Tuyết Chi

Chương 2

Vệ Vũ

2025-03-27 09:04:06

Sau khi sự việc xảy ra, ta đã đến Ngô gia cầu xin giúp đỡ.

Phụ thân ta dù gì cũng là quan trong triều, nếu ông ta chịu nói giúp một câu, ít nhất sư phụ cũng sẽ bớt chịu khổ trong lao ngục.

Nhưng ông ta chỉ phất tay áo, ánh mắt đầy chán ghét: “Ngươi đúng là sao chổi mà. Bây giờ ngay cả án mạng cũng dính vào.”

Ngô Thư Nguyệt thì ung dung đưa khăn tay che miệng, bật cười khúc khích:

“Tuyết Chi à, muội cũng thật không hiểu chuyện. Vì một lão già không biết từ đâu ra, mà để phụ thân đi đắc tội với Lưu Thái Thú?”

Không ai quan tâm đến tính mạng của sư phụ.

Người duy nhất có thể cứu ông, chỉ có ta.

Phương thuốc này chính là hy vọng cuối cùng của ta.

Thái Tử trên đường xử lý nạn lũ, ngang qua Vân Thành, không may cũng nhiễm dịch bệnh, hiện tại đang lưu lại trong phủ ta để dưỡng bệnh.

Ta đã từng gặp Thái Tử.

Đó là một người trẻ tuổi, lạnh lùng tựa tuyết giữa rừng thông, lại như mây giữa núi.

Thế nhưng, một người lạnh nhạt như vậy, lại từng ôn hoà ngăn cản những kẻ gọi ta là sao chổi.

Khi nhìn thấy ta thân là tiểu thư Ngô phủ nhưng trên người chẳng có lấy một món trang sức, bèn tiện tay tháo ngọc bội bằng bạch ngọc bên hông tặng cho ta.

Nếu ta có thể nghiên cứu ra phương thuốc, chữa khỏi bệnh cho Thái Tử và bá tánh toàn thành, đó ắt sẽ là công trạng lớn.

Khi ấy, ta có thể cầu xin hắn, lấy công lao của ta để đổi lấy mạng của sư phụ.

Hắn nhất định sẽ đồng ý.

Nhưng bây giờ, công lao đó lại thuộc về Ngô Thư Nguyệt.

Vì muốn giấu nhẹm sự thật, ả nhốt ta vào phòng chứa củi, trói chặt ta bằng dây thừng, muốn sống không được, muốn c.h.ế.t cũng không xong.

Thời gian từng chút một trôi qua, ta biết ta không thể chờ đợi thêm được nữa.

Sư phụ không chờ được. Chỉ còn vài ngày nữa, ông sẽ bị xử trảm.

Hai tay ta không ngừng cọ xát xuống nền đất thô ráp, đến mức m.á.u chảy đầm đìa, cuối cùng cũng mài đứt được dây trói.

Ta run rẩy cởi bỏ dây thừng, lảo đảo chạy khỏi phòng chứa củi.

Lê tấm thân rách nát, ta xông thẳng ra phố, vừa lúc nhìn thấy một cỗ xe ngựa xa hoa đi qua.

Trên xe, là Thái Tử và Ngô Thư Nguyệt.

Bá tánh quỳ xuống hai bên đường, cao giọng tung hô ân đức của Thái Tử Phi.

Bấy giờ ta mới biết… Ngô Thư Nguyệt đã trở thành Thái Tử Phi.

•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•

Những chuyện sau đó, ta nhớ không rõ nữa.

Ta không biết mình đã lao ra trong tiếng kinh hô của đám đông như thế nào.

Đến khi hoàn hồn, ta đã quỳ trước xe ngựa.

Phụ thân và đại phu nhân đứng trong đám người, ta nghe thấy họ nghiến răng quát khẽ:

“Ngô Tuyết Chi, ngươi điên rồi sao?!”

Có lẽ ta thực sự đã điên rồi.

Ta chỉ có một suy nghĩ duy nhất trong đầu: Ta phải cứu sư phụ!

Nếu Thái Tử mang theo Ngô Thư Nguyệt cứ thế mà rời đi, thì trong Vân Thành, nơi những kẻ quyền thế bao che cho nhau, sư phụ chắn chắn không còn đường sống.

Ta dập đầu: “Cầu xin Thái Tử điện hạ nghe dân nữ kể rõ oan tình!”

Ta nói, phương thuốc ấy là do ta dốc lòng nghiên cứu. Vì nó, ta đã bảy ngày bảy đêm không chợp mắt, nếm thử đủ trăm loại thảo dược, thậm chí vì vậy mà trúng độc.

Ta nói, trước khi hôn mê, ta đã trao phương thuốc cho tiểu nhị của hiệu thuốc, dặn y cứ theo đơn mà bốc thuốc, cả thành sẽ được cứu.

Cuối cùng, ta nói… ta không cầu ban thưởng, chỉ xin Thái Tử điện hạ cho người điều tra lại vụ án con trai Lưu Thái Thú bị sát hại.

Sư phụ ta không phải hung thủ g.i.ế.c người.

Cả đời ông đã cứu giúp vô số sinh mạng, nay cầu xin Thái Tử điện hạ, xin hãy cứu ông!

Một mảnh tĩnh lặng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Phố xá rộng lớn, yên ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Thái Tử rủ mi, nhàn nhạt nói: “Đưa tiểu nhị hiệu thuốc lên đây.”

Tiểu nhị đang đứng trong đám người, rất nhanh bị thân vệ của Thái Tử kéo ra.

Thái Tử hỏi y: “Ngươi đã nghe rõ lời của vị cô nương này nói chưa?”

Tiểu nhị cúi đầu, lắp bắp: “Nghe… nghe thấy rồi ạ.”

“Ngươi có gì muốn nói không?”

Ta nhìn chằm chằm vào y, ánh mắt dồn hết mọi cầu xin.

Nói ra đi, nói ra sự thật đi!

Sư phụ đã từng giúp ngươi, năm đó khi ngươi mới vào hiệu thuốc, sơ suất làm mất thuốc, suýt bị chưởng quầy đánh chết, chính sư phụ đã bù tiền thay ngươi.

Hiện giờ, ta chỉ cần ngươi nói ra sự thật mà thôi.

Thế nhưng, sau một thoáng run rẩy, y ngẩng đầu lên.

Y thoáng nhìn ta… chỉ một ánh mắt ấy, lòng ta đã hoàn toàn nguội lạnh.

Bởi vì trong đôi mắt ấy, chỉ có áy náy.

Rồi y quay về phía Thái Tử, lớn tiếng thưa:

“Là Thái Tử Phi đưa phương thuốc cho tiểu nhân, ngoài ra, những chuyện khác tiểu nhân đều không biết!”

•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•

Toàn thân ta run rẩy.

Còn trên xe ngựa, Ngô Thư Nguyệt lặng lẽ thở phào một hơi.

Ả nhẹ nhàng khoác tay Thái Tử: “Điện hạ, vị nhị muội này của ta vốn có bệnh điên, thỉnh thoảng lại phát tác. Hiện giờ e rằng lại lên cơn mất trí, mới ở đây ăn nói bừa bãi như vậy.”

Thái Tử hơi rủ mi, liếc nhìn ta một cái, rồi lạnh nhạt nói: “Nếu là vậy thì tìm người chữa trị cho nàng ấy. Chúng ta đi thôi.”

Cỗ xe ngựa dần lăn bánh, sắp rời đi.

Không được!

Bọn họ không thể đi!

Họ đi rồi, ai sẽ cứu sư phụ ta đây?

Ta loạng choạng lao lên phía trước, dùng thân mình chặn xe ngựa lại.

“Điện hạ! Dân nữ có nhân chứng!”

Ta khẩn thiết nhìn quanh đám đông, cầu xin họ làm chứng cho ta.

Bọn họ đều biết rõ mà!

Đại tỷ ta từ khi nào biết y thuật? Ngày thường mỗi khi đau ốm, chẳng phải bọn họ đều  tìm đến ta và sư phụ sao?

Thế nhưng, tất cả chỉ lặng lẽ tránh né ánh mắt ta.

Ta nghe thấy có người thì thầm:

“Dù sao đi nữa, người phát thuốc trước cổng thành đúng là Thái Tử Phi.”

“Nhị tiểu thư Ngô gia thật là điên rồi! Tỷ tỷ nàng một bước lên mây, nàng cũng được thơm lây, cớ gì lại nghĩ quẩn, ra đây tranh đoạt công lao?”

Thái Tử đứng dậy.

Hắn mặc một thân cẩm bào trắng như ánh trăng, đứng dưới ánh dương rực rỡ, thế nhưng ta lại cảm thấy hắn lạnh lẽo vô cùng.

Hắn nhìn ta, lại nhìn qua đám đông, cuối cùng cụp mắt xuống:

“Người đâu, kẻ này trước mặt công chúng làm tổn hại danh dự Thái Tử Phi, phạt hai mươi trượng.”

Thân vệ của Thái Tử lập tức tiến lên, kéo ta sang một bên.

Ta liều mạng giãy giụa, nhưng thân thể đã ngàn vết thương trăm lỗ thủng.

Khi côn trượng đầu tiên giáng xuống, ta lập tức hôn mê bất tỉnh.

Giữa lúc ý thức mơ hồ, ta nhìn thấy xe ngựa của Thái Tử chậm rãi rời đi.

Ngô Thư Nguyệt khoác tay Thái Tử, hưởng thụ vạn dân ca tụng.

Thật là một đôi trai tài gái sắc.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tuyết Chi

Số ký tự: 0