Trở Về Năm 1999: Tôi Là Học Bá
Cãi giám thị
Đang cập nhật
2025-03-23 15:03:08
Nhìn con ốc sên trong tay, tôi âm thầm hạ quyết tâm: Minh Minh nhất định cũng phải thay đổi. Không thể chậm trễ thêm một phút nào.
Chúng tôi cùng nhau bước vào cổng trường.
Và rồi… bị cô giám thị chặn lại.
Trong ký ức của tôi, giám thị năm lớp 12 họ Quách, là một người nghiêm khắc đến mức có thể gọi là “hung thần”.
Bà còn có một danh phận khác: mẹ của nam thần lòng tôi — Kỳ Phi Vũ.
Tôi theo thói quen định cúi đầu chào thì… “bộp” một tiếng, nửa tờ thư bị xé ném thẳng vào trán tôi.
“Thật không biết xấu hổ! Không soi gương xem mình được mấy điểm mà cũng dám mơ mộng với thiên nga?”
“Viết thư tình mà chữ sai be bét, còn giả văn thơ làm gì! ‘Duyên duyên thương thương, bạch lộ vi sương’ — cô viết mà cô không biết ngượng, tôi đọc còn thấy xấu hổ thay!”
Giờ vào học buổi sáng, học sinh đứng đầy xung quanh.
Nghe đến đây, cả đám phá lên cười ầm ĩ.
Minh Minh thì lo lắng nhìn tôi đầy ái ngại…
Lúc ấy, cuối cùng tôi cũng lục tìm được ký ức mơ hồ về chuyện này từ tận sâu thẳm trong trí nhớ.
^^
Sau kỳ thi tháng đầu tiên năm lớp 12, tôi đã lấy hết can đảm viết thư tình cho học bá Kỳ Phi Vũ.
Và lá thư đó — chính là tờ giấy đang bị mẹ cậu ta ném thẳng vào trán tôi bây giờ.
Ở kiếp trước, ngay trước mặt bao nhiêu học sinh, bà Quách sỉ nhục tôi thậm tệ, mắng tôi làm sao có tư cách thích con trai bà.
Bà nói với giọng đầy khinh miệt rằng tôi còn chẳng xứng là vịt con xấu xí, chỉ là rác rưởi.
Một đứa rác rưởi như tôi mà cũng mơ tưởng đến con trai bà — người sắp thi đỗ Thanh Hoa — là làm con bà mất mặt.
Trái tim thiếu nữ mong manh của tôi, bị “mụ yêu quái” ấy đ.â.m cho tan nát.
Tôi về nhà khóc liền ba ngày ba đêm. Cứ đứng bên cửa sổ gào khóc trong gió khiến mẹ tôi tưởng tôi định nhảy lầu.
Nhưng hiện tại, bên trong tôi… đã là một bà cô trung niên chai sạn.
Đối phó với kiểu người, kiểu chuyện này — tôi có đến cả trăm cách.
Nhìn gương mặt đầy tức giận của bà Quách, tôi mỉm cười ngọt ngào:
“Vốn dĩ cũng chẳng phải viết cho bà xem. Bà tự tiện đọc thư người khác là xâm phạm quyền riêng tư đấy. Bà có biết chữ ‘không biết xấu hổ’ viết thế nào không?!”
Không ngờ tôi dám phản đòn, bà Quách giận đến mức chỉ tay vào tôi, nói không nên lời:
“Cô… cô… cô——!”
Tôi hất tay bà ta ra:
“Bà yên tâm, tôi bây giờ không thích bảo bối nhà họ Quách nữa rồi. Mà cũng chẳng vì lý do gì sâu xa, chỉ đơn giản vì bà là mẹ cậu ta — làm tôi tụt mood toàn tập.”
Trong khoảnh khắc đó, xung quanh yên tĩnh đến mức tôi có thể nghe thấy cả tiếng gió lướt qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhưng ngay giây tiếp theo, tiếng cười ồ lên từ đám học sinh xung quanh vang dội cả cổng trường.
Bà Quách tức đến đỏ bừng mặt, hét lên bắt tôi câm miệng.
Tôi đâu dễ gì buông tha, tiếp tục:
“Tôi nói thật đấy. Giờ có dí s.ú.n.g vào đầu, tôi cũng không thích cậu ta nữa đâu. Bà tránh ra giùm tôi cái, đừng cản trở việc học hành của tôi.”
Bà Quách tức đến mức cả người run rẩy, gào lên đuổi tôi:
“Cút! Về nhà đi! Sau này đừng đến trường nữa!”
Tôi mỉm cười:
“Bà có quyền gì đuổi tôi? Trường này là nhà bà mở à? Với lại, không phải bà sợ tôi thích con trai bà sao? Giờ tôi không thích nữa rồi, bà còn sợ cái gì? Chưa hết đâu nhé — tôi tuyên bố với bà: thích cậu ta chính là vết nhơ trong đời tôi, từ nay về sau, tôi nhất định sẽ nỗ lực lau sạch vết nhơ ấy, làm lại cuộc đời!”
Thật đấy — thích Kỳ Phi Vũ chính là vết nhơ trong cuộc đời tôi.
Kiếp trước, không lâu sau vụ “thư tình”, vợ tương lai của cậu ta – Phùng Lộ Lộ – đã chặn tôi trong nhà vệ sinh, sai lũ bạn tát tôi hai cái nảy lửa.
Cả đời này, tôi không quên được ánh mắt đầy kiêu ngạo của cô ta lúc ấy, cùng với câu nói đáng ăn đòn nhất trần đời:
“Hai cái bạt tai này là để cho cô một bài học: trên đời này, có những người không phải cô muốn thích là thích được.”
Đám bạn hỏi cô ta có muốn đích thân “xử” tôi không.
Cô ta cười khẩy:
“Đích thân ra tay? Thế chẳng bẩn tay tôi à?”
Tổn thương thì ít, sỉ nhục thì cực kỳ nhiều.
Tôi nhịn nhục bước ra khỏi nhà vệ sinh thì thấy Kỳ Phi Vũ đang đứng cách đó không xa.
Hóa ra cậu ta đang đợi “nữ chính thắng trận” quay lại.
Hóa ra cậu ta mới là kẻ đứng sau tất cả.
Cậu ta cũng nghĩ rằng — một đứa học được 200 điểm như tôi mà dám thích cậu ta là… làm nhục cậu ta.
Dáng người cao ráo như cây trúc mùa thu, vẻ ngoài như ánh nắng học đường… nhưng bên trong thì đúng là không bằng chó.
Khoảnh khắc đó, trái tim thiếu nữ của tôi vỡ vụn.
Và cũng từ đó, tôi coi việc từng thích cậu ta là nỗi nhục suốt đời.
Lần này được làm lại, tôi nhất định sẽ tìm cơ hội… tát cậu ta hai cái cho bõ tức.
Thích cậu ta? Cho tôi xin!
Muốn tôi c.h.ế.t còn dễ hơn!
Vì dám cãi lại giám thị, lại trước mặt bao nhiêu học sinh mà không chịu xin lỗi, cô chủ nhiệm đành phải gọi mẹ tôi tới trường.
Chúng tôi cùng nhau bước vào cổng trường.
Và rồi… bị cô giám thị chặn lại.
Trong ký ức của tôi, giám thị năm lớp 12 họ Quách, là một người nghiêm khắc đến mức có thể gọi là “hung thần”.
Bà còn có một danh phận khác: mẹ của nam thần lòng tôi — Kỳ Phi Vũ.
Tôi theo thói quen định cúi đầu chào thì… “bộp” một tiếng, nửa tờ thư bị xé ném thẳng vào trán tôi.
“Thật không biết xấu hổ! Không soi gương xem mình được mấy điểm mà cũng dám mơ mộng với thiên nga?”
“Viết thư tình mà chữ sai be bét, còn giả văn thơ làm gì! ‘Duyên duyên thương thương, bạch lộ vi sương’ — cô viết mà cô không biết ngượng, tôi đọc còn thấy xấu hổ thay!”
Giờ vào học buổi sáng, học sinh đứng đầy xung quanh.
Nghe đến đây, cả đám phá lên cười ầm ĩ.
Minh Minh thì lo lắng nhìn tôi đầy ái ngại…
Lúc ấy, cuối cùng tôi cũng lục tìm được ký ức mơ hồ về chuyện này từ tận sâu thẳm trong trí nhớ.
^^
Sau kỳ thi tháng đầu tiên năm lớp 12, tôi đã lấy hết can đảm viết thư tình cho học bá Kỳ Phi Vũ.
Và lá thư đó — chính là tờ giấy đang bị mẹ cậu ta ném thẳng vào trán tôi bây giờ.
Ở kiếp trước, ngay trước mặt bao nhiêu học sinh, bà Quách sỉ nhục tôi thậm tệ, mắng tôi làm sao có tư cách thích con trai bà.
Bà nói với giọng đầy khinh miệt rằng tôi còn chẳng xứng là vịt con xấu xí, chỉ là rác rưởi.
Một đứa rác rưởi như tôi mà cũng mơ tưởng đến con trai bà — người sắp thi đỗ Thanh Hoa — là làm con bà mất mặt.
Trái tim thiếu nữ mong manh của tôi, bị “mụ yêu quái” ấy đ.â.m cho tan nát.
Tôi về nhà khóc liền ba ngày ba đêm. Cứ đứng bên cửa sổ gào khóc trong gió khiến mẹ tôi tưởng tôi định nhảy lầu.
Nhưng hiện tại, bên trong tôi… đã là một bà cô trung niên chai sạn.
Đối phó với kiểu người, kiểu chuyện này — tôi có đến cả trăm cách.
Nhìn gương mặt đầy tức giận của bà Quách, tôi mỉm cười ngọt ngào:
“Vốn dĩ cũng chẳng phải viết cho bà xem. Bà tự tiện đọc thư người khác là xâm phạm quyền riêng tư đấy. Bà có biết chữ ‘không biết xấu hổ’ viết thế nào không?!”
Không ngờ tôi dám phản đòn, bà Quách giận đến mức chỉ tay vào tôi, nói không nên lời:
“Cô… cô… cô——!”
Tôi hất tay bà ta ra:
“Bà yên tâm, tôi bây giờ không thích bảo bối nhà họ Quách nữa rồi. Mà cũng chẳng vì lý do gì sâu xa, chỉ đơn giản vì bà là mẹ cậu ta — làm tôi tụt mood toàn tập.”
Trong khoảnh khắc đó, xung quanh yên tĩnh đến mức tôi có thể nghe thấy cả tiếng gió lướt qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhưng ngay giây tiếp theo, tiếng cười ồ lên từ đám học sinh xung quanh vang dội cả cổng trường.
Bà Quách tức đến đỏ bừng mặt, hét lên bắt tôi câm miệng.
Tôi đâu dễ gì buông tha, tiếp tục:
“Tôi nói thật đấy. Giờ có dí s.ú.n.g vào đầu, tôi cũng không thích cậu ta nữa đâu. Bà tránh ra giùm tôi cái, đừng cản trở việc học hành của tôi.”
Bà Quách tức đến mức cả người run rẩy, gào lên đuổi tôi:
“Cút! Về nhà đi! Sau này đừng đến trường nữa!”
Tôi mỉm cười:
“Bà có quyền gì đuổi tôi? Trường này là nhà bà mở à? Với lại, không phải bà sợ tôi thích con trai bà sao? Giờ tôi không thích nữa rồi, bà còn sợ cái gì? Chưa hết đâu nhé — tôi tuyên bố với bà: thích cậu ta chính là vết nhơ trong đời tôi, từ nay về sau, tôi nhất định sẽ nỗ lực lau sạch vết nhơ ấy, làm lại cuộc đời!”
Thật đấy — thích Kỳ Phi Vũ chính là vết nhơ trong cuộc đời tôi.
Kiếp trước, không lâu sau vụ “thư tình”, vợ tương lai của cậu ta – Phùng Lộ Lộ – đã chặn tôi trong nhà vệ sinh, sai lũ bạn tát tôi hai cái nảy lửa.
Cả đời này, tôi không quên được ánh mắt đầy kiêu ngạo của cô ta lúc ấy, cùng với câu nói đáng ăn đòn nhất trần đời:
“Hai cái bạt tai này là để cho cô một bài học: trên đời này, có những người không phải cô muốn thích là thích được.”
Đám bạn hỏi cô ta có muốn đích thân “xử” tôi không.
Cô ta cười khẩy:
“Đích thân ra tay? Thế chẳng bẩn tay tôi à?”
Tổn thương thì ít, sỉ nhục thì cực kỳ nhiều.
Tôi nhịn nhục bước ra khỏi nhà vệ sinh thì thấy Kỳ Phi Vũ đang đứng cách đó không xa.
Hóa ra cậu ta đang đợi “nữ chính thắng trận” quay lại.
Hóa ra cậu ta mới là kẻ đứng sau tất cả.
Cậu ta cũng nghĩ rằng — một đứa học được 200 điểm như tôi mà dám thích cậu ta là… làm nhục cậu ta.
Dáng người cao ráo như cây trúc mùa thu, vẻ ngoài như ánh nắng học đường… nhưng bên trong thì đúng là không bằng chó.
Khoảnh khắc đó, trái tim thiếu nữ của tôi vỡ vụn.
Và cũng từ đó, tôi coi việc từng thích cậu ta là nỗi nhục suốt đời.
Lần này được làm lại, tôi nhất định sẽ tìm cơ hội… tát cậu ta hai cái cho bõ tức.
Thích cậu ta? Cho tôi xin!
Muốn tôi c.h.ế.t còn dễ hơn!
Vì dám cãi lại giám thị, lại trước mặt bao nhiêu học sinh mà không chịu xin lỗi, cô chủ nhiệm đành phải gọi mẹ tôi tới trường.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro