Chương 1
Đang cập nhật
2025-03-25 15:33:51
Chúng ta vừa vào cung, liền nghe thấy Công chúa Vân Dao đang nổi trận lôi đình:
“Không ai có thể làm ra hương vị ấy!”
“Một lũ vô dụng! Nguyên Anh ở trong cung ba năm, đã để lại công thức bí truyền, vậy mà các ngươi vẫn chẳng học được gì!”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Sớm biết thế này, lẽ ra bổn cung nên giữ lại mạng của tiện tỳ đó!”
Mắng xong, ánh mắt nàng ta rơi thẳng lên mặt ta.
Ta vội cúi đầu, cung kính hành lễ.
Cung nữ quản sự Xuân Đào cũng nhanh chóng khom lưng:
“Công chúa, đây là những trù nương được tuyển chọn từ khắp thiên hạ, ai ai cũng tinh thông trù nghệ.”
Công chúa Vân Dao nhướng mày, giọng điệu hờ hững:
“Đến đúng lúc lắm.”
“Ai có thể làm ra bánh điểm tâm giống y như công thức của Nguyên Anh, kẻ đó sẽ được giữ lại.”
“Còn nếu làm không ra…” Công chúa cười lạnh, “thì giết, đem đi cho chó ăn.”
Ta cúi thấp đầu, hàng mi khẽ run rẩy.
Nguyên Anh trong miệng Công chúa chính là mẫu thân ta.
Sáu năm trước, Công chúa Vân Dao đến trấn An Hòa du ngoạn, vô tình nếm thử một miếng bánh điểm tâm của mẫu thân, liền say mê không dứt.
Về cung, nàng ta lập tức sai người truyền chỉ, triệu mẫu thân vào cung làm trù nương.
Khi ấy, ta ngây ngốc cho rằng mẫu thân chỉ vào cung làm một bữa điểm tâm rồi sẽ quay về nhà.
Vì thế, ngày ngày ta đều ngồi trên bậc cửa chờ đợi.
Nhưng ba năm trôi qua, bóng dáng mẫu thân vẫn chẳng hề xuất hiện.
Mãi đến đêm Thượng Nguyên ba năm trước, ta rốt cuộc cũng đợi được người trở về.
Chỉ là, thứ trở về lại là một cỗ t.h.i t.h.ể lạnh băng—bị chặt mất đôi tay, đầu lưỡi cũng chẳng còn nguyên vẹn.
Với một trù nương mà nói, mất đi đôi tay thì không thể làm bánh, mất đi đầu lưỡi thì chẳng thể nếm vị.
Công chúa Vân Dao không chỉ g.i.ế.c mẫu thân ta, mà còn hủy đi thứ mà bà trân quý nhất đời.
Cả trấn An Hòa chìm trong không khí tưng bừng, duy chỉ có ta ôm lấy t.h.i t.h.ể mẫu thân, khóc đến mức ngất lịm.
Lần nữa tỉnh lại, ta mới hay tin phụ thân đã tự vẫn theo mẫu thân.
Phụ thân và mẫu thân tình thâm nghĩa trọng, từ lâu đã lập lời thề, nếu một người ra đi, người kia quyết chẳng sống một mình.
Thế nên, năm ta mười bốn tuổi, đã trở thành cô nhi.
Phụ thân để lại một phong thư, dặn ta đến trấn bên cạnh tìm một người gọi là Vương di.
Ông nói, Vương di là sư phụ của mẫu thân, nếu ta đến tìm, bà nhất định sẽ thu nhận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Sau khi an táng phụ mẫu, ta mang theo số bạc ít ỏi mà phụ thân để lại, một mình lên đường tìm Vương di.
Vương di nghe tin nhà ta gặp biến cố, đau lòng đến mức mấy ngày mấy đêm không thể chợp mắt.
Từ đó, ta ở lại nhà bà.
Bà chẳng những truyền lại cho ta những phương thức bí truyền năm xưa đã dạy mẫu thân, mà ngay cả những thứ mẫu thân chưa kịp học, bà cũng dốc lòng chỉ bảo.
Ba năm sau, Công chúa Vân Dao lại một lần nữa mở cuộc tuyển chọn trù nương khắp thiên hạ.
Ta quỳ xuống trước mặt Vương di, dập ba cái đầu thật mạnh:
“Vương di, dù có chết, con cũng phải lột một lớp da của Công chúa Vân Dao.”
…
Trước mắt ta là một công thức bí truyền, chỉ liếc qua một lần, ta đã nhận ra trong đó thiếu đi một vị.
Các trù nương khác vẫn còn đang cẩn thận nghiên cứu, cố gắng tìm ra điều khác thường trong công thức này.
Ba năm rồi, vẫn chẳng ai có thể làm ra hương vị mà Công chúa Vân Dao ưa thích.
Còn ta, đã bắt tay vào chuẩn bị nguyên liệu.
Một trù nương quay sang nhìn ta, ngập ngừng hỏi:
“Ngươi không muốn xem kỹ lại sao?”
“Nếu làm không ra, Công chúa Vân Dao thực sự sẽ đem chúng ta ném cho chó ăn, đây không phải lời nói đùa đâu.”
Ta khẽ bật cười, không đáp.
Chỉ cần Công chúa Vân Dao nếm qua điểm tâm của ta, khiến nàng ta hài lòng, có lẽ những trù nương còn lại sẽ không phải chịu kết cục thảm khốc kia nữa.
Bọn họ cũng chỉ là những kẻ đáng thương, không quyền không thế.
Trên đường đến đây, có một trù nương từng khe khẽ kể rằng, hài tử của nàng mới vừa tròn một tuổi.
Lần này rời đi, nàng không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại con mình.
Mẫu thân ta khi ấy, có phải cũng từng đau đáu nhớ đến ta như vậy?
Chỉ nghĩ đến đây, năm miếng điểm tâm tinh xảo đã hoàn thành.
Ta vẫy tay gọi cung nữ quản sự Xuân Đào, ra hiệu rằng ta đã làm xong.
Xuân Đào có chút kinh ngạc, bởi những trù nương khác chỉ vừa mới bắt đầu động tay.
Nàng ta nâng lên khay ngọc, đồng thời ra hiệu cho ta đi theo sau:
“Trước kia, ta đã từng thấy trù nương ấy làm bánh này. Hình dáng quả thực giống y như đúc, chỉ là không biết hương vị có khác biệt hay không.”
Ta cúi đầu suốt dọc đường, không nói một lời.
Trong cung điện, Công chúa Vân Dao đang tựa người trên ghế mỹ nhân, nhắm mắt dưỡng thần.
Xuân Đào và ta cùng quỳ bên cạnh nàng, nâng cao khay ngọc trong tay:
“Công chúa, điểm tâm đã được làm xong.”
“Không ai có thể làm ra hương vị ấy!”
“Một lũ vô dụng! Nguyên Anh ở trong cung ba năm, đã để lại công thức bí truyền, vậy mà các ngươi vẫn chẳng học được gì!”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Sớm biết thế này, lẽ ra bổn cung nên giữ lại mạng của tiện tỳ đó!”
Mắng xong, ánh mắt nàng ta rơi thẳng lên mặt ta.
Ta vội cúi đầu, cung kính hành lễ.
Cung nữ quản sự Xuân Đào cũng nhanh chóng khom lưng:
“Công chúa, đây là những trù nương được tuyển chọn từ khắp thiên hạ, ai ai cũng tinh thông trù nghệ.”
Công chúa Vân Dao nhướng mày, giọng điệu hờ hững:
“Đến đúng lúc lắm.”
“Ai có thể làm ra bánh điểm tâm giống y như công thức của Nguyên Anh, kẻ đó sẽ được giữ lại.”
“Còn nếu làm không ra…” Công chúa cười lạnh, “thì giết, đem đi cho chó ăn.”
Ta cúi thấp đầu, hàng mi khẽ run rẩy.
Nguyên Anh trong miệng Công chúa chính là mẫu thân ta.
Sáu năm trước, Công chúa Vân Dao đến trấn An Hòa du ngoạn, vô tình nếm thử một miếng bánh điểm tâm của mẫu thân, liền say mê không dứt.
Về cung, nàng ta lập tức sai người truyền chỉ, triệu mẫu thân vào cung làm trù nương.
Khi ấy, ta ngây ngốc cho rằng mẫu thân chỉ vào cung làm một bữa điểm tâm rồi sẽ quay về nhà.
Vì thế, ngày ngày ta đều ngồi trên bậc cửa chờ đợi.
Nhưng ba năm trôi qua, bóng dáng mẫu thân vẫn chẳng hề xuất hiện.
Mãi đến đêm Thượng Nguyên ba năm trước, ta rốt cuộc cũng đợi được người trở về.
Chỉ là, thứ trở về lại là một cỗ t.h.i t.h.ể lạnh băng—bị chặt mất đôi tay, đầu lưỡi cũng chẳng còn nguyên vẹn.
Với một trù nương mà nói, mất đi đôi tay thì không thể làm bánh, mất đi đầu lưỡi thì chẳng thể nếm vị.
Công chúa Vân Dao không chỉ g.i.ế.c mẫu thân ta, mà còn hủy đi thứ mà bà trân quý nhất đời.
Cả trấn An Hòa chìm trong không khí tưng bừng, duy chỉ có ta ôm lấy t.h.i t.h.ể mẫu thân, khóc đến mức ngất lịm.
Lần nữa tỉnh lại, ta mới hay tin phụ thân đã tự vẫn theo mẫu thân.
Phụ thân và mẫu thân tình thâm nghĩa trọng, từ lâu đã lập lời thề, nếu một người ra đi, người kia quyết chẳng sống một mình.
Thế nên, năm ta mười bốn tuổi, đã trở thành cô nhi.
Phụ thân để lại một phong thư, dặn ta đến trấn bên cạnh tìm một người gọi là Vương di.
Ông nói, Vương di là sư phụ của mẫu thân, nếu ta đến tìm, bà nhất định sẽ thu nhận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Sau khi an táng phụ mẫu, ta mang theo số bạc ít ỏi mà phụ thân để lại, một mình lên đường tìm Vương di.
Vương di nghe tin nhà ta gặp biến cố, đau lòng đến mức mấy ngày mấy đêm không thể chợp mắt.
Từ đó, ta ở lại nhà bà.
Bà chẳng những truyền lại cho ta những phương thức bí truyền năm xưa đã dạy mẫu thân, mà ngay cả những thứ mẫu thân chưa kịp học, bà cũng dốc lòng chỉ bảo.
Ba năm sau, Công chúa Vân Dao lại một lần nữa mở cuộc tuyển chọn trù nương khắp thiên hạ.
Ta quỳ xuống trước mặt Vương di, dập ba cái đầu thật mạnh:
“Vương di, dù có chết, con cũng phải lột một lớp da của Công chúa Vân Dao.”
…
Trước mắt ta là một công thức bí truyền, chỉ liếc qua một lần, ta đã nhận ra trong đó thiếu đi một vị.
Các trù nương khác vẫn còn đang cẩn thận nghiên cứu, cố gắng tìm ra điều khác thường trong công thức này.
Ba năm rồi, vẫn chẳng ai có thể làm ra hương vị mà Công chúa Vân Dao ưa thích.
Còn ta, đã bắt tay vào chuẩn bị nguyên liệu.
Một trù nương quay sang nhìn ta, ngập ngừng hỏi:
“Ngươi không muốn xem kỹ lại sao?”
“Nếu làm không ra, Công chúa Vân Dao thực sự sẽ đem chúng ta ném cho chó ăn, đây không phải lời nói đùa đâu.”
Ta khẽ bật cười, không đáp.
Chỉ cần Công chúa Vân Dao nếm qua điểm tâm của ta, khiến nàng ta hài lòng, có lẽ những trù nương còn lại sẽ không phải chịu kết cục thảm khốc kia nữa.
Bọn họ cũng chỉ là những kẻ đáng thương, không quyền không thế.
Trên đường đến đây, có một trù nương từng khe khẽ kể rằng, hài tử của nàng mới vừa tròn một tuổi.
Lần này rời đi, nàng không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại con mình.
Mẫu thân ta khi ấy, có phải cũng từng đau đáu nhớ đến ta như vậy?
Chỉ nghĩ đến đây, năm miếng điểm tâm tinh xảo đã hoàn thành.
Ta vẫy tay gọi cung nữ quản sự Xuân Đào, ra hiệu rằng ta đã làm xong.
Xuân Đào có chút kinh ngạc, bởi những trù nương khác chỉ vừa mới bắt đầu động tay.
Nàng ta nâng lên khay ngọc, đồng thời ra hiệu cho ta đi theo sau:
“Trước kia, ta đã từng thấy trù nương ấy làm bánh này. Hình dáng quả thực giống y như đúc, chỉ là không biết hương vị có khác biệt hay không.”
Ta cúi đầu suốt dọc đường, không nói một lời.
Trong cung điện, Công chúa Vân Dao đang tựa người trên ghế mỹ nhân, nhắm mắt dưỡng thần.
Xuân Đào và ta cùng quỳ bên cạnh nàng, nâng cao khay ngọc trong tay:
“Công chúa, điểm tâm đã được làm xong.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro