Trở Về Năm 1999: Tôi Là Học Bá

Tâm sự của nhỏ...

Đang cập nhật

2025-03-23 15:03:08

Thầy Vương như thể bị ong đốt:



"Đào Minh Minh, em thi được bao nhiêu điểm? Còn mặt mũi nào mà ngủ nữa hả?"

 

"Nếu tôi nhớ không nhầm, đề thi 150 điểm, em được 90? Gớm, em thấy điểm đó là cao lắm hả?"

 

"Ừ, so với bạn cùng bàn của em được có 45 thì đúng là gấp đôi đấy nhỉ!"

 

"Tôi hỏi em này, lớn từng này rồi, có biết hai chữ xấu hổ viết thế nào không? Đầu óc thì ngu như đá, còn suốt ngày ngủ ngủ ngủ, tưởng mình là con heo chắc?"

 

Lời mắng chửi của thầy như từng đợt sóng dội tới, mặt Đào Minh Minh đỏ bừng, gần như sắp bật khóc.

 

Tôi đau lòng đến muốn rơi nước mắt.

 

Thực ra, Đào Minh Minh vốn không phải học sinh kém.



Lớp chúng tôi tuy là lớp yếu nhất khối, nhiều đứa được "nhét tiền" vào học, nhưng cũng có một số đứa thi đỗ đàng hoàng.



Đào Minh Minh là một trong số đó.

 

Không giống tôi — là học sinh cá biệt từ trong trứng — Đào Minh Minh trước kia học cũng tốt.

 

Nhưng sau khi mẹ cô ấy qua đời, bố đi bước nữa, cưới một dì ghẻ rồi sinh thêm một cậu em trai… từ đó, Minh Minh bị biến thành bảo mẫu miễn phí.

 

Ban ngày đến trường học, ban đêm về nhà trông em, gần như không ngủ đủ, thành tích học tập tụt dốc không phanh.

 

Những điều này ở kiếp trước tôi hoàn toàn không biết.

 

Dù mồm thì hay nói là bạn thân nhất của Minh Minh, nhưng khi ấy tôi chỉ biết kéo bạn ấy đi đu idol, thấy bạn ngủ gật trong lớp còn tưởng cũng giống tôi — vì không hứng thú với bài giảng…

 

Phải đến sau kỳ thi đại học rất lâu, tôi mới tình cờ bắt gặp cảnh dì ghẻ bắt Minh Minh trông em, lúc đó tôi mới hiểu lý do bạn ngủ gật.

 

Khi ấy tôi giận điên, không kìm được liền cãi nhau một trận ra trò với dì ghẻ kia.



Dù cuối cùng cũng giúp Minh Minh thoát khỏi "ma trảo", nhưng đã quá muộn rồi.

 

Kiếp trước, Minh Minh chưa bao giờ nói, nhưng tôi biết: trở thành học sinh cá biệt — là vết thương lòng cả đời của bạn ấy.

 

Giờ đây, khi nghe Minh Minh bị thầy Vương mắng là "óc đá", là "ngu như heo", tôi biết rõ những lời ấy đ.â.m sâu vào tim bạn đến mức nào.

 

Vì kiếp trước, dì ghẻ của Minh Minh cũng từng mắng bạn y chang:



"Nó không biết giống ai, ngu như heo, cho nó đi học chỉ phí tiền."



Thậm chí còn bóng gió nói bạn thi trượt đại học là do… giống mẹ ruột, cũng ngu như thế.

 

Tôi thực sự không hiểu: tại sao có những người lớn lại có thể độc ác đến vậy?



Biết rõ một câu nói có thể hủy diệt một đứa trẻ, mà vẫn lợi dụng thân phận làm giáo viên, phụ huynh, để trút mọi độc ác lên những đứa trẻ không có sức phản kháng?

 

Tệ hơn nữa, đa phần sự tàn nhẫn ấy chẳng có lý do nào cả, chỉ là vì muốn khẳng định vị thế quyền lực tuyệt đối.

 

Tôi không thể chịu đựng được nữa.

 

Tôi giơ tay, cắt lời thầy Vương:



"Thầy ơi, em có chuyện muốn nói."

 

Thầy Vương khựng lại, rồi bật cười đầy mỉa mai:



"Ồ hô, em mà cũng có chuyện để nói à?"

 

Sau đó, ông ta gằn giọng:



"Em được 45 điểm, là đồ bỏ đi! Em có tư cách gì mà lên tiếng?"

 

Ông ta nổi giận. Mà đã nổi giận, thì tôi lại càng phải… mỉm cười:



"Thầy bảo em là đồ bỏ đi được 45 điểm, vậy thì thầy — người dạy ra đứa học sinh 45 điểm như em — chắc cũng chẳng ra gì rồi nhỉ?"

 

"Em cũng không muốn dài dòng, chỉ muốn chia sẻ một chuyện lạ lùng.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Vì điểm Toán em quá thấp, mẹ em tìm cho em một thầy dạy thêm bên ngoài.



Thầy đoán xem sao? Em học thầy trên lớp thì mù tịt, mà học thầy kia lại hiểu bài ngay lập tức.

Em hỏi thầy ấy vì sao, và thầy ấy trả lời…"

 

Tôi cố tình dừng một nhịp, nhìn vào khuôn mặt đang mỗi lúc một vặn vẹo của thầy Vương, rồi dõng dạc nói:



"Thầy ấy nói — trên đời này không có học sinh dốt, chỉ có giáo viên dốt không biết dạy!"

 

Lớp tôi cực kỳ phối hợp, ngay lập tức nổ ra một tràng cười rung chuyển cả phòng học.

 

Mặt thầy Vương biến dạng vì tức. Ông ta đảo tròng mắt, hét lên:



"Hừ, còn bé đã khoác lác như thật! Em bảo em hiểu bài thì ai tin? Em định chứng minh kiểu gì?"

 

Tôi đứng dậy, nói không chút sợ hãi:



"Không tin thì thầy cứ ra đề cho em đi! Nếu em không làm được, chứng minh em đúng là đồ bỏ đi, em tâm phục khẩu phục.



Nhưng nếu em làm được, thì mong thầy hãy xin lỗi em và Đào Minh Minh!"

 

Thầy Vương hất mặt, khinh bỉ đáp:



"Được! Em đã muốn bẽ mặt trước lớp, tôi đương nhiên chiều theo!"

 

Thầy Vương vừa quay người định lên bảng ra đề, tôi đã giơ tay cản lại.

 

^^

Tôi nói:



"Để đảm bảo công bằng, tránh việc thầy cố tình ra đề vượt chương trình, em đề nghị đề thi phải nằm trong phạm vi đề thi đại học các năm trước."

 

Nói vậy, tất nhiên là để tăng xác suất chiến thắng của mình. 

 

Dù sao tôi cũng là nửa cái chuyên gia luyện thi đại học, thuộc nằm lòng đề thi thật các năm. 

 

Miễn là đề trong phạm vi đó, thì chẳng có câu nào tôi không làm được.

 

Thầy Vương hừ lạnh nhìn tôi:



"Yên tâm, tôi sẽ khiến em tâm phục khẩu phục mà thua."

 

Ông ta lục lọi một lượt trong đống đề thi cũ, cuối cùng chọn ra một đề khó nhất viết lên bảng.

 

Nhìn câu hỏi trên bảng, tôi khẽ mỉm cười.



Đúng là gian xảo, sợ không làm khó được tôi, nên cố ý chọn bài hóc búa nhất.

 

Ông ta đầy tự tin, đứng nhìn tôi như thể sắp được xem trò cười:



"Miểu Tiểu Lộ, không phải tôi coi thường em, nhưng môn Toán này dựa vào chỉ số IQ. Mà thi được 45 điểm thì cơ bản là trí tuệ kém phát triển rồi, nói trắng ra là... não tàn đấy."

 

Tôi lười tranh luận, bước thẳng lên bảng, trước mặt cả lớp viết ra toàn bộ các bước giải cùng đáp án chính xác.

 

Cả lớp từ ồn ào lập tức im phăng phắc.

 

Tôi quay đầu lại, thấy ánh mắt của mọi người đều như bị sét đánh — ngỡ ngàng, sửng sốt, rồi chuyển sang... sùng bái.

 

Trình Dã và Đào Minh Minh nhìn tôi như thể tôi vừa giải được phương trình cứu thế giới.

 

Trình Dã là người đầu tiên hò hét ăn mừng:



"Miểu Tiểu Lộ làm được rồi! Cô ấy làm được rồi! Haha, thầy Vương, mau xin lỗi đi chứ còn gì nữa!"

 

Mặt thầy Vương tím tái:



"Trùng hợp thôi, ai biết có phải em học thuộc đáp án rồi không!"

 

Lúc này, lớp trưởng – một mọt sách nổi tiếng ít nói – lại bất ngờ lên tiếng:



"Phương pháp giải của Miểu Tiểu Lộ khác với đáp án mẫu, thậm chí còn ngắn gọn hơn. Nếu không thực sự hiểu sâu thì chắc chắn không nghĩ ra được cách giải đó."

 

Tôi hơi xúc động, không ngờ một người luôn sống trong sách vở như lớp trưởng lại ra mặt bênh vực tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trở Về Năm 1999: Tôi Là Học Bá

Số ký tự: 0