Chương 3
Đang cập nhật
2025-03-25 15:33:51
“Món bánh này vốn được lưu truyền rộng rãi ở quê nhà nô tỳ. Trong phương thức bí truyền mà Công chúa ban cho, đã thiếu mất một thành phần—chính là bột hạnh nhân. Vì vậy, bao năm qua, không ai có thể làm ra đúng hương vị mà Công chúa từng nếm thử.”
“Nếu Công chúa yêu thích hương vị nguyên bản của bánh điểm tâm này, vậy chứng tỏ Công chúa không hề dị ứng với bột hạnh nhân.”
Công chúa Vân Dao hơi nhíu mày, quay sang thái y:
“Nếu ta không dị ứng với bột hạnh nhân, vậy ba năm trước, vì sao ta lại phát ban khắp người?”
Thái y trầm ngâm giây lát, rồi chậm rãi đáp:
“Bữa tiệc đêm Thượng Nguyên năm đó có rất nhiều món ăn khác nhau. Có lẽ Công chúa đã ăn phải hai loại thực phẩm kỵ nhau, dẫn đến phản ứng dị ứng.”
Công chúa nhếch môi, hờ hững nói:
“Hóa ra là vậy. Vậy chẳng phải bổn cung đã g.i.ế.c nhầm trù nương đó rồi sao?”
Ta cúi thấp đầu, lặng lẽ lắng nghe.
Trong lòng ta từng ngỡ rằng, Công chúa sẽ cảm thấy hối hận vì đã lỡ tay g.i.ế.c mẫu thân ta.
Nhưng không ngờ, nàng ta lại cười lạnh, giọng điệu chẳng hề có chút áy náy nào:
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Nhưng c.h.ế.t thì cũng đã c.h.ế.t rồi, chỉ là một mạng tiện tì thôi mà.”
“Nếu không phải do bổn cung triệu nàng ta vào cung, nàng ta sao có thể có cơ hội hưởng thụ cuộc sống nơi này?”
“Được vào cung làm trù nương của bổn cung, đó chính là phúc phận của nàng ta!”
Nói xong, Công chúa Vân Dao thản nhiên tựa người xuống ghế mỹ nhân được làm bằng gỗ hoàng đàn quý giá, khẽ liếc ta:
“Bán Hạ, ngươi thấy bổn cung nói có đúng không?”
Ta hiểu rõ, đây là cách Công chúa lập uy với tân trù nương.
Cũng có nghĩa là ta đã vượt qua bài kiểm tra của nàng.
Chỉ cần tỏ rõ lòng trung thành vào lúc này, ta gần như chắc chắn có thể ở lại.
Vì vậy, ta nuốt ngược những giọt nước mắt cay đắng sắp trào ra, khẽ mỉm cười, cung kính đáp:
“Công chúa nói chí phải, từ nay về sau, nô tỳ nhất định sẽ cẩn trọng hơn, tuyệt đối không phạm lại sai lầm của kẻ đi trước.”
Công chúa hứng khởi, vừa khe khẽ ngâm nga một khúc hát, vừa cầm đoàn phiến chỉ về phía ta:
“Ta chọn ngươi, ở lại đây hầu hạ bổn cung.”
Nghe vậy, ta vội vàng quỳ xuống, dập đầu tạ ơn.
Công chúa trầm ngâm một lát, rồi quay sang Xuân Đào:
“Hôm nay tâm trạng bổn cung tốt, mấy trù nương khác cứ thả cho họ xuất cung về nhà đi.”
Xuân Đào lập tức cúi người hành lễ:
“Nô tỳ tuân mệnh.”
Ta theo Xuân Đào quay về tiểu trù phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Các trù nương khác vừa vặn làm xong điểm tâm, thấy Xuân Đào bước vào, liền lập tức xếp thành hàng, nâng khay ngọc lên, cung kính hành lễ:
“Xuân Đào cô cô vạn phúc, điểm tâm chúng nô tỳ đã làm xong.”
Xuân Đào liếc nhìn những khay điểm tâm tinh xảo, hờ hững nói:
“Không cần nữa, Công chúa đã quyết định giữ Bán Hạ lại. Lát nữa ta sẽ sai người đưa các ngươi xuất cung, từ giờ không cần ở đây nữa.”
Vừa nghe xong, nhóm trù nương lập tức mừng rỡ, líu ríu chúc mừng lẫn nhau.
Tiếng reo vui ngắn ngủi qua đi, họ lại dùng ánh mắt đầy thương cảm nhìn ta.
Ngươi xem kìa, Công chúa Vân Dao.
Không một ai cho rằng có thể vào cung hầu hạ ngươi là một vinh dự.
Dù ngay lúc này, ngươi đem cả vương vị Công chúa của mình trao cho họ, họ cũng sẽ không chút do dự mà quay về quê hương của chính mình.
Trong cung, thoáng chốc đã hai năm trôi qua.
Hai năm này, ta luôn thuận theo mọi chuyện, nhẫn nhịn vô cùng.
Địa vị dần dần từ một trù nương nhỏ bé, ta trở thành tâm phúc bên cạnh Công chúa.
Ngay cả Xuân Đào, giờ cũng phải nể ta ba phần.
Nhưng ta vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp để báo thù.
Bởi vì, cuộc sống của Công chúa quá mức an nhàn.
Mỗi ngày ngoài ăn uống vui chơi, nàng chỉ có ngủ.
Hoàng thượng và các phi tần trong cung đều sủng ái nàng, đến mức dù nàng náo loạn tại yến tiệc mừng thọ của Hoàng hậu, cuối cùng cũng chỉ đổi lấy một câu nhẹ bẫng của Hoàng thượng:
“Vân Dao vẫn còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, Hoàng hậu chớ để bụng.”
Hoàng hậu cũng chẳng hề ghi thù, sáng hôm sau liền sai người mang đến một đôi vòng ngọc thượng hạng tặng nàng.
Nàng là Công chúa được vạn người sủng ái, lúc nào cũng được nâng niu trong lòng bàn tay.
Còn ta, chỉ là một trù nương, ngày ngày quỳ dưới chân nàng, rửa chân cho nàng.
Khi nàng vui vẻ, sẽ ban cho ta vài miếng điểm tâm.
Khi tâm trạng không tốt, liền bắt ta uống hết chậu nước rửa chân của nàng.
Lần đầu tiên ta uống sạch nước rửa chân của Công chúa, ngay cả Xuân Đào cũng sững sờ đến nghẹn lời.
Công chúa Vân Dao nằm trên ghế mỹ nhân, cười đến nghiêng ngả:
“Ngon không?”
Ta im lặng hồi lâu, bởi vì trong đầu chỉ nghĩ đến mẫu thân.
Ba năm trước, mẫu thân ta có phải cũng đã từng như vậy?
Trước khi vào cung, mỗi lần mẫu thân rửa chân đều là do phụ thân ta hầu hạ.
Phụ thân bảo rằng, đôi tay khéo léo của mẫu thân phải được giữ gìn cẩn thận, đôi tay này là để làm ra những món điểm tâm ngon nhất, chứ không phải để rửa chân.
“Nếu Công chúa yêu thích hương vị nguyên bản của bánh điểm tâm này, vậy chứng tỏ Công chúa không hề dị ứng với bột hạnh nhân.”
Công chúa Vân Dao hơi nhíu mày, quay sang thái y:
“Nếu ta không dị ứng với bột hạnh nhân, vậy ba năm trước, vì sao ta lại phát ban khắp người?”
Thái y trầm ngâm giây lát, rồi chậm rãi đáp:
“Bữa tiệc đêm Thượng Nguyên năm đó có rất nhiều món ăn khác nhau. Có lẽ Công chúa đã ăn phải hai loại thực phẩm kỵ nhau, dẫn đến phản ứng dị ứng.”
Công chúa nhếch môi, hờ hững nói:
“Hóa ra là vậy. Vậy chẳng phải bổn cung đã g.i.ế.c nhầm trù nương đó rồi sao?”
Ta cúi thấp đầu, lặng lẽ lắng nghe.
Trong lòng ta từng ngỡ rằng, Công chúa sẽ cảm thấy hối hận vì đã lỡ tay g.i.ế.c mẫu thân ta.
Nhưng không ngờ, nàng ta lại cười lạnh, giọng điệu chẳng hề có chút áy náy nào:
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Nhưng c.h.ế.t thì cũng đã c.h.ế.t rồi, chỉ là một mạng tiện tì thôi mà.”
“Nếu không phải do bổn cung triệu nàng ta vào cung, nàng ta sao có thể có cơ hội hưởng thụ cuộc sống nơi này?”
“Được vào cung làm trù nương của bổn cung, đó chính là phúc phận của nàng ta!”
Nói xong, Công chúa Vân Dao thản nhiên tựa người xuống ghế mỹ nhân được làm bằng gỗ hoàng đàn quý giá, khẽ liếc ta:
“Bán Hạ, ngươi thấy bổn cung nói có đúng không?”
Ta hiểu rõ, đây là cách Công chúa lập uy với tân trù nương.
Cũng có nghĩa là ta đã vượt qua bài kiểm tra của nàng.
Chỉ cần tỏ rõ lòng trung thành vào lúc này, ta gần như chắc chắn có thể ở lại.
Vì vậy, ta nuốt ngược những giọt nước mắt cay đắng sắp trào ra, khẽ mỉm cười, cung kính đáp:
“Công chúa nói chí phải, từ nay về sau, nô tỳ nhất định sẽ cẩn trọng hơn, tuyệt đối không phạm lại sai lầm của kẻ đi trước.”
Công chúa hứng khởi, vừa khe khẽ ngâm nga một khúc hát, vừa cầm đoàn phiến chỉ về phía ta:
“Ta chọn ngươi, ở lại đây hầu hạ bổn cung.”
Nghe vậy, ta vội vàng quỳ xuống, dập đầu tạ ơn.
Công chúa trầm ngâm một lát, rồi quay sang Xuân Đào:
“Hôm nay tâm trạng bổn cung tốt, mấy trù nương khác cứ thả cho họ xuất cung về nhà đi.”
Xuân Đào lập tức cúi người hành lễ:
“Nô tỳ tuân mệnh.”
Ta theo Xuân Đào quay về tiểu trù phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Các trù nương khác vừa vặn làm xong điểm tâm, thấy Xuân Đào bước vào, liền lập tức xếp thành hàng, nâng khay ngọc lên, cung kính hành lễ:
“Xuân Đào cô cô vạn phúc, điểm tâm chúng nô tỳ đã làm xong.”
Xuân Đào liếc nhìn những khay điểm tâm tinh xảo, hờ hững nói:
“Không cần nữa, Công chúa đã quyết định giữ Bán Hạ lại. Lát nữa ta sẽ sai người đưa các ngươi xuất cung, từ giờ không cần ở đây nữa.”
Vừa nghe xong, nhóm trù nương lập tức mừng rỡ, líu ríu chúc mừng lẫn nhau.
Tiếng reo vui ngắn ngủi qua đi, họ lại dùng ánh mắt đầy thương cảm nhìn ta.
Ngươi xem kìa, Công chúa Vân Dao.
Không một ai cho rằng có thể vào cung hầu hạ ngươi là một vinh dự.
Dù ngay lúc này, ngươi đem cả vương vị Công chúa của mình trao cho họ, họ cũng sẽ không chút do dự mà quay về quê hương của chính mình.
Trong cung, thoáng chốc đã hai năm trôi qua.
Hai năm này, ta luôn thuận theo mọi chuyện, nhẫn nhịn vô cùng.
Địa vị dần dần từ một trù nương nhỏ bé, ta trở thành tâm phúc bên cạnh Công chúa.
Ngay cả Xuân Đào, giờ cũng phải nể ta ba phần.
Nhưng ta vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp để báo thù.
Bởi vì, cuộc sống của Công chúa quá mức an nhàn.
Mỗi ngày ngoài ăn uống vui chơi, nàng chỉ có ngủ.
Hoàng thượng và các phi tần trong cung đều sủng ái nàng, đến mức dù nàng náo loạn tại yến tiệc mừng thọ của Hoàng hậu, cuối cùng cũng chỉ đổi lấy một câu nhẹ bẫng của Hoàng thượng:
“Vân Dao vẫn còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, Hoàng hậu chớ để bụng.”
Hoàng hậu cũng chẳng hề ghi thù, sáng hôm sau liền sai người mang đến một đôi vòng ngọc thượng hạng tặng nàng.
Nàng là Công chúa được vạn người sủng ái, lúc nào cũng được nâng niu trong lòng bàn tay.
Còn ta, chỉ là một trù nương, ngày ngày quỳ dưới chân nàng, rửa chân cho nàng.
Khi nàng vui vẻ, sẽ ban cho ta vài miếng điểm tâm.
Khi tâm trạng không tốt, liền bắt ta uống hết chậu nước rửa chân của nàng.
Lần đầu tiên ta uống sạch nước rửa chân của Công chúa, ngay cả Xuân Đào cũng sững sờ đến nghẹn lời.
Công chúa Vân Dao nằm trên ghế mỹ nhân, cười đến nghiêng ngả:
“Ngon không?”
Ta im lặng hồi lâu, bởi vì trong đầu chỉ nghĩ đến mẫu thân.
Ba năm trước, mẫu thân ta có phải cũng đã từng như vậy?
Trước khi vào cung, mỗi lần mẫu thân rửa chân đều là do phụ thân ta hầu hạ.
Phụ thân bảo rằng, đôi tay khéo léo của mẫu thân phải được giữ gìn cẩn thận, đôi tay này là để làm ra những món điểm tâm ngon nhất, chứ không phải để rửa chân.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro