Chương 4
Đang cập nhật
2025-03-25 15:33:51
Ta ngẩng đầu, nhìn Công chúa Vân Dao vẫn đang cười nghiêng ngả trước mắt.
Nếu có thể, ta thật sự muốn chặt đứt đôi chân nàng ngay lúc này.
Nhưng ta không thể.
Bên hông nàng có mang theo một thanh đoản kiếm mềm, với võ công của nàng, chỉ cần ta vừa động thủ, e rằng đã mất mạng ngay tức khắc.
Ta chỉ là một kẻ thường dân, không có bản lĩnh đối đầu chính diện với một Công chúa tôn quý.
Vậy nên, ta chỉ có thể lau khóe miệng, đáp lại bằng một câu:
“Ngon lắm.”
Ánh mắt Công chúa chợt sáng rực lên, nàng cười càng vui vẻ hơn.
Một kẻ không chỉ uống sạch nước rửa chân của nàng, còn khen là ngon—thật thú vị!
Từ đó về sau, nàng dần ít gọi tên Xuân Đào hơn.
Thay vào đó, nàng thường xuyên gọi ta—Bán Hạ.
Ta trở thành người bên cạnh Công chúa, được nàng sủng ái nhất.
Ngày tháng dần trôi, cho đến một ngày, Hoàng thượng cuối cùng cũng quyết định tuyển chọn một vị phò mã cho Công chúa.
Người đó tên là Thẩm Tập, xuất thân là gia đình võ tướng, phụ mẫu đều đã tử chiến nơi sa trường.
Nghe nói trong đợt chinh chiến lần này, hắn liên tiếp công phá nhiều thành trì, chưa từng thất bại một trận nào.
Hoàng thượng vô cùng coi trọng hắn, nhưng đồng thời cũng có vài phần kiêng dè.
Vậy nên, người muốn dùng Công chúa để trói chặt Thẩm Tập vào bên cạnh mình.
Nhưng Công chúa lại chẳng vui vẻ gì.
Nàng nói, những ngày tháng trong cung tự do khoái hoạt, nàng chẳng muốn tự chuốc phiền não vào thân.
Ngược lại, vị đại Tướng quân Thẩm Tập này, ngay từ lần đầu gặp gỡ đã động lòng trước Công chúa.
Hắn bảo, nữ tử khuê các trong hậu viện quá mức quy củ, chỉ toàn những kẻ nhàm chán, duy chỉ có Công chúa, cổ linh tinh quái, khiến người khác khó lòng rời mắt.
Thế nên, từ đó về sau, hắn thường xuyên lui tới cung điện của Công chúa, cùng nàng dùng bữa.
Nhưng Công chúa đối với hắn chẳng có chút hứng thú nào.
Nàng than thở với ta rằng, mỗi lần Thẩm Tập đến, ngay cả cơm nàng cũng ăn không ngon.
Vậy nên, nàng bắt đầu sai ta, mỗi khi hắn đến dùng bữa, hãy cố ý nấu ăn thật khó nuốt.
Nàng nghĩ rằng nếu hắn ăn mấy bữa khó chịu, lâu dần sẽ chẳng còn muốn đến nữa.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Nào ngờ, Thẩm Tập lại kiên nhẫn hơn Công chúa tưởng.
Liên tiếp mấy ngày ăn cơm quá mặn quá ngọt, hắn vẫn không nửa lời oán trách, thậm chí còn tỏ ra thích thú vô cùng.
Đến tối nay, sau khi dùng xong bữa, hắn đặt chén xuống, mỉm cười nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Công chúa còn có thử thách gì, cứ việc đưa ra.”
“Thần sẽ khiến Công chúa nhìn thấy chân tâm của thần.”
Thẩm Tập rời đi, Công chúa lập tức hất tung cả bàn thức ăn xuống đất.
“Phụ hoàng rõ ràng đã nói rằng! Người sẽ để ta sống vui vẻ suốt đời!”
“Vậy mà bây giờ lại tự ý quyết định hôn sự cho ta! Bắt ta gả cho một đại Tướng quân quanh năm chinh chiến bên ngoài, chẳng biết ngày nào sẽ bỏ mạng sa trường!”
Ta cúi xuống nhặt những mảnh bát đũa vỡ dưới đất.
Công chúa liếc nhìn ta, rồi thẳng chân giẫm xuống mu bàn tay ta.
Những mảnh gốm sứ sắc nhọn lập tức đ.â.m xuyên vào da thịt, m.á.u đỏ thẫm chảy tràn lên nền đất lạnh.
Nhưng ta không hề kêu lên một tiếng, chỉ lặng lẽ chịu đựng, để nàng phát tiết cơn giận trong lòng.
Công chúa đột nhiên hỏi:
“Bán Hạ, ngươi nói xem, có cách nào khiến Thẩm Tập chủ động từ hôn không?”
Ta ngước mắt lên, ánh nhìn chân thành:
“Nếu Công chúa thực sự không muốn vị phò mã này, nô tỳ quả thực có một cách.”
Công chúa lập tức thu chân lại, ánh mắt sáng lên, vui mừng đỡ ta đứng dậy:
“Cách gì? Bán Hạ, mau nói cho ta nghe!”
Ta ghé sát bên tai Công chúa, nhẹ giọng thì thầm:
“Nhà nô tỳ có một tuyệt kỹ, có thể dùng thực liệu* để khiến một người mất đi khả năng sinh sản.”
(*)Thực liệu” (食疗) có nghĩa là dùng thực phẩm để điều trị hoặc tác động đến sức khỏe, tương tự như liệu pháp dinh dưỡng hoặc y thực trong Đông y.
“Tướng quân thường xuyên đến đây dùng bữa cùng Công chúa, sao có thể nghi ngờ trong đồ ăn có vấn đề?”
“Chờ đến khi dược tính phát huy đủ, Công chúa chỉ cần đến trước mặt hắn mà…”
Những lời sau cùng khiến gương mặt Công chúa đỏ bừng, nhưng ngay sau đó, nàng liên tục tán thưởng:
“Diệu kế! Quả thật là diệu kế!”
Không thể không thừa nhận, thể chất của Tướng quân quả thực cường tráng.
Hai tháng liên tiếp, rốt cuộc ta cũng thấy hắn bắt đầu có chút suy nhược, bước chân không còn vững chãi như trước.
Thẩm Tập nâng chén rượu, đôi mắt thâm tình nhìn Công chúa Vân Dao:
“Hai tháng nay, khẩu vị dường như đã trở lại bình thường, liệu có phải Công chúa đã dần dần tiếp nhận thần rồi không?”
Công chúa vừa nghe xong liền tức giận, nhưng nghĩ đến Hoàng thượng đã dặn dò kỹ lưỡng rằng nàng nhất định phải hòa thuận với Thẩm Tập nên nàng đành nhẫn nhịn.
Nàng nâng chén rượu lên, nhấp môi tượng trưng, rồi thản nhiên nói:
“Bỗng dưng ta cảm thấy có chút buồn ngủ, Thẩm Tướng quân cứ tiếp tục dùng bữa.”
Nếu có thể, ta thật sự muốn chặt đứt đôi chân nàng ngay lúc này.
Nhưng ta không thể.
Bên hông nàng có mang theo một thanh đoản kiếm mềm, với võ công của nàng, chỉ cần ta vừa động thủ, e rằng đã mất mạng ngay tức khắc.
Ta chỉ là một kẻ thường dân, không có bản lĩnh đối đầu chính diện với một Công chúa tôn quý.
Vậy nên, ta chỉ có thể lau khóe miệng, đáp lại bằng một câu:
“Ngon lắm.”
Ánh mắt Công chúa chợt sáng rực lên, nàng cười càng vui vẻ hơn.
Một kẻ không chỉ uống sạch nước rửa chân của nàng, còn khen là ngon—thật thú vị!
Từ đó về sau, nàng dần ít gọi tên Xuân Đào hơn.
Thay vào đó, nàng thường xuyên gọi ta—Bán Hạ.
Ta trở thành người bên cạnh Công chúa, được nàng sủng ái nhất.
Ngày tháng dần trôi, cho đến một ngày, Hoàng thượng cuối cùng cũng quyết định tuyển chọn một vị phò mã cho Công chúa.
Người đó tên là Thẩm Tập, xuất thân là gia đình võ tướng, phụ mẫu đều đã tử chiến nơi sa trường.
Nghe nói trong đợt chinh chiến lần này, hắn liên tiếp công phá nhiều thành trì, chưa từng thất bại một trận nào.
Hoàng thượng vô cùng coi trọng hắn, nhưng đồng thời cũng có vài phần kiêng dè.
Vậy nên, người muốn dùng Công chúa để trói chặt Thẩm Tập vào bên cạnh mình.
Nhưng Công chúa lại chẳng vui vẻ gì.
Nàng nói, những ngày tháng trong cung tự do khoái hoạt, nàng chẳng muốn tự chuốc phiền não vào thân.
Ngược lại, vị đại Tướng quân Thẩm Tập này, ngay từ lần đầu gặp gỡ đã động lòng trước Công chúa.
Hắn bảo, nữ tử khuê các trong hậu viện quá mức quy củ, chỉ toàn những kẻ nhàm chán, duy chỉ có Công chúa, cổ linh tinh quái, khiến người khác khó lòng rời mắt.
Thế nên, từ đó về sau, hắn thường xuyên lui tới cung điện của Công chúa, cùng nàng dùng bữa.
Nhưng Công chúa đối với hắn chẳng có chút hứng thú nào.
Nàng than thở với ta rằng, mỗi lần Thẩm Tập đến, ngay cả cơm nàng cũng ăn không ngon.
Vậy nên, nàng bắt đầu sai ta, mỗi khi hắn đến dùng bữa, hãy cố ý nấu ăn thật khó nuốt.
Nàng nghĩ rằng nếu hắn ăn mấy bữa khó chịu, lâu dần sẽ chẳng còn muốn đến nữa.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Nào ngờ, Thẩm Tập lại kiên nhẫn hơn Công chúa tưởng.
Liên tiếp mấy ngày ăn cơm quá mặn quá ngọt, hắn vẫn không nửa lời oán trách, thậm chí còn tỏ ra thích thú vô cùng.
Đến tối nay, sau khi dùng xong bữa, hắn đặt chén xuống, mỉm cười nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Công chúa còn có thử thách gì, cứ việc đưa ra.”
“Thần sẽ khiến Công chúa nhìn thấy chân tâm của thần.”
Thẩm Tập rời đi, Công chúa lập tức hất tung cả bàn thức ăn xuống đất.
“Phụ hoàng rõ ràng đã nói rằng! Người sẽ để ta sống vui vẻ suốt đời!”
“Vậy mà bây giờ lại tự ý quyết định hôn sự cho ta! Bắt ta gả cho một đại Tướng quân quanh năm chinh chiến bên ngoài, chẳng biết ngày nào sẽ bỏ mạng sa trường!”
Ta cúi xuống nhặt những mảnh bát đũa vỡ dưới đất.
Công chúa liếc nhìn ta, rồi thẳng chân giẫm xuống mu bàn tay ta.
Những mảnh gốm sứ sắc nhọn lập tức đ.â.m xuyên vào da thịt, m.á.u đỏ thẫm chảy tràn lên nền đất lạnh.
Nhưng ta không hề kêu lên một tiếng, chỉ lặng lẽ chịu đựng, để nàng phát tiết cơn giận trong lòng.
Công chúa đột nhiên hỏi:
“Bán Hạ, ngươi nói xem, có cách nào khiến Thẩm Tập chủ động từ hôn không?”
Ta ngước mắt lên, ánh nhìn chân thành:
“Nếu Công chúa thực sự không muốn vị phò mã này, nô tỳ quả thực có một cách.”
Công chúa lập tức thu chân lại, ánh mắt sáng lên, vui mừng đỡ ta đứng dậy:
“Cách gì? Bán Hạ, mau nói cho ta nghe!”
Ta ghé sát bên tai Công chúa, nhẹ giọng thì thầm:
“Nhà nô tỳ có một tuyệt kỹ, có thể dùng thực liệu* để khiến một người mất đi khả năng sinh sản.”
(*)Thực liệu” (食疗) có nghĩa là dùng thực phẩm để điều trị hoặc tác động đến sức khỏe, tương tự như liệu pháp dinh dưỡng hoặc y thực trong Đông y.
“Tướng quân thường xuyên đến đây dùng bữa cùng Công chúa, sao có thể nghi ngờ trong đồ ăn có vấn đề?”
“Chờ đến khi dược tính phát huy đủ, Công chúa chỉ cần đến trước mặt hắn mà…”
Những lời sau cùng khiến gương mặt Công chúa đỏ bừng, nhưng ngay sau đó, nàng liên tục tán thưởng:
“Diệu kế! Quả thật là diệu kế!”
Không thể không thừa nhận, thể chất của Tướng quân quả thực cường tráng.
Hai tháng liên tiếp, rốt cuộc ta cũng thấy hắn bắt đầu có chút suy nhược, bước chân không còn vững chãi như trước.
Thẩm Tập nâng chén rượu, đôi mắt thâm tình nhìn Công chúa Vân Dao:
“Hai tháng nay, khẩu vị dường như đã trở lại bình thường, liệu có phải Công chúa đã dần dần tiếp nhận thần rồi không?”
Công chúa vừa nghe xong liền tức giận, nhưng nghĩ đến Hoàng thượng đã dặn dò kỹ lưỡng rằng nàng nhất định phải hòa thuận với Thẩm Tập nên nàng đành nhẫn nhịn.
Nàng nâng chén rượu lên, nhấp môi tượng trưng, rồi thản nhiên nói:
“Bỗng dưng ta cảm thấy có chút buồn ngủ, Thẩm Tướng quân cứ tiếp tục dùng bữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro