Trở Về Năm 1999: Tôi Là Học Bá

Quay về năm 199...

Đang cập nhật

2025-03-23 15:03:08

1

Sau hơn hai năm nghỉ việc để kèm con học, cuối cùng con gái tôi thi đại học được... 200 điểm.

 

Tôi tức đến nín thở, rồi "tạch" một cái, lìa đời.

 

Lúc mở mắt ra lần nữa, mẹ tôi đang dùng ngón tay chọt vào trán tôi:



“200 điểm? Mễ Tiểu Lộ, con là heo à? Heo học ba năm cũng không đến nỗi chỉ được 200 điểm đâu đấy!”

 

Ơ khoan… câu này… sao nghe quen quá?



Chẳng phải tôi vừa mới mắng con gái tôi y như vậy sao?!

 

……………..

 

Tôi ngơ ngác nhìn khuôn mặt trẻ hơn hai mươi tuổi của mẹ, không nhịn được mà đưa tay chạm vào.

 

“Con đang nằm mơ à? Hay là con quay về quá khứ rồi?”

 

Mẹ tôi hất tay tôi ra, “bốp” một cái quăng bảng điểm kiểm tra giữa kỳ lên bàn:

 

^^

“Con mơ được thì tốt quá! Con gái tôi thi được 200 điểm, mẹ đây sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ!”

 

Tôi run run nhặt bảng điểm lên — Toán 45, Anh 36, Văn 59, Vật lý 27, Hóa 33.



Tổng cộng đúng 200 điểm.

 

Tên học sinh ở góc trái phía trên là: Mễ Tiểu Lộ – Lớp 10, Khối 12.

 

Tôi… thật sự quay về năm 1999 rồi sao?

 

Chẳng lẽ ông trời thương xót tôi, cho tôi một cơ hội làm lại cuộc đời?

 

Tôi suýt nữa nhảy cẫng lên vì mừng rỡ, nhưng lại bị mẹ dùng một ngón tay đè tôi xuống chỗ ngồi.

 

“Mễ Tiểu Lộ, con tỉnh táo lại đi! Nhà mình điều kiện thế này, nếu con không học hành tử tế, không đậu đại học, không lấy được cái bằng ra hồn, thì tương lai con định làm gì?!”

 

“Cứ mở miệng ra là ‘bằng cấp vô dụng’, tương lai không cần bằng cấp. Không cần bằng cấp thì cần cái gì? 

 

Cần cái mặt con chắc?! Suốt ngày chỉ biết vẽ lông mày, tô son đánh phấn, theo đuổi thần tượng này nọ… Mau đi rửa cái mặt cho mẹ!”

 

Tôi sững sờ. Từng câu từng chữ… không sai một chữ nào… đều là những gì tôi vẫn mắng con gái mình mỗi ngày!

 

Con gái tôi – sống ở năm 2022 – chính là một đứa suốt ngày make-up, cuồng thần tượng.

 

Vậy mà giờ đây, tôi lại nghe những lời ấy từ miệng mẹ mình… lòng tôi chua chát vô cùng.

 

Lúc mắng con gái, tôi hoàn toàn quên mất… ngày xưa tôi cũng là một đứa con gái “không có não” như vậy?

 

Nhìn mẹ đang đau lòng đến gần như phát khóc, tôi chỉ muốn nhào tới ôm bà thật chặt.

 

Ngày xưa, vì không chịu học hành đàng hoàng, tôi phải tốn tiền vào một trường cao đẳng tư, học ngành du lịch.

 

Khi đất nước bước vào giai đoạn phát triển kinh tế thần tốc, những người bạn học giỏi năm xưa đều hoặc là vào đại công ty kiếm tiền như nước, hoặc là vào làm nhà nước ổn định vững vàng.

 

Còn tôi — không có bằng cấp — chẳng xin nổi công việc nào ra hồn, chỉ có thể bắt đầu từ nghề hướng dẫn viên du lịch.

 

Vất vả bao nhiêu thì khỏi cần nói.



Cuối cùng tích góp được ít kinh nghiệm và vốn liếng, tôi và bạn thân tính mở riêng một công ty du lịch.

 

Ai ngờ đụng trúng đại dịch.

 

Ngành du lịch sụp đổ, tôi và bạn thân trở thành “nạn nhân gánh nợ thay”.

 

Vốn liếng tiêu tan, việc làm thì chẳng có.



Tôi đành quay về nhà làm “phụ huynh toàn thời gian”, kèm con gái học hành – gửi gắm tất cả kỳ vọng vào nó.

 

Tôi đã chịu đủ khổ sở vì không có bằng cấp, nên chỉ mong con gái mình học hành giỏi giang, thi đậu một trường đại học tốt, có một tương lai sáng lạn.

 

Ai dè… con bé như thể đến để “trả thù” bà ngoại vậy.

 

Học hành chẳng ra sao, nhưng ăn uống thì lúc nào cũng đứng đầu bảng.

 

Tôi khuyên bảo hết lời, nó chỉ chép miệng nói:

 

“Thời đại nào rồi mà còn bắt học? Mà cho dù con có muốn học, cũng phải có gien nữa chứ! Bố mẹ đều là những người thi đại học chưa đến 300 điểm, còn mơ con thi được 600 điểm? Mơ đẹp quá rồi!”

 

Nghe… cũng có lý. Tôi không phản bác nổi.

 

Để chứng minh IQ của tôi không có vấn đề, tôi đành học cùng con, học online cùng, đi học phụ đạo cùng, bài nào khó tôi làm trước rồi dạy lại cho nó…

 

Nhưng mà... kết quả là con gái tôi vẫn chỉ thi được đúng 200 điểm.

 

Nói nhiều thêm chỉ tổ đau lòng.

 

Cũng may ông trời thương xót tôi, cho tôi một cơ hội được làm lại từ đầu!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Lần này, tôi nhất định phải nắm bắt cơ hội, chăm chỉ học hành, thay đổi vận mệnh, bước lên đỉnh cao nhân sinh!

 

Quan trọng hơn hết, tuyệt đối—tuyệt đối không thể để con nhỏ c.h.ế.t tiệt kia có cớ cười vào mặt tôi rằng: “Mẹ cũng chỉ thi được 300 điểm.”

 

Tôi nắm chặt ngón tay mẹ, nghiêm túc nói:



“Mẹ nói đúng. Không học hành tử tế, con sẽ không đậu đại học. Không đậu đại học, sẽ không có bằng cấp. Không có bằng cấp, tương lai của con coi như xong.”

 

Tôi nhìn mẹ bằng ánh mắt đầy chân thành.

 

Mẹ tôi thì sững sờ nhìn tôi như thể gặp người ngoài hành tinh—rõ ràng bà không ngờ tôi lại “biết điều” đến vậy.

 

Nói xong, tôi đi thẳng về phía nhà vệ sinh trong ký ức.

 

Mẹ tôi kéo tôi lại:



“Đi đâu đấy?”

 

Tôi đáp không cần suy nghĩ:



“Rửa mặt. Rồi học hành cho đàng hoàng!”

 

Vừa lau mặt vừa bước vào phòng mình, tôi hoàn toàn không kịp chuẩn bị cho cú sốc này.

 

Nguyên một mảng tường… dán kín poster của Tạ Đình Phong!

 

Tôi suýt nữa hét lên.

 

Nhìn đống poster, cả ký ức tuổi dậy thì "ngáo ngơ" năm nào ập về.

 

Đúng rồi… năm 1999, người tôi yêu nhất là Tạ Đình Phong.

 

Và người tôi yêu nhì — chính là học bá kiêm hot boy của trường: Kỳ Phi Vũ.

 

Năm đó, tôi giống hệt con gái tôi bây giờ, luôn nghĩ việc học là vô dụng.

 

Dù sao con gái chỉ cần xinh xắn dễ thương, thì sẽ có một “anh hùng cưỡi mây bảy sắc” đến rước về làm vợ.

 

Sự thật là, những “anh hùng cưỡi mây” đó cũng chỉ cưới “tiên nữ” mà thôi.

 

Tạ Đình Phong sau này ở bên “tiên nữ” Vương Phi.



Còn nam thần Kỳ Phi Vũ ngoài đời thực thì cưới cô tiên của anh — Phùng Lộ Lộ.

 

Còn tôi – một đứa rớt đại học, phải bỏ tiền học trường dân lập, thì chỉ có thể lấy một ông chồng… cũng từng học dân lập như mình.

 

Rồi cực khổ sinh ra một đứa con gái — cũng tin rằng học hành vô ích, và mơ mộng được “gả cho oppa” để đổi đời…

 

Nghĩ đến đây, tôi chợt thấy… con gái mình hình như… cũng không sai.

 

Nó chỉ là kế thừa hoàn hảo bộ gen của tôi mà thôi…

 

Tôi thở dài một hơi, lặng lẽ tháo hết đống poster Tạ Đình Phong trên tường xuống.

 

Sau đó ngồi xuống bàn học, mở bài kiểm tra giữa kỳ ra.

 

Sau hơn hai năm làm “phụ huynh kèm học chuyên nghiệp”, mỗi ngày cùng con học bài, học online, học thêm, tôi cũng có thể coi là nửa chuyên gia thi đại học rồi.

 

Nhìn lại đống lỗi sai trên bài thi, tôi chỉ muốn tự đập đầu vào tường.

 

Sao mình lại sai ngu thế chứ?!

 

Đặc biệt là môn tiếng Anh — tôi chỉ liếc qua là thấy ba lỗi sai ngay lập tức.

 

Hồi thi cao đẳng, tiếng Anh của tôi đúng là rất tệ. Nhưng sau này ra xã hội, làm hướng dẫn viên du lịch, mới biết: không biết tiếng Anh, thì chẳng kiếm được xu nào từ mấy đoàn khách Âu – Mỹ.

 

Vì miếng cơm manh áo, tôi cắn răng học lại, thậm chí còn tự luyện IELTS.

 

Ba lỗi sai kia đều nằm ở phần điền từ hoàn chỉnh.

 

Một câu sai ở thì.



Một câu sai logic.



Một câu sai… vì thiếu kiến thức phổ thông.

 

Ôi trời ơi…

 

Mở bài thi Toán ra, tôi thật sự muốn đập đầu vào tường.

 

Đọc đề không kỹ, công thức không thuộc, vất vả lắm mới nghĩ ra cách giải đúng thì bước tính đầu tiên… lại làm sai. Như thể đầu óc tôi có vấn đề vậy!

 

Còn Văn thì khỏi nói — nhìn mấy câu sai mà cứ tưởng người làm bài không phải người Trung Quốc.

 

Tôi không hiểu, não của tôi năm đó rốt cuộc nhồi đầy những thứ vớ vẩn gì?

.........

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trở Về Năm 1999: Tôi Là Học Bá

Số ký tự: 0