, lập tức có gia đinh từ hai bên bước tới, cưỡng ép ấn ta xuống đất.
Một ma ma tiến lên, cho ta một cái bạt tai.
“Đại tiểu thư y thuật như thần, cứu giúp bá tánh toàn thành. Ngươi là cái thá gì mà dám vu oan cho ngài ấy?”
Mặt ta bị đánh nghiêng sang một bên, nghe thấy giọng nói dịu dàng của Ngô Thư Nguyệt vang lên:
“Ôi chao, Trần ma ma, ngươi làm gì vậy? Muội muội ta tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện. Đừng đánh, cứ cấm túc để nàng tự kiểm điểm là được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trước khi gia đinh áp giải ta vào phòng chứa củi, Ngô Thư Nguyệt cúi xuống, ghé sát tai ta, thì thầm:
“Muội muội, đừng trách ta.”
“Người cứu bá tánh toàn thành… sao có thể là một ngôi sao chổi như ngươi được chứ?”
•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•
Từ lúc chào đời, ta đã bị coi là sao chổi.
Đầu tiên là tiểu nương vừa sinh ta ra đã bị băng huyết mà chết.
Sau đó, đích mẫu từ khi ta ra đời bắt đầu đau ốm triền miên.
Khi ta lên hai, ba tuổi, con đường làm quan của phụ thân cũng liên tiếp gặp trắc trở.
Đồn đại lâu ngày, mọi người bắt đầu thật sự tin rằng ta là một ngôi sao chổi.
Hễ có chuyện không may xảy ra, bọn họ liền đổ lỗi lên đầu ta.
Sao chổi không thể được nuôi dưỡng tử tế, vì vậy họ ném ta ra khỏi phủ, mặc ta tự sinh tự diệt.
Chính sư phụ đã mang ta về nhà, nấu cơm cho ta ăn, dạy ta đọc sách, viết chữ.
Ông là một lão lang trung gầy gò, mở một y quán nhỏ ở phía Tây thành. Những chữ đầu tiên ta học viết, chính là tên của các loại thảo dược.
Ta từng hỏi sư phụ:
“Con là sao chổi, sư phụ không sợ con truyền vận rủi cho người sao?”
Sư phụ cười híp mắt, xoa đầu ta: “Sao chổi gì chứ, Chi Chi nhà ta đọc y thư một lần là thuộc lòng, sau này nhất định là danh y chữa bệnh cứu người. Trong mắt sư phụ, con là phúc tinh mới đúng!”
Nhưng cuối cùng, sư phụ vẫn gặp tai ương.
•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•
Hôm đó, trên đường về nhà, sư phụ đi ngang qua một con hẻm nhỏ vắng vẻ, trông thấy một đám công tử đang bắt nạt một cô nương.
Nàng ấy bị xé rách y phục, quỳ rạp dưới đất, bị ép bò như một con chó.
Nàng cầu cứu người đi đường xung quanh, nhưng tất cả đều làm như không thấy mà vội vàng bước qua.
Sư phụ lao đến.
Ông muốn bảo vệ cô nương ấy.
Đám công tử liền xô đẩy sư phụ, giữa lúc giằng co, tên cầm đầu không biết vướng vào vật gì, ngã ngửa ra sau, đầu đập thẳng vào mỏm đá nhọn, c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Tên công từ đó là tiểu công tử của Lưu Thái Thú.
Sư phụ vì thế mà bị bắt giam.
Những kẻ có mặt hôm ấy đều đồng loạt khai rằng chính ông đã ra tay g.i.ế.c người.
Ta vét sạch số bạc ít ỏi của mình, mới được gặp sư phụ một lần.
Trong ngục, ta vừa khóc vừa hỏi: “Dù không biết mặt, chẳng lẽ người không thấy bọn họ mặc đều là gấm vóc lụa là hay sao? Bọn họ không phú cũng quý, chúng ta có thể chọc vào sao?”
Sư phụ ngồi tựa vào đống rơm khô, trông già đi mấy tuổi. Trên khuôn mặt hốc hác lộ ra nụ cười hiền lành:“Nếu là trước kia, có lẽ ta sẽ không can thiệp.”
“Nhưng khi nhìn thấy cô nương kia, ta lại nghĩ đến Chi Chi. Ta sợ một ngày nào đó Chi Chi của ta bị kẻ khác khi dễ, chẳng ai chịu đứng ra giúp con.”
Vậy nên ông đã lao vào, bất chấp tất cả để cứu cô nương kia.
Thế nhưng, suốt những ngày sư phụ bị giam cầm, cô nương kia cùng người nhà của nàng, chưa hề xuất hiện lấy một lần.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro