Chương 4
Vệ Vũ
2025-03-27 09:04:06
Đêm hôm ấy, khắp nơi đều đồn đại:
Nhị tiểu thư Ngô gia vì không thể trở thành Thái Tử Phi, nên hoá điên, tự thiêu trong biển lửa.
Nhưng tin tức này chẳng thể truyền đến tai Thái Tử và Thái Tử Phi.
Bởi lẽ khi ấy, bọn họ đã đặt chân đến Kinh Thành.
Một chuyện nhỏ nhặt như vậy, làm sao có thể kinh động đến bậc tôn quý như họ?
Nhưng Thái Tử và Ngô Thư Nguyệt chỉ ở Kinh Thành được nửa tháng, liền ngựa không ngừng vớ quay trở lại Vân thành.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Dịch bệnh lại bùng phát.
Hoá ra lần trước, chỉ là đợt đầu tiên.
Chỉ hơn một tháng sau khi Thái Tử và Ngô Thư Nguyệt rời khỏi, trong thành lại xuất hiện hàng loạt dân chúng nhiễm bệnh.
Thánh Thượng lo lắng, lập tức triệu kiến Thái Tử, sai hắn mau chóng dẫn theo Thái Tử Phi trở lại Vân Thành.
“Thái Tử Phi y thuật cao minh, đã từng cứu giúp bá tánh một lần, tất nhiên có thể cứu giúp lần thứ hai.”
Thế là, Thái Tử mang theo Ngô Thư Nguyệt, vội vã quay lại Vân Thành.
•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•
Ban đầu, Ngô Thư Nguyệt vô cùng tự tin.
Ả có phương thuốc ta để lại trước đó.
Vì vậy, nàng dựa theo phương thuốc ấy sắc thuốc, đặt một thùng thuốc lớn ngay trước cổng thành, tự tay chia thuốc cho bá tánh.
Cảnh tượng đó giống hệt như trước đây. Mọi người đều cảm động bởi vẻ đẹp và hành động thiện lương của đại tiểu thư Ngô gia. Họ đón lấy bát thuốc, mặt mày hớn hở, không ngớt lời tán dương ả hiền lương, nhân đức.
Thế nhưng, chỉ vài ngày sau, nụ cười của họ đã biến mất.
Bởi vì sau khi uống thuốc, bệnh của họ không những không thuyên giảm, mà còn trở nên trầm trọng hơn.
Trong thành đã bắt đầu có người bệnh nặng qua đời. Ban đầu, Ngô Thư Nguyệt vẫn cố chống chế, nói rằng những bệnh nhân đó tuổi đã cao, hoặc thân thể vốn đã suy nhược, dù không mắc bệnh thì cũng sẽ chết.
Nhưng chẳng bao lâu sau, ngay cả những thanh niên tráng kiện cũng lần lượt ngã xuống. Mẫu thân và thê tử của họ ôm lấy thi thể, kéo đến trước dịch quán nơi Thái Tử và Thái Tử Phi dừng chân, khóc lóc thảm thiết, cảnh tượng hết sức hỗn loạn.
Ngô Thư Nguyệt bắt đầu hoảng.
Ả dẫn theo thị vệ đến lều phát thuốc, muốn khuyên dân chúng chớ làm loạn.
Thế nhưng con người có thể sợ quyền thế, nhưng càng sợ cái c.h.ế.t hơn.
Vậy nên, những bá tánh ngày thường luôn khiếp sợ ả, vào giây phút cận kề tử vong này, đã hoàn toàn không còn nghe theo lời ả nữa.
Họ xông vào làm đổ sập lều phát thuốc, lớn tiếng gào thét:
"Gọi y nữ chân chính đến đây!"
"Kẻ giả mạo cút đi, chúng ta không uống thuốc của ngươi!"
"Chúng ta muốn gặp Thái Tử!"
Ngô Thư Nguyệt hoảng loạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ả lập tức hạ lệnh cho thị vệ rút đao trấn áp đám dân chúng đang náo loạn.
"Giết hết những kẻ nói nhảm này cho ta, ta xem còn ai dám nói xằng nói bậy, làm loạn lòng dân!"
Ngô Thư Nguyệt đã g.i.ế.c rất nhiều người.
Ả cho rằng, chỉ cần g.i.ế.c sạch những người dám lên tiếng, những người còn lại sẽ ngoan ngoãn nghe theo.
Thế nhưng, trong đám người, có một người đàn ông bị đao của thị vệ c.h.é.m xuyên qua ngực. Biết mình không thể sống nổi, y dốc hết chút hơi tàn, hét lên:
"Ngươi chiếm đoạt công lao của Tuyết Chi cô nương để làm Thái Tử Phi, đó là tội khi quân! Ngươi... ngươi nhất định sẽ gặp báo ứng!"
Ngay sau đó, người kia bị c.h.é.m gục, nằm trong vũng máu.
Ngô Thư Nguyệt toàn thân run rẩy, sắc mặt trắng bệch. Ả liên tục hít sâu, cố gắng bình tĩnh lại.
May thay, sau khi người kia chết, đám đông dường như đã chịu im lặng.
Ngô Thư Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, bạo loạn cuối cùng cũng bị dập tắt.
Nhưng ngay sau đó, ả nhận ra có điều gì đó không ổn.
Dân chúng đều lặng lẽ đứng đó, ánh mắt chăm chăm nhìn về phía sau ả.
Ngô Thư Nguyệt quay đầu lại.
Ả nhìn thấy… không biết từ bao giờ, Thái Tử đã xuất hiện ngay sau lưng mình.
•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•
"Điện hạ..."
Ngô Thư Nguyệt hoảng hốt chạy đến bên Thái Tử, níu lấy tay áo hắn, muốn giải thích.
Nhưng Thái Tử không chút biểu cảm hất tay ả ta ra.
Ngô Thư Nguyệt hoàn toàn hoảng loạn.
Không còn màng đến thể diện, ả quỳ rạp xuống dưới chân Thái Tử.
Nước mắt rơi lã chã, ả ngẩng đầu, vẻ mặt đáng thương: "Điện hạ, ngài đừng nghe đám dân đen này nói bậy..."
Thái Tử cúi xuống nhìn ả, ánh mắt đen sâu thẳm, lạnh lẽo đáng sợ.
Hắn hỏi: "Ngươi lừa gạt Cô?"
Ngô Thư Nguyệt ra sức lắc đầu: "Không có... thật sự không có..."
Thái Tử rút bảo kiếm của thị vệ bên cạnh, mũi kiếm kề sát vào cổ họng ả, ánh mắt lạnh như băng: "Cô hỏi ngươi lần cuối."
Mũi kiếm sắc bén loé lên ánh sáng lạnh lẽo, nhưng ánh mắt Thái Tử còn lạnh hơn cả lưỡi kiếm.
Ngô Thư Nguyệt không chịu nổi, toàn thân run rẩy, bật khóc: "Điện hạ, ta không cố ý dối gạt ngài! Ta nhận được phương thuốc từ tiểu nhị của hiệu thuốc, liền chia thuốc cho bá tánh. Bá tánh đều nói là ta cứu họ…”
"Ta đối với điện hạ là thật lòng thật dạ, trời đất chứng giám..."
Thái Tử không muốn nghe nữa.
Hắn buông tay, ném thanh kiếm xuống đất, xoay người rời đi.
Vừa đi, hắn vừa hạ lệnh với thân vệ: "Đi tìm nàng ấy."
Ngô Thư Nguyệt khóc lóc, níu chặt lấy vạt áo Thái Tử. Nhưng mặc cho ả khóc đến ngã gục trên mặt đất, Thái Tử cũng không quay đầu lại nhìn ả một lần nào nữa.
Nhị tiểu thư Ngô gia vì không thể trở thành Thái Tử Phi, nên hoá điên, tự thiêu trong biển lửa.
Nhưng tin tức này chẳng thể truyền đến tai Thái Tử và Thái Tử Phi.
Bởi lẽ khi ấy, bọn họ đã đặt chân đến Kinh Thành.
Một chuyện nhỏ nhặt như vậy, làm sao có thể kinh động đến bậc tôn quý như họ?
Nhưng Thái Tử và Ngô Thư Nguyệt chỉ ở Kinh Thành được nửa tháng, liền ngựa không ngừng vớ quay trở lại Vân thành.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Dịch bệnh lại bùng phát.
Hoá ra lần trước, chỉ là đợt đầu tiên.
Chỉ hơn một tháng sau khi Thái Tử và Ngô Thư Nguyệt rời khỏi, trong thành lại xuất hiện hàng loạt dân chúng nhiễm bệnh.
Thánh Thượng lo lắng, lập tức triệu kiến Thái Tử, sai hắn mau chóng dẫn theo Thái Tử Phi trở lại Vân Thành.
“Thái Tử Phi y thuật cao minh, đã từng cứu giúp bá tánh một lần, tất nhiên có thể cứu giúp lần thứ hai.”
Thế là, Thái Tử mang theo Ngô Thư Nguyệt, vội vã quay lại Vân Thành.
•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•
Ban đầu, Ngô Thư Nguyệt vô cùng tự tin.
Ả có phương thuốc ta để lại trước đó.
Vì vậy, nàng dựa theo phương thuốc ấy sắc thuốc, đặt một thùng thuốc lớn ngay trước cổng thành, tự tay chia thuốc cho bá tánh.
Cảnh tượng đó giống hệt như trước đây. Mọi người đều cảm động bởi vẻ đẹp và hành động thiện lương của đại tiểu thư Ngô gia. Họ đón lấy bát thuốc, mặt mày hớn hở, không ngớt lời tán dương ả hiền lương, nhân đức.
Thế nhưng, chỉ vài ngày sau, nụ cười của họ đã biến mất.
Bởi vì sau khi uống thuốc, bệnh của họ không những không thuyên giảm, mà còn trở nên trầm trọng hơn.
Trong thành đã bắt đầu có người bệnh nặng qua đời. Ban đầu, Ngô Thư Nguyệt vẫn cố chống chế, nói rằng những bệnh nhân đó tuổi đã cao, hoặc thân thể vốn đã suy nhược, dù không mắc bệnh thì cũng sẽ chết.
Nhưng chẳng bao lâu sau, ngay cả những thanh niên tráng kiện cũng lần lượt ngã xuống. Mẫu thân và thê tử của họ ôm lấy thi thể, kéo đến trước dịch quán nơi Thái Tử và Thái Tử Phi dừng chân, khóc lóc thảm thiết, cảnh tượng hết sức hỗn loạn.
Ngô Thư Nguyệt bắt đầu hoảng.
Ả dẫn theo thị vệ đến lều phát thuốc, muốn khuyên dân chúng chớ làm loạn.
Thế nhưng con người có thể sợ quyền thế, nhưng càng sợ cái c.h.ế.t hơn.
Vậy nên, những bá tánh ngày thường luôn khiếp sợ ả, vào giây phút cận kề tử vong này, đã hoàn toàn không còn nghe theo lời ả nữa.
Họ xông vào làm đổ sập lều phát thuốc, lớn tiếng gào thét:
"Gọi y nữ chân chính đến đây!"
"Kẻ giả mạo cút đi, chúng ta không uống thuốc của ngươi!"
"Chúng ta muốn gặp Thái Tử!"
Ngô Thư Nguyệt hoảng loạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ả lập tức hạ lệnh cho thị vệ rút đao trấn áp đám dân chúng đang náo loạn.
"Giết hết những kẻ nói nhảm này cho ta, ta xem còn ai dám nói xằng nói bậy, làm loạn lòng dân!"
Ngô Thư Nguyệt đã g.i.ế.c rất nhiều người.
Ả cho rằng, chỉ cần g.i.ế.c sạch những người dám lên tiếng, những người còn lại sẽ ngoan ngoãn nghe theo.
Thế nhưng, trong đám người, có một người đàn ông bị đao của thị vệ c.h.é.m xuyên qua ngực. Biết mình không thể sống nổi, y dốc hết chút hơi tàn, hét lên:
"Ngươi chiếm đoạt công lao của Tuyết Chi cô nương để làm Thái Tử Phi, đó là tội khi quân! Ngươi... ngươi nhất định sẽ gặp báo ứng!"
Ngay sau đó, người kia bị c.h.é.m gục, nằm trong vũng máu.
Ngô Thư Nguyệt toàn thân run rẩy, sắc mặt trắng bệch. Ả liên tục hít sâu, cố gắng bình tĩnh lại.
May thay, sau khi người kia chết, đám đông dường như đã chịu im lặng.
Ngô Thư Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, bạo loạn cuối cùng cũng bị dập tắt.
Nhưng ngay sau đó, ả nhận ra có điều gì đó không ổn.
Dân chúng đều lặng lẽ đứng đó, ánh mắt chăm chăm nhìn về phía sau ả.
Ngô Thư Nguyệt quay đầu lại.
Ả nhìn thấy… không biết từ bao giờ, Thái Tử đã xuất hiện ngay sau lưng mình.
•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•
"Điện hạ..."
Ngô Thư Nguyệt hoảng hốt chạy đến bên Thái Tử, níu lấy tay áo hắn, muốn giải thích.
Nhưng Thái Tử không chút biểu cảm hất tay ả ta ra.
Ngô Thư Nguyệt hoàn toàn hoảng loạn.
Không còn màng đến thể diện, ả quỳ rạp xuống dưới chân Thái Tử.
Nước mắt rơi lã chã, ả ngẩng đầu, vẻ mặt đáng thương: "Điện hạ, ngài đừng nghe đám dân đen này nói bậy..."
Thái Tử cúi xuống nhìn ả, ánh mắt đen sâu thẳm, lạnh lẽo đáng sợ.
Hắn hỏi: "Ngươi lừa gạt Cô?"
Ngô Thư Nguyệt ra sức lắc đầu: "Không có... thật sự không có..."
Thái Tử rút bảo kiếm của thị vệ bên cạnh, mũi kiếm kề sát vào cổ họng ả, ánh mắt lạnh như băng: "Cô hỏi ngươi lần cuối."
Mũi kiếm sắc bén loé lên ánh sáng lạnh lẽo, nhưng ánh mắt Thái Tử còn lạnh hơn cả lưỡi kiếm.
Ngô Thư Nguyệt không chịu nổi, toàn thân run rẩy, bật khóc: "Điện hạ, ta không cố ý dối gạt ngài! Ta nhận được phương thuốc từ tiểu nhị của hiệu thuốc, liền chia thuốc cho bá tánh. Bá tánh đều nói là ta cứu họ…”
"Ta đối với điện hạ là thật lòng thật dạ, trời đất chứng giám..."
Thái Tử không muốn nghe nữa.
Hắn buông tay, ném thanh kiếm xuống đất, xoay người rời đi.
Vừa đi, hắn vừa hạ lệnh với thân vệ: "Đi tìm nàng ấy."
Ngô Thư Nguyệt khóc lóc, níu chặt lấy vạt áo Thái Tử. Nhưng mặc cho ả khóc đến ngã gục trên mặt đất, Thái Tử cũng không quay đầu lại nhìn ả một lần nào nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro