Chương 8
Vệ Vũ
2025-03-27 09:04:06
Ta theo Thái Tử đến Kinh Thành.
Thánh Thượng đích thân gặp ta. Ngài ấy nói hiện nay dịch bệnh hoành hành khắp chốn, không chỉ riêng Vân Thành mà rất nhiều vùng khác cũng đang chìm trong tai ương. Ngài đã lệnh cho Thái Y Viện nghiên cứu phương thuốc của ta, sau đó gửi đến cho các quan lại địa phương để cứu trợ bá tánh.
Ngài còn nói ta có công với xã tắc, cứu giúp chúng sinh, Thái Tử có thể cưới ta làm chính thê chính là ý trời muốn phù hộ vương triều.
Ta lặng lẽ tiếp nhận mọi ban thưởng.
Phần thưởng của ta càng nhiều, người của Ngô gia càng sợ hãi.
Phụ thân ta hiện làm quan tại kinh, đại phu nhân cũng là một cáo mệnh phu nhân. Mà tất cả vinh quang ấy, vốn dĩ do công lao của Ngô Thư Nguyệt trong dịch bệnh mà có.
Giờ đây, công thần lại là ta, còn Ngô Thư Nguyệt chỉ là tội nhân chiếm đoạt công lao.
Phụ thân và đại phu nhân ngày đêm sống trong lo sợ, cuối cùng chợt nhớ đến tình thân chưa từng tồn tại, cố gắng thuyết phục ta nhận tổ quy tông.
Phụ thân nói, tiểu nương của ta thực ra là người phụ nữ ông ta yêu nhất trong đời.
Đại phu nhân lại nói, bà ta sẽ mời tộc lão tới, ghi tên ta vào dưới danh nghĩa của bà ta, từ nay về sau ta chính là đích nữ Ngô gia.
Ta nhấc ly trà, nhẹ nhàng khuấy quế hoa lộ trong chén sứ, chậm rãi mỉm cười:
"Ồ? Nếu ta là đích nữ Ngô gia, vậy Ngô Thư Nguyệt là ai?"
Phụ thân và đại phu nhân cùng sững sờ.
Đại phu nhân vội cất lời trước: "Tuyết Chi à, dù sao Nguyệt Nhi cũng là tỷ tỷ của con..."
Ta cầm chén trà lên, nện xuống trước mặt bà ta.
Mảnh sứ văng tung toé, đại phu nhân sợ ngây người.
Ta nhìn bà ta, cười nhạt: "Đại phu nhân, hai người mẹ con đồng lòng, ta không muốn nói chuyện với bà. Ta vẫn nên nói chuyện với phụ thân thì hơn."
Rồi ta nhìn sang phụ thân: "Ngô Thư Nguyệt và ta, người chỉ có thể chọn một. Phụ thân, người tự quyết định đi."
•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•
Ta nhốt người nhà họ Ngô trong phủ, xem bọn họ xâu xé lẫn nhau.
Thật là một màn kịch hay.
Ta nhìn đám tộc lão của Ngô gia chia làm hai phe, đấu khẩu kịch liệt, nước bọt bay tứ tung.
Một phe nói đại phu nhân có Vĩnh An Hầu phủ chống lưng, không thể đắc tội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Một phe nói nay ta đã là Thái Tử Phi, sau này Thái Tử đăng cơ, ta sẽ trở thành Hoàng Hậu. Trước kia, ta bị đại phu nhân và Ngô Thư Nguyệt giày vò nhiều năm, nếu không để ta trút giận, e rằng khó lòng ăn nói.
Ta ngồi sau bình phong, suýt chút nữa cười ra nước mắt.
Những người cùng chung huyết thống này, ai nấy đều phân tích lợi hại rõ ràng, rành mạch, chỉ không bàn đến chữ "tình."
Nói về đại phu nhân, bọn họ chỉ nhắc đến gia thế của bà ta, chẳng ai nói về mấy mươi năm tình nghĩa vợ chồng của bà ta và phụ thân.
Nói về ta, bọn họ chỉ nhắc đến thân phận Thái Tử Phi tôn quý, chẳng ai nhớ đến ta là cốt nhục Ngô gia.
Thế gian này chính là như vậy. Ồn ào hỗn loạn, đều vì lợi mà đến.
Cuối cùng, Ngô gia từ bỏ Ngô Thư Nguyệt, ngả về phía ta.
Phụ thân mời ta đến từ đường, ngay trước mặt ta, đánh Ngô Thư Nguyệt năm mươi trượng.
Ngô Thư Nguyệt ban đầu còn kêu la thảm thiết, sau đó thì không còn tiếng động nữa.
Đại phu nhân bị giữ chặt, bà ta vừa khóc vừa mắng phụ thân ta thậm tệ, đến khi kiệt sức ngất đi.
Phụ thân sai người kéo cả hai đi, sau đó quay lại bên ta, cố nặn ra nụ cười lấy lòng:
"Tuyết Chi, chuyện năm xưa ta thực sự không hay biết. Nếu ta biết, ta tuyệt đối không để Thư Nguyệt cướp đoạt công lao của con, càng không dung túng mẹ con họ mưu hại tiểu nương của con!"
Ta quay đầu, nhìn người đàn ông này.
Ông ta muốn phủi sạch trách nhiệm của mình.
Ta chẳng đáp, chỉ đứng dậy, hướng về cửa mà đi.
Thái Tử đã đứng đó đợi ta.
Ta nhìn Thái Tử, chậm rãi mở lời:
"Người như Ngô Thủ Kính, trên không thể làm quan bảo vệ bá tánh, dưới không thể trị gia dạy dỗ con cái. Một kẻ bất tài như vậy, mong điện hạ bẩm tấu Thánh Thượng, cách chức lưu đày."
Ta nghe thấy phụ thân giận dữ gào thét sau lưng ta: "Tuyết Chi! Trung hiếu là đạo trời, ngươi dám ra tay với chính cha ruột của mình, không sợ sau này dù làm Hoàng Hậu cũng bị thiên hạ phỉ nhổ hay sao?!"
Ta cười, ngoái đầu nhìn lại.
"Đại nhân, những ngày tháng khổ sở ở Ngô gia ta đều chịu đựng được, ngươi nghĩ lời đàm tiếu của thiên hạ còn có thể tổn thương được ta sao?"
"Hơn nữa… Trong lòng ta, ngươi không phải cha ta."
Ta quay người rời đi, ánh mắt lạnh lẽo như băng sương.
"Cha ta đã c.h.ế.t từ lâu. Hài cốt ông ấy bây giờ vẫn còn nằm ở bãi tha ma."
Thánh Thượng đích thân gặp ta. Ngài ấy nói hiện nay dịch bệnh hoành hành khắp chốn, không chỉ riêng Vân Thành mà rất nhiều vùng khác cũng đang chìm trong tai ương. Ngài đã lệnh cho Thái Y Viện nghiên cứu phương thuốc của ta, sau đó gửi đến cho các quan lại địa phương để cứu trợ bá tánh.
Ngài còn nói ta có công với xã tắc, cứu giúp chúng sinh, Thái Tử có thể cưới ta làm chính thê chính là ý trời muốn phù hộ vương triều.
Ta lặng lẽ tiếp nhận mọi ban thưởng.
Phần thưởng của ta càng nhiều, người của Ngô gia càng sợ hãi.
Phụ thân ta hiện làm quan tại kinh, đại phu nhân cũng là một cáo mệnh phu nhân. Mà tất cả vinh quang ấy, vốn dĩ do công lao của Ngô Thư Nguyệt trong dịch bệnh mà có.
Giờ đây, công thần lại là ta, còn Ngô Thư Nguyệt chỉ là tội nhân chiếm đoạt công lao.
Phụ thân và đại phu nhân ngày đêm sống trong lo sợ, cuối cùng chợt nhớ đến tình thân chưa từng tồn tại, cố gắng thuyết phục ta nhận tổ quy tông.
Phụ thân nói, tiểu nương của ta thực ra là người phụ nữ ông ta yêu nhất trong đời.
Đại phu nhân lại nói, bà ta sẽ mời tộc lão tới, ghi tên ta vào dưới danh nghĩa của bà ta, từ nay về sau ta chính là đích nữ Ngô gia.
Ta nhấc ly trà, nhẹ nhàng khuấy quế hoa lộ trong chén sứ, chậm rãi mỉm cười:
"Ồ? Nếu ta là đích nữ Ngô gia, vậy Ngô Thư Nguyệt là ai?"
Phụ thân và đại phu nhân cùng sững sờ.
Đại phu nhân vội cất lời trước: "Tuyết Chi à, dù sao Nguyệt Nhi cũng là tỷ tỷ của con..."
Ta cầm chén trà lên, nện xuống trước mặt bà ta.
Mảnh sứ văng tung toé, đại phu nhân sợ ngây người.
Ta nhìn bà ta, cười nhạt: "Đại phu nhân, hai người mẹ con đồng lòng, ta không muốn nói chuyện với bà. Ta vẫn nên nói chuyện với phụ thân thì hơn."
Rồi ta nhìn sang phụ thân: "Ngô Thư Nguyệt và ta, người chỉ có thể chọn một. Phụ thân, người tự quyết định đi."
•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•
Ta nhốt người nhà họ Ngô trong phủ, xem bọn họ xâu xé lẫn nhau.
Thật là một màn kịch hay.
Ta nhìn đám tộc lão của Ngô gia chia làm hai phe, đấu khẩu kịch liệt, nước bọt bay tứ tung.
Một phe nói đại phu nhân có Vĩnh An Hầu phủ chống lưng, không thể đắc tội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Một phe nói nay ta đã là Thái Tử Phi, sau này Thái Tử đăng cơ, ta sẽ trở thành Hoàng Hậu. Trước kia, ta bị đại phu nhân và Ngô Thư Nguyệt giày vò nhiều năm, nếu không để ta trút giận, e rằng khó lòng ăn nói.
Ta ngồi sau bình phong, suýt chút nữa cười ra nước mắt.
Những người cùng chung huyết thống này, ai nấy đều phân tích lợi hại rõ ràng, rành mạch, chỉ không bàn đến chữ "tình."
Nói về đại phu nhân, bọn họ chỉ nhắc đến gia thế của bà ta, chẳng ai nói về mấy mươi năm tình nghĩa vợ chồng của bà ta và phụ thân.
Nói về ta, bọn họ chỉ nhắc đến thân phận Thái Tử Phi tôn quý, chẳng ai nhớ đến ta là cốt nhục Ngô gia.
Thế gian này chính là như vậy. Ồn ào hỗn loạn, đều vì lợi mà đến.
Cuối cùng, Ngô gia từ bỏ Ngô Thư Nguyệt, ngả về phía ta.
Phụ thân mời ta đến từ đường, ngay trước mặt ta, đánh Ngô Thư Nguyệt năm mươi trượng.
Ngô Thư Nguyệt ban đầu còn kêu la thảm thiết, sau đó thì không còn tiếng động nữa.
Đại phu nhân bị giữ chặt, bà ta vừa khóc vừa mắng phụ thân ta thậm tệ, đến khi kiệt sức ngất đi.
Phụ thân sai người kéo cả hai đi, sau đó quay lại bên ta, cố nặn ra nụ cười lấy lòng:
"Tuyết Chi, chuyện năm xưa ta thực sự không hay biết. Nếu ta biết, ta tuyệt đối không để Thư Nguyệt cướp đoạt công lao của con, càng không dung túng mẹ con họ mưu hại tiểu nương của con!"
Ta quay đầu, nhìn người đàn ông này.
Ông ta muốn phủi sạch trách nhiệm của mình.
Ta chẳng đáp, chỉ đứng dậy, hướng về cửa mà đi.
Thái Tử đã đứng đó đợi ta.
Ta nhìn Thái Tử, chậm rãi mở lời:
"Người như Ngô Thủ Kính, trên không thể làm quan bảo vệ bá tánh, dưới không thể trị gia dạy dỗ con cái. Một kẻ bất tài như vậy, mong điện hạ bẩm tấu Thánh Thượng, cách chức lưu đày."
Ta nghe thấy phụ thân giận dữ gào thét sau lưng ta: "Tuyết Chi! Trung hiếu là đạo trời, ngươi dám ra tay với chính cha ruột của mình, không sợ sau này dù làm Hoàng Hậu cũng bị thiên hạ phỉ nhổ hay sao?!"
Ta cười, ngoái đầu nhìn lại.
"Đại nhân, những ngày tháng khổ sở ở Ngô gia ta đều chịu đựng được, ngươi nghĩ lời đàm tiếu của thiên hạ còn có thể tổn thương được ta sao?"
"Hơn nữa… Trong lòng ta, ngươi không phải cha ta."
Ta quay người rời đi, ánh mắt lạnh lẽo như băng sương.
"Cha ta đã c.h.ế.t từ lâu. Hài cốt ông ấy bây giờ vẫn còn nằm ở bãi tha ma."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro