Chương 2
Đang cập nhật
2025-03-25 15:33:51
Công chúa khẽ đáp một tiếng, nhưng hồi lâu vẫn không có động tĩnh.
Ta thấy Xuân Đào từ đầu còn giữ khay vững vàng, đến giờ cánh tay đã bắt đầu khẽ run, lòng cũng dần căng thẳng theo.
Cuối cùng, ngay khi Xuân Đào sắp không chịu nổi nữa, Công chúa Vân Dao mới chậm rãi mở mắt, đưa tay tiếp nhận khay ngọc:
“Hình dáng quả thực rất giống.”
Nói xong, nàng liếc nhìn ta một cái, rồi nhón lấy một miếng điểm tâm, tinh tế nếm thử.
Ngay khoảnh khắc điểm tâm vừa chạm đầu lưỡi, ta đã bắt gặp tia vui sướng lóe lên trong mắt nàng.
Sau đó, nàng không chút do dự, nuốt trọn toàn bộ phần điểm tâm còn lại:
“Chính là vị này! Chính là vị này!”
“Bổn cung đã mong nhớ suốt ba năm, cuối cùng cũng có người làm ra nó!”
Công chúa Vân Dao nâng khay ngọc đứng dậy, đáy mắt tràn ngập niềm vui khó giấu.
Nàng nhìn ta, hỏi:
“Ngươi tên là gì?”
Ta vội đáp:
“Nô tỳ hèn mọn, e làm bẩn tai Công chúa. Cúi xin Công chúa ban danh.”
Công chúa Vân Dao nhướng mày, nở một nụ cười đầy hứng thú:
“Ngươi cũng lanh lợi lắm, biết rằng nếu ta đã đặt tên, thì nghĩa là ngươi có thể ở lại.”
“Bổn cung thích những kẻ thông minh. Vậy từ nay, ngươi gọi là Bán Hạ.”
Ta lập tức quỳ xuống, dập đầu hành lễ:
“Bán Hạ tạ Công chúa ban danh.”
Công chúa Vân Dao gật đầu, tỏ ý hài lòng với biểu hiện của ta.
Nàng lại nhón một miếng điểm tâm nữa, thoáng suy tư rồi hỏi:
“Bán Hạ, điểm tâm của ngươi có gì khác với những người khác? Vì sao nhiều trù nương như vậy, nhưng chỉ có ngươi làm ra hương vị này?”
Ta ngẩng đầu, đối diện thẳng với ánh mắt của Công chúa:
“Bởi vì nô tỳ đã thêm một thứ không có trong công thức ấy.”
Công chúa hơi nheo mắt:
“Thứ gì?”
“Bột hạnh nhân.”
Choang!
Tiếng khay ngọc rơi xuống đất vang lên chói tai, sắc mặt Công chúa tái nhợt trong phút chốc.
Nàng run rẩy chỉ vào Xuân Đào, giọng đầy giận dữ:
“Ngươi không nói với nàng ta rằng bổn cung không thể chạm vào bột hạnh nhân sao?!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Xuân Đào cũng sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu, vội vàng sai cung nữ ngoài cửa đi mời thái y, đồng thời quỳ sụp xuống, liên tục dập đầu:
“Nô tỳ đã nói rồi! Nô tỳ đã dặn từng trù nương một!”
“Nô tỳ không biết tại sao nàng ta vẫn bỏ bột hạnh nhân vào điểm tâm! Hơn nữa, trong cung vốn dĩ không hề có thứ này…”
Xuân Đào sững người một thoáng, rồi đột ngột đứng bật dậy, nắm lấy áo ta, tát thẳng một cái thật mạnh:
“Bột hạnh nhân này chắc chắn là do ngươi mang từ ngoài cung vào!”
“Khai mau! Vì sao ngươi lại hạ độc Công chúa? Ngươi có mưu đồ gì?”
Ta cũng chậm rãi đứng lên, bình tĩnh đáp:
“Nô tỳ cho rằng, Công chúa vốn không hề dị ứng với bột hạnh nhân.”
Công chúa Vân Dao cười nhạt vì tức giận:
“Ba năm trước, bổn cung chỉ ăn một miếng điểm tâm có chứa bột hạnh nhân, liền nổi mẩn đỏ khắp người.”
“Ngươi nói bổn cung không bị dị ứng? Chẳng lẽ ngươi còn hiểu rõ ta hơn chính ta?”
Giọng nàng đanh lại, tay rút ra thanh đoản kiếm mềm mang theo bên mình, lạnh lẽo kề lên cổ ta:
“Nếu hôm nay trên người ta xuất hiện một nốt đỏ, ta sẽ dùng kiếm róc xuống một miếng thịt của ngươi!”
Ta vẫn bình thản đối diện, không chút hoảng loạn:
“Công chúa hiện tại có thấy khó chịu không? Có cảm giác ngứa ngáy khắp người không?”
Công chúa Vân Dao khựng lại, rồi nhíu mày suy nghĩ:
“Hình như… chưa có gì cả.”
Ta lập tức quỳ xuống, dập mạnh ba cái đầu:
“Nô tỳ Bán Hạ lấy tính mạng ra bảo đảm, Công chúa tuyệt đối không bị dị ứng với bột hạnh nhân.”
Lúc này, thái y mà cung nữ đi mời cuối cùng cũng tới.
Công chúa lập tức thu kiếm, nghiêm giọng:
“Thái y! Mau bắt mạch cho bổn cung! Con tiện tì này dám bỏ bột hạnh nhân vào điểm tâm của ta!”
Thái y vừa nghe đến hai chữ “bột hạnh nhân”, sắc mặt liền đại biến.
Ai mà không biết ba năm trước, khi Công chúa phát ban, ngay cả vị thái y bắt mạch cho nàng cũng bị g.i.ế.c theo?
Ông ta vội vàng tiến lên, cẩn thận bắt mạch. Một hồi lâu sau, đôi mày nhíu chặt của thái y cuối cùng cũng giãn ra:
“Phượng thể của Công chúa vẫn bình an vô sự. Nhưng chắc chắn người đã ăn điểm tâm có chứa bột hạnh nhân sao?”
Xuân Đào vội vã lên tiếng:
“Đúng vậy! Chính miệng trù nương mới đến này nói nàng ta đã mang bột hạnh nhân từ bên ngoài cung, bỏ vào điểm tâm mà Công chúa vừa ăn!”
Thái y quay đầu nhìn ta, trên mặt hiện lên sự nghi hoặc.
Ta vẫn giữ nguyên tư thế quỳ, giọng nói vững vàng:
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Nô tỳ quả thực đã thêm bột hạnh nhân vào bánh điểm tâm, vì nô tỳ tin rằng Công chúa không hề dị ứng với thứ này.”
Ta thấy Xuân Đào từ đầu còn giữ khay vững vàng, đến giờ cánh tay đã bắt đầu khẽ run, lòng cũng dần căng thẳng theo.
Cuối cùng, ngay khi Xuân Đào sắp không chịu nổi nữa, Công chúa Vân Dao mới chậm rãi mở mắt, đưa tay tiếp nhận khay ngọc:
“Hình dáng quả thực rất giống.”
Nói xong, nàng liếc nhìn ta một cái, rồi nhón lấy một miếng điểm tâm, tinh tế nếm thử.
Ngay khoảnh khắc điểm tâm vừa chạm đầu lưỡi, ta đã bắt gặp tia vui sướng lóe lên trong mắt nàng.
Sau đó, nàng không chút do dự, nuốt trọn toàn bộ phần điểm tâm còn lại:
“Chính là vị này! Chính là vị này!”
“Bổn cung đã mong nhớ suốt ba năm, cuối cùng cũng có người làm ra nó!”
Công chúa Vân Dao nâng khay ngọc đứng dậy, đáy mắt tràn ngập niềm vui khó giấu.
Nàng nhìn ta, hỏi:
“Ngươi tên là gì?”
Ta vội đáp:
“Nô tỳ hèn mọn, e làm bẩn tai Công chúa. Cúi xin Công chúa ban danh.”
Công chúa Vân Dao nhướng mày, nở một nụ cười đầy hứng thú:
“Ngươi cũng lanh lợi lắm, biết rằng nếu ta đã đặt tên, thì nghĩa là ngươi có thể ở lại.”
“Bổn cung thích những kẻ thông minh. Vậy từ nay, ngươi gọi là Bán Hạ.”
Ta lập tức quỳ xuống, dập đầu hành lễ:
“Bán Hạ tạ Công chúa ban danh.”
Công chúa Vân Dao gật đầu, tỏ ý hài lòng với biểu hiện của ta.
Nàng lại nhón một miếng điểm tâm nữa, thoáng suy tư rồi hỏi:
“Bán Hạ, điểm tâm của ngươi có gì khác với những người khác? Vì sao nhiều trù nương như vậy, nhưng chỉ có ngươi làm ra hương vị này?”
Ta ngẩng đầu, đối diện thẳng với ánh mắt của Công chúa:
“Bởi vì nô tỳ đã thêm một thứ không có trong công thức ấy.”
Công chúa hơi nheo mắt:
“Thứ gì?”
“Bột hạnh nhân.”
Choang!
Tiếng khay ngọc rơi xuống đất vang lên chói tai, sắc mặt Công chúa tái nhợt trong phút chốc.
Nàng run rẩy chỉ vào Xuân Đào, giọng đầy giận dữ:
“Ngươi không nói với nàng ta rằng bổn cung không thể chạm vào bột hạnh nhân sao?!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Xuân Đào cũng sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu, vội vàng sai cung nữ ngoài cửa đi mời thái y, đồng thời quỳ sụp xuống, liên tục dập đầu:
“Nô tỳ đã nói rồi! Nô tỳ đã dặn từng trù nương một!”
“Nô tỳ không biết tại sao nàng ta vẫn bỏ bột hạnh nhân vào điểm tâm! Hơn nữa, trong cung vốn dĩ không hề có thứ này…”
Xuân Đào sững người một thoáng, rồi đột ngột đứng bật dậy, nắm lấy áo ta, tát thẳng một cái thật mạnh:
“Bột hạnh nhân này chắc chắn là do ngươi mang từ ngoài cung vào!”
“Khai mau! Vì sao ngươi lại hạ độc Công chúa? Ngươi có mưu đồ gì?”
Ta cũng chậm rãi đứng lên, bình tĩnh đáp:
“Nô tỳ cho rằng, Công chúa vốn không hề dị ứng với bột hạnh nhân.”
Công chúa Vân Dao cười nhạt vì tức giận:
“Ba năm trước, bổn cung chỉ ăn một miếng điểm tâm có chứa bột hạnh nhân, liền nổi mẩn đỏ khắp người.”
“Ngươi nói bổn cung không bị dị ứng? Chẳng lẽ ngươi còn hiểu rõ ta hơn chính ta?”
Giọng nàng đanh lại, tay rút ra thanh đoản kiếm mềm mang theo bên mình, lạnh lẽo kề lên cổ ta:
“Nếu hôm nay trên người ta xuất hiện một nốt đỏ, ta sẽ dùng kiếm róc xuống một miếng thịt của ngươi!”
Ta vẫn bình thản đối diện, không chút hoảng loạn:
“Công chúa hiện tại có thấy khó chịu không? Có cảm giác ngứa ngáy khắp người không?”
Công chúa Vân Dao khựng lại, rồi nhíu mày suy nghĩ:
“Hình như… chưa có gì cả.”
Ta lập tức quỳ xuống, dập mạnh ba cái đầu:
“Nô tỳ Bán Hạ lấy tính mạng ra bảo đảm, Công chúa tuyệt đối không bị dị ứng với bột hạnh nhân.”
Lúc này, thái y mà cung nữ đi mời cuối cùng cũng tới.
Công chúa lập tức thu kiếm, nghiêm giọng:
“Thái y! Mau bắt mạch cho bổn cung! Con tiện tì này dám bỏ bột hạnh nhân vào điểm tâm của ta!”
Thái y vừa nghe đến hai chữ “bột hạnh nhân”, sắc mặt liền đại biến.
Ai mà không biết ba năm trước, khi Công chúa phát ban, ngay cả vị thái y bắt mạch cho nàng cũng bị g.i.ế.c theo?
Ông ta vội vàng tiến lên, cẩn thận bắt mạch. Một hồi lâu sau, đôi mày nhíu chặt của thái y cuối cùng cũng giãn ra:
“Phượng thể của Công chúa vẫn bình an vô sự. Nhưng chắc chắn người đã ăn điểm tâm có chứa bột hạnh nhân sao?”
Xuân Đào vội vã lên tiếng:
“Đúng vậy! Chính miệng trù nương mới đến này nói nàng ta đã mang bột hạnh nhân từ bên ngoài cung, bỏ vào điểm tâm mà Công chúa vừa ăn!”
Thái y quay đầu nhìn ta, trên mặt hiện lên sự nghi hoặc.
Ta vẫn giữ nguyên tư thế quỳ, giọng nói vững vàng:
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Nô tỳ quả thực đã thêm bột hạnh nhân vào bánh điểm tâm, vì nô tỳ tin rằng Công chúa không hề dị ứng với thứ này.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro