Chương 5
Vệ Vũ
2025-03-27 09:04:06
Thân vệ Thái Tử phái đi rất nhanh quay về.
"Bẩm điện hạ, chúng thuộc hạ đến nhà cũ của Ngô gia, nhưng phòng của Ngô Tuyết Chi cô nương đã bị thiêu rụi. Hàng xóm đều nói, ngày thứ hai sau khi điện hạ và Thái Tử Phi rời khỏi Vân Thành, nàng đã tự thiêu trong phòng."
Thân hình Thái Tử run lên dữ dội. Đôi mắt vốn tĩnh lặng tựa hồ nước đóng băng kia, lần đầu tiên xuất hiện những vết nứt.
Dân chúng chìm vào tuyệt vọng.
"Y nữ chân chính đã c.h.ế.t rồi ư?"
"Vậy còn ai có thể cứu chúng ta đây?"
Có người bật khóc nức nở, giọng tràn đầy hối hận: "Nếu khi ấy, chúng ta chịu nói ra sự thật..."
"Nếu lúc nàng cầu xin chúng ta làm chứng, chúng ta chịu giúp nàng..."
Thái Tử sắc mặt xanh mét.
Hắn đứng lặng nơi đó, nhìn về phía xa, nơi những đoá hoa sơn chi đang nở rộ, hồi lâu không thốt một lời.
Cho đến khi thân vệ cuối cùng trở về, mang theo quan khám nghiệm tử thi của huyện nha.
"Bẩm điện hạ, ngày hôm đó, sau khi nha dịch dập tắt đám cháy, bọn họ vào phòng kiểm tra nhưng không tìm thấy thi thể."
"Vậy nên, nhị cô nương Ngô gia, có lẽ vẫn còn sống!"
Bàn tay Thái Tử khẽ run lên.
Hắn nói: "Lập tức đi tìm! Dù có đào ba thước đất, cũng phải tìm được nàng ấy!"
•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•
Ta được tìm thấy trên ngọn núi hoang cạnh ngôi chùa cổ ngoài thành.
Khi Thái Tử đến, ta đang mặc một bộ váy đỏ rực, ngồi trên mỏm đá cao uống rượu.
Những ngày qua, ta luôn mặc y phục đỏ. Bởi khi còn sống, sư phụ từng nói, tâm nguyện lớn nhất của ông là được thấy ta mặc áo cưới đỏ thắm, gả cho lang quân mình yêu.
Giờ ta đã mặc váy đỏ rồi, sư phụ hẳn sẽ vui lắm.
Ông từng nói đã chôn một vò nữ nhi hồng trong sân, đợi đến ngày ta xuất giá thì mở ra uống.
Giờ đây, ta đã đào vò rượu ấy lên, ôm trong tay, ngồi trên mỏm đá mà uống.
Rượu ngon thật, hương vị nồng đượm, men cay say lòng người.
Mới uống vài ngụm, ta đã nghe thấy tiếng sư phụ cười vang bên tai.
Khi Thái Tử đến, trời đã tối mịt, ta mặc chiếc váy đỏ đó ngồi giữa núi hoang, giống như nữ quỷ xinh đẹp bò ra từ mộ phần, vừa quỷ dị, vừa thê lương.
Men rượu bốc lên, ta trong cơn say cất tiếng hát vang, múa điệu cuồng hoan bên vách núi. Mây trôi hờ hững qua đầu, trăng bạc chiếu rọi lên ta.
Rõ ràng ta rất vui, nhưng khi nhìn ta như thế, vành mắt Thái Tử bỗng đỏ hoe.
Hắn tiến lên, kéo ta lại.
Hắn nói: “Ta biết, nàng đã chịu nhiều ấm ức.”
Trời lại bắt đầu đổ mưa.
Mưa trút xuống người ta và hắn, Thái Tử nhẹ giọng: “Về cùng ta.”
Ta không đi, đứng yên tại chỗ, đôi mắt vô hồn nhìn hắn.
Đám thị vệ định tiến lên kéo ta đi, bị Thái Tử đưa tay ngăn lại.
Hắn đích thân bế ta lên, ôm ta vào khách phòng trong chùa.
•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•
Ta đã từng đứng ở nơi xa mà thầm yêu Thái Tử.
Hắn chỉ cần cười với ta một cái, lòng ta đã như xuân về hoa nở, ngập tràn ấm áp.
Nhưng giờ đây, vòng tay hắn không còn chút hơi ấm, hương trầm trước kia ta từng rất yêu thích, nay lại thấy nhạt nhẽo vô cùng.
Thế nhưng, ta vẫn ngoan ngoãn nép vào lòng hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta không còn yêu Thái Tử nữa, nhưng Ngô Thư Nguyệt yêu.
Nghĩ đến việc ả sẽ đau khổ, ta liền bật cười vui vẻ.
Sư phụ ơi sư phụ, thiên hạ này không cần lòng tốt của con, vậy thì để bọn họ nếm thử cái ác của con đi.
•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•
Ta ngủ thiếp đi trong vòng tay Thái Tử, lúc tỉnh lại, đã nằm trên giường trong khách phòng của chùa.
Thái Tử vẫn canh chừng bên giường, tựa đầu ngủ gật, đuôi mắt đầy vẻ mỏi mệt.
Ta vừa động đậy, hắn liền bừng tỉnh.
Chén cháo trên đầu giường vẫn còn ấm, hắn đích thân bưng lên, từng thìa một đút cho ta.
Dù có là Ngô Thư Nguyệt, nếu được Thái Tử tự tay hầu hạ như vậy, chắc chắn cũng sẽ bối rối vô cùng.
Nhưng ta đã là một kẻ điên rồi, đâu còn sợ gì nữa. Vì vậy, ta bình thản ăn cháo, thản nhiên hưởng thụ sự chăm sóc của hắn.
Vừa đút cháo cho ta, hắn vừa trầm giọng nói: “Nàng có biết, dịch bệnh lại bùng phát rồi không?”
Dịch bệnh hoành hành trong thành, mà ta lại ở trên núi hoang, đáng lẽ ra không thể hay tin.
Thế nhưng, trên gương mặt ta chẳng có lấy một tia kinh ngạc, chỉ nhàn nhạt “ừ” một tiếng.
Thái Tử cau mày: “Nàng không bất ngờ sao?”
Ta nói: “Có gì phải bất ngờ? Phương thuốc đầu tiên chỉ có tác dụng hạ sốt, người bệnh uống vào, triệu chứng thuyên giảm, nhưng độc tố trong người vẫn chưa được thanh trừ. Nếu không có phương thuốc thứ hai để giải độc, thì dịch bệnh tái phát chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.”
Ánh mắt Thái Tử sáng lên hi vọng: “Vậy nghĩa là… nàng có thể điều chế phương thuốc thứ hai, đúng không?”
Ta không thích hắn nắm tay mình.
Lẳng lặng rút tay lại, ta thờ ơ ngáp một cái: “Có lẽ vậy, cũng vẫn là những vị thuốc ấy thôi, chỉ là cần thay đổi liều lượng.”
Thái Tử lại nắm lấy tay ta: “Tuyết Chi, bây giờ chỉ có nàng mới có thể cứu được bá tánh Vân Thành. Cầu xin nàng, hãy cứu họ.”
Ta đột nhiên phát điên.
Ta hất văng chén cháo, hoảng loạn lắc đầu:
“Không thể cứu! Không thể cứu!”
“Điện hạ có biết không, sư phụ ta bảo ta chữa bệnh cứu người, nhưng sư phụ ta đã c.h.ế.t rồi! Điện hạ, ngài bảo ta cứu người, ngài cũng sẽ c.h.ế.t đó!”
Ta điên cuồng gào thét, toàn thân run rẩy.
Đám thị vệ lập tức xông vào, sợ ta sẽ tổn thương Thái Tử.
Nhưng hắn chỉ lạnh giọng quát: “Cút hết ra ngoài.”
Sau đó, hắn tiến lên, ôm chặt lấy ta từ phía sau.
“Tuyết Chi, ta biết nàng đau lòng, nhưng lương y như từ mẫu, nàng nhẫn tâm sao?”
Ta bỗng ngừng giãy giụa.
Mi mắt rủ xuống, trong vòng tay hắn, đầu óc ta bỗng tỉnh táo lại.
Bệnh điên của ta dường như có lúc phát tác, có lúc lại biến mất. Khoảnh khắc này, ta không điên nữa, đầu óc trở nên tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Nhẹ nhàng gỡ tay hắn ra, ta cười lạnh: “Điện hạ, như ngài thấy đó, hiện tại ta là một kẻ điên. Mà kẻ điên thì không có lòng trắc ẩn. Những lời này của ngài, không thể trói buộc ta được đâu.”
Hắn nhìn ta, thần sắc đau thương: “Tuyết Chi, vậy phải làm thế nào nàng mới chịu cứu người?”
Câu hỏi này, cuối cùng cũng hỏi đúng rồi.
Thay vì cầu xin lòng trắc ẩn của ta, chi bằng nghĩ xem điều kiện nào có thể lay động ta.
Điều kiện gì đây?
Nhiều lắm, nhiều lắm…
Vạn ngàn lời nói trào lên cổ họng ta, nhưng đến cuối cùng, tất cả chỉ hoá thành một câu đơn giản.
Ta ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn, khẽ cười:
“Ta muốn làm Thái Tử Phi.”
"Bẩm điện hạ, chúng thuộc hạ đến nhà cũ của Ngô gia, nhưng phòng của Ngô Tuyết Chi cô nương đã bị thiêu rụi. Hàng xóm đều nói, ngày thứ hai sau khi điện hạ và Thái Tử Phi rời khỏi Vân Thành, nàng đã tự thiêu trong phòng."
Thân hình Thái Tử run lên dữ dội. Đôi mắt vốn tĩnh lặng tựa hồ nước đóng băng kia, lần đầu tiên xuất hiện những vết nứt.
Dân chúng chìm vào tuyệt vọng.
"Y nữ chân chính đã c.h.ế.t rồi ư?"
"Vậy còn ai có thể cứu chúng ta đây?"
Có người bật khóc nức nở, giọng tràn đầy hối hận: "Nếu khi ấy, chúng ta chịu nói ra sự thật..."
"Nếu lúc nàng cầu xin chúng ta làm chứng, chúng ta chịu giúp nàng..."
Thái Tử sắc mặt xanh mét.
Hắn đứng lặng nơi đó, nhìn về phía xa, nơi những đoá hoa sơn chi đang nở rộ, hồi lâu không thốt một lời.
Cho đến khi thân vệ cuối cùng trở về, mang theo quan khám nghiệm tử thi của huyện nha.
"Bẩm điện hạ, ngày hôm đó, sau khi nha dịch dập tắt đám cháy, bọn họ vào phòng kiểm tra nhưng không tìm thấy thi thể."
"Vậy nên, nhị cô nương Ngô gia, có lẽ vẫn còn sống!"
Bàn tay Thái Tử khẽ run lên.
Hắn nói: "Lập tức đi tìm! Dù có đào ba thước đất, cũng phải tìm được nàng ấy!"
•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•
Ta được tìm thấy trên ngọn núi hoang cạnh ngôi chùa cổ ngoài thành.
Khi Thái Tử đến, ta đang mặc một bộ váy đỏ rực, ngồi trên mỏm đá cao uống rượu.
Những ngày qua, ta luôn mặc y phục đỏ. Bởi khi còn sống, sư phụ từng nói, tâm nguyện lớn nhất của ông là được thấy ta mặc áo cưới đỏ thắm, gả cho lang quân mình yêu.
Giờ ta đã mặc váy đỏ rồi, sư phụ hẳn sẽ vui lắm.
Ông từng nói đã chôn một vò nữ nhi hồng trong sân, đợi đến ngày ta xuất giá thì mở ra uống.
Giờ đây, ta đã đào vò rượu ấy lên, ôm trong tay, ngồi trên mỏm đá mà uống.
Rượu ngon thật, hương vị nồng đượm, men cay say lòng người.
Mới uống vài ngụm, ta đã nghe thấy tiếng sư phụ cười vang bên tai.
Khi Thái Tử đến, trời đã tối mịt, ta mặc chiếc váy đỏ đó ngồi giữa núi hoang, giống như nữ quỷ xinh đẹp bò ra từ mộ phần, vừa quỷ dị, vừa thê lương.
Men rượu bốc lên, ta trong cơn say cất tiếng hát vang, múa điệu cuồng hoan bên vách núi. Mây trôi hờ hững qua đầu, trăng bạc chiếu rọi lên ta.
Rõ ràng ta rất vui, nhưng khi nhìn ta như thế, vành mắt Thái Tử bỗng đỏ hoe.
Hắn tiến lên, kéo ta lại.
Hắn nói: “Ta biết, nàng đã chịu nhiều ấm ức.”
Trời lại bắt đầu đổ mưa.
Mưa trút xuống người ta và hắn, Thái Tử nhẹ giọng: “Về cùng ta.”
Ta không đi, đứng yên tại chỗ, đôi mắt vô hồn nhìn hắn.
Đám thị vệ định tiến lên kéo ta đi, bị Thái Tử đưa tay ngăn lại.
Hắn đích thân bế ta lên, ôm ta vào khách phòng trong chùa.
•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•
Ta đã từng đứng ở nơi xa mà thầm yêu Thái Tử.
Hắn chỉ cần cười với ta một cái, lòng ta đã như xuân về hoa nở, ngập tràn ấm áp.
Nhưng giờ đây, vòng tay hắn không còn chút hơi ấm, hương trầm trước kia ta từng rất yêu thích, nay lại thấy nhạt nhẽo vô cùng.
Thế nhưng, ta vẫn ngoan ngoãn nép vào lòng hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta không còn yêu Thái Tử nữa, nhưng Ngô Thư Nguyệt yêu.
Nghĩ đến việc ả sẽ đau khổ, ta liền bật cười vui vẻ.
Sư phụ ơi sư phụ, thiên hạ này không cần lòng tốt của con, vậy thì để bọn họ nếm thử cái ác của con đi.
•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•
Ta ngủ thiếp đi trong vòng tay Thái Tử, lúc tỉnh lại, đã nằm trên giường trong khách phòng của chùa.
Thái Tử vẫn canh chừng bên giường, tựa đầu ngủ gật, đuôi mắt đầy vẻ mỏi mệt.
Ta vừa động đậy, hắn liền bừng tỉnh.
Chén cháo trên đầu giường vẫn còn ấm, hắn đích thân bưng lên, từng thìa một đút cho ta.
Dù có là Ngô Thư Nguyệt, nếu được Thái Tử tự tay hầu hạ như vậy, chắc chắn cũng sẽ bối rối vô cùng.
Nhưng ta đã là một kẻ điên rồi, đâu còn sợ gì nữa. Vì vậy, ta bình thản ăn cháo, thản nhiên hưởng thụ sự chăm sóc của hắn.
Vừa đút cháo cho ta, hắn vừa trầm giọng nói: “Nàng có biết, dịch bệnh lại bùng phát rồi không?”
Dịch bệnh hoành hành trong thành, mà ta lại ở trên núi hoang, đáng lẽ ra không thể hay tin.
Thế nhưng, trên gương mặt ta chẳng có lấy một tia kinh ngạc, chỉ nhàn nhạt “ừ” một tiếng.
Thái Tử cau mày: “Nàng không bất ngờ sao?”
Ta nói: “Có gì phải bất ngờ? Phương thuốc đầu tiên chỉ có tác dụng hạ sốt, người bệnh uống vào, triệu chứng thuyên giảm, nhưng độc tố trong người vẫn chưa được thanh trừ. Nếu không có phương thuốc thứ hai để giải độc, thì dịch bệnh tái phát chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.”
Ánh mắt Thái Tử sáng lên hi vọng: “Vậy nghĩa là… nàng có thể điều chế phương thuốc thứ hai, đúng không?”
Ta không thích hắn nắm tay mình.
Lẳng lặng rút tay lại, ta thờ ơ ngáp một cái: “Có lẽ vậy, cũng vẫn là những vị thuốc ấy thôi, chỉ là cần thay đổi liều lượng.”
Thái Tử lại nắm lấy tay ta: “Tuyết Chi, bây giờ chỉ có nàng mới có thể cứu được bá tánh Vân Thành. Cầu xin nàng, hãy cứu họ.”
Ta đột nhiên phát điên.
Ta hất văng chén cháo, hoảng loạn lắc đầu:
“Không thể cứu! Không thể cứu!”
“Điện hạ có biết không, sư phụ ta bảo ta chữa bệnh cứu người, nhưng sư phụ ta đã c.h.ế.t rồi! Điện hạ, ngài bảo ta cứu người, ngài cũng sẽ c.h.ế.t đó!”
Ta điên cuồng gào thét, toàn thân run rẩy.
Đám thị vệ lập tức xông vào, sợ ta sẽ tổn thương Thái Tử.
Nhưng hắn chỉ lạnh giọng quát: “Cút hết ra ngoài.”
Sau đó, hắn tiến lên, ôm chặt lấy ta từ phía sau.
“Tuyết Chi, ta biết nàng đau lòng, nhưng lương y như từ mẫu, nàng nhẫn tâm sao?”
Ta bỗng ngừng giãy giụa.
Mi mắt rủ xuống, trong vòng tay hắn, đầu óc ta bỗng tỉnh táo lại.
Bệnh điên của ta dường như có lúc phát tác, có lúc lại biến mất. Khoảnh khắc này, ta không điên nữa, đầu óc trở nên tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Nhẹ nhàng gỡ tay hắn ra, ta cười lạnh: “Điện hạ, như ngài thấy đó, hiện tại ta là một kẻ điên. Mà kẻ điên thì không có lòng trắc ẩn. Những lời này của ngài, không thể trói buộc ta được đâu.”
Hắn nhìn ta, thần sắc đau thương: “Tuyết Chi, vậy phải làm thế nào nàng mới chịu cứu người?”
Câu hỏi này, cuối cùng cũng hỏi đúng rồi.
Thay vì cầu xin lòng trắc ẩn của ta, chi bằng nghĩ xem điều kiện nào có thể lay động ta.
Điều kiện gì đây?
Nhiều lắm, nhiều lắm…
Vạn ngàn lời nói trào lên cổ họng ta, nhưng đến cuối cùng, tất cả chỉ hoá thành một câu đơn giản.
Ta ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn, khẽ cười:
“Ta muốn làm Thái Tử Phi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro