Trở Về Năm 1999: Tôi Là Học Bá

Ứng biến

Đang cập nhật

2025-03-23 15:03:08

Thầy Vương mặt đỏ như máu, không còn gì để nói, giận quá thành ra lồng lộn bỏ đi:



"Loạn rồi! Cái lớp này tôi không dạy nữa!"

 

Cả lớp suýt thì vỗ tay reo hò, rõ ràng mọi người đã chịu đựng thầy quá lâu.

^^

 

Sự việc diễn ra còn căng hơn tôi tưởng, nhưng tôi không hề hối hận.

 

Nỗi ấm ức đè nén suốt cả một đời trước, cuối cùng cũng được xả ra một lần cho đã.

 

Kiếp trước, tôi học kém một phần do bản thân, nhưng chẳng lẽ không có phần của những giáo viên như thầy Vương, chỉ biết chèn ép, làm nhục học sinh?

 

Họ không hề hiểu hai chữ "giáo dục" nặng bao nhiêu, lại ngang nhiên đứng trên bục giảng, xem việc giẫm đạp học sinh là thú vui.

 

Một học sinh tốt, gặp sai người dạy, cũng sẽ bị hủy.

 

Kiếp này, tôi nhất định phải giúp lớp mình loại bỏ những giáo viên như thế.

 



Dù không thể thay đổi, cũng phải cho họ một bài học — để biết rằng học sinh không phải dễ bắt nạt, và họ cũng phải biết kiểm điểm chính mình.

 

Tôi đã chuẩn bị tâm lý bị mời phụ huynh, nhưng không ngờ, chuyện lại kết thúc bằng việc lớp tôi được đổi giáo viên Toán thật sự.

 

Sau này tôi mới biết, cô chủ nhiệm đã cãi nhau to với thầy Vương trước mặt hiệu trưởng.



Cô ấy nói thầy Vương lăng mạ học sinh là không xứng làm thầy, nếu nhà trường xử phạt tôi thì cô là người đầu tiên phản đối.

 

Hiệu trưởng có lẽ sợ sự việc ầm ĩ ảnh hưởng đến danh tiếng trường, nên cuối cùng đồng ý đổi giáo viên cho lớp tôi.

 

Đây là thành quả thực tế đầu tiên tôi đạt được sau khi trọng sinh.



Nó khiến tôi càng thêm tự tin vào việc thay đổi tương lai.

 

Mục tiêu kế tiếp:



Giải quyết chuyện Đào Minh Minh ngủ gật trong lớp.

 

5.

Hôm sau là cuối tuần. Sau khi nói chuyện kỹ càng với ba mẹ tôi, tôi bảo Đào Minh Minh gọi điện cho ba cô ấy, nói rằng để tập trung học hành, sau này tan học cô ấy sẽ về thẳng nhà tôi ở.

 

Cúp máy xong, Minh Minh có vẻ sợ hãi, cứ loay hoay hỏi tôi:



“Nếu ba mình với mẹ kế đến nhà cậu gây sự thì làm sao đây?”

 

Tôi hừ lạnh trong lòng—tôi còn sợ bọn họ không đến gây sự kia kìa.



Nếu họ dám đến làm loạn, tôi sẽ khiến họ phải khóc lóc mà cuốn xéo về.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Quả nhiên, Minh Minh chỉ mới ở nhà tôi được một đêm, mẹ kế và ba cô ấy đã lò dò đến gõ cửa.

 

Bà mẹ kế đeo kính, trông thì nhã nhặn trí thức, nhưng vừa mở miệng là khiến ba mẹ tôi đang mỉm cười đứng ở cửa lập tức sững sờ.

 

Bà ta nói:

 

“Tôi hỏi ba mẹ của Miểu Tiểu Lộ đây—hai người tự tiện đưa một bé gái vị thành niên về nhà ở mà không báo cho người giám hộ, có biết như vậy là vi phạm pháp luật không?! Nếu Minh Minh nhà tôi xảy ra chuyện gì, hai người dám chịu trách nhiệm à?!”

 

Giọng bà ta the thé, mới mở miệng đã đủ để gọi ra cả đám hàng xóm hóng chuyện.

 

Đào Minh Minh sợ hãi, lập tức núp sau lưng tôi. Tôi liền kéo cô ấy đứng sau lưng mẹ mình, còn bản thân thì tiến thẳng ra đối diện mẹ kế và ba cô ấy, đọc vanh vách bài phát biểu mà tôi đã chuẩn bị từ trước.



 

"Người phụ nữ này là mẹ kế của Đào Minh Minh, còn đây là bố ruột của cô ấy, đúng không? 

 

Hai người còn biết Minh Minh là trẻ vị thành niên à? 

 

Nhìn cách hai người đối xử, tôi cứ tưởng hai người đã sớm quên mất chuyện đó rồi! 

 

Nếu tôi nhớ không nhầm, năm ngoái bà sinh em bé đúng không? 

 

Sau khi sinh con, mỗi tối bà ngủ ngon lành, còn bắt Minh Minh pha sữa cho em bé? 

 

Từ mười giờ tối đến năm giờ sáng, Minh Minh phải dậy hai đến ba lần pha sữa, tôi nói sai chỗ nào? 

 

Trên đời có ai đối xử với trẻ vị thành niên như hai người không? Gọi là yêu thương bảo vệ trẻ em đấy à?"

 

Có lẽ mẹ kế và bố của Đào Minh Minh không ngờ tôi sẽ tấn công dữ dội đến vậy, cả hai lập tức nghẹn họng, á khẩu không nói nên lời.

 

"Tôi nói này, bà mẹ kế kia, bà không coi con chồng như con ruột thì thôi, chuyện đó tôi không trách bà. 

Nhưng Minh Minh là học sinh lớp 12, sắp thi đại học đến nơi rồi, mà vẫn không cho nó ngủ yên một giấc, vậy chẳng phải là ngược đãi trẻ vị thành niên sao? Minh Minh đã thu thập đầy đủ bằng chứng rồi, chuẩn bị kiện hai người đấy!"

 

Bố của Minh Minh còn định giải thích, nhưng tôi lập tức dội cho một gáo nước lạnh:

 

"Ông này, ông xứng đáng làm bố à? Ai biết chuyện thì bảo Minh Minh là con gái ruột ông, ai không biết lại tưởng ông thuê một bảo mẫu đêm miễn phí để chăm con trai ông ấy chứ!"

 

Càng nói tôi càng tức, đến đoạn sau thì chẳng buồn theo kịch bản nữa, trực tiếp ứng biến luôn:

 

"Hai người các vị, cộng lại cũng phải ngoài tám mươi tuổi rồi đúng không? Sao lại không biết xấu hổ là gì thế? 

 

Con bé học lớp 12 rồi đấy, nhà ai lại bắt con học lớp 12 thức khuya dậy sớm pha sữa cho em trai? Nếu hai người không có năng lực nuôi con thì đừng có đẻ! Có gan sinh mà không có bản lĩnh nuôi, đơn vị hai người biết chuyện này chưa? 

Bà mẹ kế, tôi nghe nói bà làm ở Cung Thiếu Nhi đúng không? 

Có cần tôi làm cái băng rôn, đến tận nơi quảng bá ‘thành tích vĩ đại’ của bà không? 

Còn ông bố kia, ông đúng là minh họa sống cho câu "có mẹ kế thì có bố ghẻ", ông đối xử với Minh Minh như vậy, không sợ mẹ ruột của con bé chui lên từ dưới đất, lôi ông vào quan tài ngủ chung à?!"

 

Hai người lớn bị tôi mắng đến đỏ bừng cả mặt, suýt nữa thì bỏ chạy trối chết.



Ngay khi họ vừa xoay người định đi, tôi gọi giật lại: "Đừng đi vội! Quay lại đây cho tôi!"

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trở Về Năm 1999: Tôi Là Học Bá

Số ký tự: 0