Tuyết Chi

Chương 6

Vệ Vũ

2025-03-27 09:04:06

Ta đến thăm Ngô Thư Nguyệt.

Vì tội khi quân, ả bị Thái Tử giam lỏng trong phòng, không được phép bước ra ngoài nửa bước.

Toàn bộ y phục, trang sức của Thái Tử Phi đều đã bị tước đi, giờ đây a chỉ mặc một thân áo vải thô, thần sắc tiều tuỵ, hốc mắt sâu hoắm.

Mọi người vẫn luôn ca tụng ả là đệ nhất mỹ nhân của Vân Thành. Từ khi có ký ức, ta đã cảm thấy ả rực rỡ, diễm lệ đến mức không gì sánh được. Nhưng thời khắc này đây, khi bị lột bỏ hết thảy những vật ngoài thân cao sang phù phiếm, ta nhìn lại, chợt cảm thấy ả cũng chỉ có vậy mà thôi.

“Tỷ tỷ.” Ta gọi ả.

Ngô Thư Nguyệt ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Đối với cách xưng hô này, ả vô cùng xa lạ.

Suốt mười mấy năm qua, ta rất ít khi gọi ả như vậy.

Bởi vì mẫu thân ả là đích nữ của Hầu phủ, còn mẫu thân ta chỉ là một nha hoàn thông phòng chưa qua cửa. Thân phận ta thấp kém đến mức không xứng gọi ả một tiếng "tỷ tỷ".

Ngô Thư Nguyệt nhìn ta, trong mắt tràn đầy căm hận:

“Ngô Tuyết Chi, ngươi đúng là thứ sao chổi. Bây giờ ngay cả ta cũng bị ngươi…”

Ta cắt ngang lời ả:

“Tỷ tỷ, tỷ có hiểu câu ‘tự làm tự chịu’ nghĩa là gì không?”

Ả lặng người.

"Ngày tiểu nương sinh ta rồi băng huyết mà chết, các người liền nói ta trời sinh khắc mẹ." Ta nhẹ giọng nói, "Nhưng tỷ tỷ, người g.i.ế.c tiểu nương của ta, rõ ràng là đại phu nhân và tỷ mà."

Ngô Thư Nguyệt run rẩy, muốn đứng dậy, nhưng bị ta ấn xuống.

“Lúc nhỏ ta không hiểu, mãi đến khi theo sư phụ học y, ta mới biết được sự thật. Các người đã động tay động chân vào thức ăn của tiểu nương trong lúc mang thai.”

“Giỏi lắm, thật sự giỏi lắm! Giết c.h.ế.t mẫu thân, rồi đổ tội một đứa trẻ vừa mới chào đời. Nếu sư phụ ta có lòng dạ độc ác như các ngươi, thì đã không ra nông nỗi xương cốt cũng không còn."

Ta siết chặt cổ tay Ngô Thư Nguyệt, ả vùng vẫy mấy lần nhưng không thoát ra được, cuối cùng giận dữ hét lên:

“Các ngươi vốn không xứng đáng!”

“Tiểu nương ngươi chỉ là một nha hoàn rẻ mạt mà mẫu thân ta mua về chỉ bằng mấy xâu tiền, lại dám quyến rũ phụ thân, còn muốn sinh một đứa con để tranh sủng với ta sao?”

“Còn ngươi nữa! Một thứ nữ không danh không phận, sống đến tận bây giờ đã là phúc phận lắm rồi! Vậy mà lại vọng tưởng làm cứu tinh của Vân Thành, rồi đem công lao này đi câu dẫn Thái Tử ư? Ngô Tuyết Chi, ta nói cho ngươi biết, ngươi nằm mơ đi!”

Ta bật cười.

Trong khoảnh khắc ấy, khi nhìn thấy khuôn mặt méo mó vì phẫn nộ của Ngô Thư Nguyệt, tâm trạng ta bỗng chốc trở nên vô cùng tốt.

“Tỷ tỷ, ta nói cho tỷ biết một chuyện.”

“Ta đã nói với Thái Tử rằng, ta muốn làm Thái Tử Phi.”

Ngô Thư Nguyệt c.h.ế.t sững.

Chỉ một giây sau, ả run rẩy môi, bật cười chế giễu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Nực cười! Ngươi đừng có si tâm vọng tưởng! Một thứ nữ thấp hèn như ngươi, lại dám…”

Ta cắt ngang lời Ngô Thư Nguyệt.

“Ngài ấy đã đồng ý.”

Ngô Thư Nguyệt ngây người tại chỗ, ngước mắt lên, không thể tin nổi nhìn ta.

Ta nhẹ nhàng cười, đưa tay vuốt ve chiếc vòng ngọc phỉ thuý trên cổ tay:

“Tỷ tỷ, ngài ấy đồng ý rồi, cho ta làm Thái Tử Phi.”

Ngô Thư Nguyệt thét lên một tiếng đầy tuyệt vọng, lao về phía ta, nhưng thị vệ của Thái Tử lập tức ập vào, giữ chặt ả trên mặt đất.

A…

Làm kẻ điên thật tốt!

Không cần phải có lòng trắc ẩn, không cần phải đồng cảm, không cần phải nhân từ, ta có thể thoả thích tận hưởng niềm vui khi nhìn người khác khổ sở.

Ta đứng yên, ung dung thưởng thức gương mặt méo mó vì đau khổ của Ngô Thư Nguyệt một lúc, rồi quay người rời đi dưới sự bảo hộ của thị vệ.

•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•

Thái Tử thực sự rất tốt với ta.

Hắn sai người đưa đến những bộ trang phục bằng gấm vóc thượng hạng, những bộ trang sức bằng phỉ thuý, lại còn phái hơn mười cung nữ đến hầu hạ, giúp ta chải chuốt, trang điểm.

Bọn họ nói, những món trang sức này đều là bảo vật hiếm có. Thái Tử chưa bao giờ đối xử với vị Thái Tử Phi trước đây tốt như vậy, có thể thấy hắn rất sủng ái ta.

Nhưng ta chỉ cảm thấy phiền.

Trâm ngọc đầy tóc, khiến đầu ta nặng trĩu, ta không thoải mái, muốn đưa tay gỡ xuống.

Tháo được một nửa, ta chợt khựng lại.

Không thể tháo. Không thể tháo.

Chỉ khi ta đeo những thứ này, ta mới là Thái Tử Phi.

Chỉ khi ta là Thái Tử Phi, Ngô Thư Nguyệt mới thống khổ, mới tuyệt vọng.

Chỉ khi ta là Thái Tử Phi, bọn họ mới phải tôn kính ta, mới không nhận ân tình của ta rồi lại ức h.i.ế.p ta.

Chỉ khi ta là Thái Tử Phi, sư phụ mới có thể sống, tiếp tục cho ta kẹo cam thảo, tiếp tục làm diều cho ta chơi.

Cuối cùng ta đã trở thành Thái Tử Phi rồi!

Ha ha ha…

Ta ôm chặt lấy hòm thuốc sư phụ để lại, bật khóc nức nở.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tuyết Chi

Số ký tự: 0