Trở Về Năm 1999: Tôi Là Học Bá

Nghĩa vợ chồng

Đang cập nhật

2025-03-23 15:03:08

Mẹ tôi đến nơi thì… bà Quách như thể nhập vai ảnh hậu, hết nước mắt nước mũi, bắt đầu kể tội tôi từ đầu chí cuối.

 

Mẹ tôi càng nghe càng sốt ruột, đến cuối cùng thì bật khóc luôn.

 

Tôi nghe thấy bà nghẹn ngào nói:

 

“Cô giáo, chị nói bao nhiêu thứ rồi mà tôi vẫn chưa hiểu con tôi sai ở đâu?”

 

Bà Quách suýt thì ngất.

 

Mẹ tôi thật lòng không hiểu.



Bà đỡ lấy vai bà Quách, tiếp tục hỏi:

 

“Ý chị là, con gái tôi thích con trai chị là sai? Nhưng nó không phải vừa mới hết thích con chị rồi sao? Giờ không thích nữa cũng sai à?

 

Với lại, chị là giáo viên, nó là học sinh, chị sao có thể mắng con tôi bằng từ ngữ thô tục như vậy?

 

Con bé vốn thật thà, nếu nó mà xảy ra chuyện gì, nhà trường có chịu trách nhiệm không?

 

Nếu con tôi mà có mệnh hệ gì, tôi cũng không sống nữa đâu! Chị tin không, tôi sẽ nhảy ngay từ cửa sổ văn phòng này cho chị xem!”

 

Đến đây thì… bà Quách chính thức ngất xỉu.

 

Tôi phì cười vì câu “truy vấn triết học” của mẹ mình.



Mấy thầy cô ngồi điều đình cũng nghẹn lời, không ai nói thêm được câu nào.

 

Cuối cùng, buổi “hòa giải” kết thúc khi chính hiệu trưởng phải ra mặt trấn an mẹ tôi, cam kết sẽ cắt thưởng quý của cô giám thị Quách.

 

Khi tôi trở lại lớp, tiết ba đã bắt đầu.

 

Bên cạnh, Đào Minh Minh – cô bạn cùng bàn – vẫn y như trong ký ức, đầu gần như sắp chạm xuống gầm bàn.

^^

 

Tôi lấy hộp bút gõ lên đầu cô ấy. Cô lập tức mở mắt, rồi bắt đầu lắng nghe bài giảng.

 

Tôi sắp xếp lại sách vở, chuẩn bị vào tiết, thì cảm giác có ai đó đang dùng bút chọc vào lưng mình.

 

Quay lại — là một gương mặt rất quen thuộc.



Chính là… Trình Dã, chồng tôi ở kiếp trước, một học sinh “thảm họa 300 điểm” y như tôi

 

……

Ở kiếp trước, sau sự cố “thư tình”, cả trường coi tôi như trò cười, chỉ có Minh Minh và Trình Dã là vẫn chịu làm bạn với tôi.

 

Khi ấy, Trình Dã còn là một thiếu gia không phải lo nghĩ gì, sống vô tư, thoải mái.

Câu anh ta hay nói nhất là:



“Học không giỏi thì thôi, theo anh đi, sau này anh nuôi em!”

 

…Tôi thật sự đã tin cái mồm “to xác” của anh ta.

 

Không lâu sau, cha Trình Dã vì tích trữ quá nhiều máy nhắn tin BB nên phá sản.



Hai năm sau, ông bị bệnh tim, ra đi đột ngột.



Mẹ anh vì ung thư mà cũng rời xa thế giới.

 

Cậu thiếu gia một bước rơi xuống nhân gian.

 

Cuối cùng, Trình Dã đi học ngành điều dưỡng, trở thành một nam y tá chính hiệu sau khi tốt nghiệp.

 

Tuy lương không tệ, nhưng ba ca làm xoay vòng, đến mức anh ấy gần như thành xác sống.

 

Nhất là từ khi có dịch, anh bận như con quay, quay không biết mệt.

 

Trước khi tôi xuyên về đây, tôi đã ba ngày không được gặp anh ấy.

 

Dù vậy, Trình Dã vẫn giữ trọn lời hứa:



“Sau này anh nuôi em.”

 

Trong ký ức của tôi, Trình Dã chưa bao giờ than khổ.

 

Rõ ràng anh ấy là người chịu vất vả nhất, vậy mà lúc nào cũng nói:

 

“Xin lỗi em, bà xã… là anh vô dụng, để em phải chịu khổ.”

 

Anh không biết, trong lòng tôi cũng nghĩ vậy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi mới là người vô dụng, mới là người khiến anh phải cùng tôi chịu khổ.

 

Đặc biệt là sau khi công ty du lịch của tôi phá sản, tôi đã đốt sạch tiền trong nhà, mà đó là tiền mồ hôi nước mắt của cả hai vợ chồng. Lúc đó, tôi thậm chí từng nghĩ đến cái c,hết.

 

Trình Dã sợ tôi nghĩ quẩn, nói:

 

“Cả đời anh, duyên phận với cha mẹ đều bạc, giờ chỉ còn em và con gái là chỗ dựa. Nếu ngay cả em cũng không còn… anh không biết phải sống thế nào nữa.”

 

Chúng tôi ôm nhau, khóc như mưa.

 

Tôi hỏi anh:

 

“Sao anh không trách em?”

 

Anh nói:

 

“Tiền mất thì kiếm lại được. Nhưng em mà mất, cái nhà này cũng tan rồi.



Với lại, em cũng vì muốn tốt cho gia đình. Gặp đúng lúc dịch bệnh, đấy là số xui chứ đâu phải lỗi của em.



Nói cho cùng, vẫn là lỗi của anh — nếu anh là bác sĩ, lương hai chục triệu mỗi tháng, được người ta kính trọng… thì em đâu cần lăn lộn khắp nơi như vậy!”

 

Kiếp trước, anh ấy đã không ít lần nói:

 

“Nếu hồi đó anh chịu học hành đàng hoàng thì tốt rồi…”

 

Giờ đây, nhìn gương mặt chưa từng trải qua giông bão của anh, nhìn ánh mắt kiêu ngạo và tinh nghịch đã lâu mới thấy lại…

 

Cơ hội để anh bắt đầu lại… đã đến.

 

Tôi nhất định phải cố gắng hết sức, để Trình Dã có một tương lai không hối tiếc.

 

Nhưng mà…

 

Nghĩ đến việc anh thi đại học chỉ được 300 điểm, tôi lại thấy… hơi choáng.

 

Con đường thay đổi vận mệnh này, thật sự quá gian nan rồi!

 

…………

Lúc này, Trình Dã nhíu mày, gương mặt đẹp trai đầy giận dỗi, nhìn tôi chằm chằm:

 

“Cậu thật sự viết thư tình cho cái thằng họ Kỳ đó à? Cậu muốn chọc tôi tức c.h.ế.t đúng không?!”

 

Gương mặt ghen tuông này, chẳng hiểu sao lại khiến tôi liên tưởng tới… một con husky giận dỗi vì chủ nhân đi vuốt ve chó nhà hàng xóm.

 

Trong đôi mắt ướt long lanh như muốn nói:



“Sao em vuốt nó mà không vuốt anh? Vuốt anh đi! Nhanh! Không vuốt là anh tức á!”

 

Thật sự là… dễ thương quá sức.

 

Tôi không kìm được muốn xoa đầu anh, nhưng nghĩ đang trong lớp nên đành nén lại.



Tôi liếc anh một cái trách yêu:

 

“Chuyện gì về nhà rồi nói.”

 

Lúc nói câu ấy, tôi không hề thấy lạ.

 

Dù sao, ở kiếp trước, chúng tôi đã là vợ chồng hai mươi năm, nói câu này là quá đỗi bình thường.

 

Nhưng bây giờ thì…

 

Tôi quay lại, tiếp tục tập trung nghe giảng.

 

Sau lưng, chiếc bút bi đang cào lưng tôi bỗng dừng lại.

 

Không cần quay đầu, tôi cũng biết: Trình Dã chắc chắn mặt đỏ bừng, ú ớ chẳng nói nổi một câu.

 

Thế thì tốt.



Tôi có thể toàn tâm toàn ý mà học hành rồi.

 

Tiết học này là để phân tích đề thi tiếng Anh.



Cô giáo giảng rất rõ ràng và súc tích.

 

Lạ thật, vẫn là cô chủ nhiệm nói năng líu ríu ngày nào, mà sao giờ tôi lại thấy… cô giảng hay hẳn lên?

 

Tôi suy nghĩ vài giây rồi hiểu ra — không phải cô giỏi lên, mà là tôi giỏi lên.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trở Về Năm 1999: Tôi Là Học Bá

Số ký tự: 0