Trở Về Năm 1999: Tôi Là Học Bá

Chương 2:

Đang cập nhật

2025-03-23 15:03:08

Đến khi làm lại hết cả bài thi, thì đã qua mấy tiếng đồng hồ rồi.

 

Trong thời gian đó, mẹ tôi vào phòng ba lần.

 

Một lần hỏi tôi có ăn tối không.

 

Một lần mang cơm vào tận nơi.

 

Một lần thì ép tôi phải ăn cho bằng được.

 

Tôi bảo mẹ đừng làm phiền con đường “thượng tiến” của tôi.

 

Mẹ tôi thì lẩm bẩm trách:



“Cái con bé này, muốn thượng tiến thì cũng phải ăn chứ! Không ăn no thì lấy sức đâu mà học? Với lại, học hành là chuyện đường dài, có phải ngày một ngày hai đâu!”

 

Mẹ tôi luôn là người ngoài miệng thì nghiêm khắc, nhưng trong lòng lại là người thương tôi nhất.

 

Giống như ở kiếp trước, dù tôi đã ngoài 40 tuổi, bà vẫn lo tôi thiếu tiền tiêu. Mỗi lần tôi về nhà, bà đều lén nhét tiền vào túi xách cho tôi.

 

Nghĩ đến mẹ của kiếp trước, sau khi bị sa thải, bà làm việc ở một công ty môi giới nhỏ, dẫn khách đi xem nhà hết leo lên lại đi xuống.



Chưa đến 60 tuổi, đầu gối đã hỏng.

 

Vì muốn tiết kiệm tiền, bà cứ lần lữa mãi không chịu mổ.



Thậm chí đến lúc không chịu nổi, cũng nhất quyết không chịu bỏ vài chục nghìn tệ để thay khớp gối nhập khẩu.

 

Tất cả là vì tôi không có bản lĩnh, không kiếm được tiền, nên bà phải để dành cho tôi.

 

Mà tôi không có bản lĩnh, không kiếm ra tiền… truy về tận gốc thì cũng chỉ vì tôi không thi đỗ một trường đại học tử tế.

 

Nghĩ đến đó, tôi bật khóc.

 

Tôi giật lấy bát cơm trong tay mẹ, vừa khóc vừa ăn lấy ăn để.

 

Mẹ tôi tưởng tôi bị áp lực quá lớn, dịu giọng dỗ dành:

 

“Có phải mẹ nói nặng lời quá không? Con đừng tự ép mình nhiều quá, mình cố gắng là được rồi. Còn có bố với mẹ ở đây cơ mà!”

 

Nhắc đến bố, sống mũi tôi lại cay xè.

 

Tôi nhớ đời trước bố tôi đến tuổi 65 mới về hưu, vẫn làm bảo vệ ở khu dân cư để đỡ đần cho tôi bớt gánh nặng.

 

Tôi làm con gái mà để bố mẹ khổ như vậy, đúng là thất bại.

 

Tôi ăn thật nhanh, sau đó nhìn mẹ nghiêm túc nói:



“Bố mẹ đừng cố gồng nữa. Sau này… đã có con.”

 

Mẹ tôi ngẩn người. Nước mắt cũng bắt đầu lấp lánh nơi khóe mắt.

 

“Con gái lớn thật rồi…”

 

Không thể tiếp tục được nữa. Nếu còn nói thêm chắc hai mẹ con tôi sẽ ôm nhau khóc mất.

 

Tôi vốn không giỏi làm mấy chuyện cảm động kiểu này.

 

Vì vậy, tôi vội vàng bới nốt miếng cơm cuối cùng, đẩy bát ra:

^^



“Món sườn hôm nay ngon quá chừng!”

 

Quả nhiên mẹ tôi bị tôi đánh lạc hướng, cười nói:



“Ngon thì mai mẹ làm nữa cho ăn.”

 

Tôi vội vã đưa mẹ ra khỏi phòng:



“Được được, mẹ đừng làm phiền con học nữa nha.”

 

Tiễn mẹ đi xong, tôi nhìn bài thi mình vừa làm lại và bắt đầu tính điểm thật sự phản ánh năng lực hiện tại:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Toán: 115



Anh: 132



Văn: 110

Tổ hợp Tự nhiên: 243



Tổng điểm: 600 điểm tròn.

 

Tôi suýt chút nữa rơi nước mắt.

 

Tuy không phải một con điểm xuất sắc hàng đầu, nhưng đủ khiến tôi tràn đầy tự tin.

 

Nó chứng minh rằng — tôi không ngu.



Chỉ cần tôi chịu học, tôi chắc chắn có thể thay đổi vận mệnh của chính mình.

 

Khi tôi lên giường thì cũng đã gần nửa đêm.

 

Nhưng nằm mãi, tôi không tài nào ngủ được.

 

Không biết qua bao lâu, cánh cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, một tia sáng lặng lẽ chiếu vào.

 

Tôi lập tức nhắm nghiền mắt.

 

Tôi biết — là mẹ.

 

Tôi ngủ hay đạp chăn, nên mẹ luôn dậy giữa đêm để vào đắp lại cho tôi.

 

Mẹ nhẹ nhàng đi tới, đắp lại chăn cho tôi, rồi lại nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

Lúc cánh cửa khép lại, tôi nghe mẹ thì thầm với bố ở ngoài hành lang:

 

“Con bé này dạo này kỳ lạ lắm. Trước thì sống c.h.ế.t không chịu học, giờ lại tự giác học hành, có khi nào… nghĩ quẩn không? Nghe nói có đứa vì áp lực thi đại học mà nhảy lầu đấy…”

 

Bố tôi lập tức gạt đi:



“Bà nghĩ cái gì vậy! Con mình nó giác ngộ, biết lo học là chuyện tốt chứ sao. Đừng có lo vớ vẩn. Tiểu Lộ nhà mình mà nhảy lầu á? Nó mà leo lên sân thượng, bà cứ bảo tôi nói mua KFC cho nó, đảm bảo nó tự chui xuống liền!”

 

Mẹ vừa mắng bố “nói bậy”, vừa khép cửa lại.

 

Trong bóng tối, gối tôi đã ướt đẫm từ bao giờ…

 

Tôi nhất định… phải giữ lấy cảm giác hạnh phúc như lúc này — càng lâu càng tốt.

2.

Sáng hôm sau, tôi tràn đầy khí thế bước tới trường, quyết tâm bắt đầu lại từ đầu.

 

Vừa tới cổng trường, đã đụng ngay phải cô bạn cùng bàn năm đó — Đào Minh Minh.

 

Minh Minh lao về phía tôi, hớn hở:

 

“Tiểu Lộ! Biết hôm nay tớ mang gì cho cậu không?”

 

Cô ấy tỏ vẻ thần bí, hai tay giấu sau lưng.

 

Trước đây cô ấy cũng vậy — luôn đem đến mấy thứ mà cô ấy thấy “xịn xò”, nhưng mỗi lần lấy ra đều khiến tôi dở khóc dở cười.

 

Ví dụ như… một con ốc sên.

 

Không đợi tôi trả lời, Minh Minh chìa tay ra — quả nhiên, lại là một con ốc sên bò trong lòng bàn tay.

 

Thấy tôi không sợ, cô ấy phá lên cười:



“Không sợ hả? Tớ còn định dọa cậu cơ mà!”

 

Nhìn nụ cười vô tư lự trên gương mặt cô ấy, chẳng hiểu sao tôi bỗng nhớ tới ngày hai đứa… cùng chứng kiến công ty mình phá sản.

 

Khi đó, Minh Minh ngồi bệt xuống vỉa hè, vừa đ.ấ.m n.g.ự.c vừa gào khóc.

 

Đúng vậy — Đào Minh Minh chính là cô bạn thân cùng tôi “đầu tư phá sản” ở kiếp trước.

 

Nếu lần này được làm lại, có thể đưa Minh Minh cùng tiến bộ, cùng vươn lên… thì tốt biết bao.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trở Về Năm 1999: Tôi Là Học Bá

Số ký tự: 0