Trở Về Năm 1999: Tôi Là Học Bá

Chương 5:

Đang cập nhật

2025-03-23 15:03:08

Vì làm hướng dẫn viên du lịch, thường xuyên đón đoàn nước ngoài nên khả năng nghe – nói của tôi rất tốt.

 

Thêm nữa, tôi từng tự học IELTS, rồi hai năm liền học ngữ pháp, đọc hiểu, viết luận cùng con gái ở lớp học thêm.



Trình độ tiếng Anh hiện giờ của tôi khá ổn, cô giáo chỉ cần nói sơ qua là tôi hiểu ngay sai ở đâu.

 

Có lẽ vì tiết nào cũng hiểu, nên tiết học trôi qua rất nhanh.

 

Tan tiết, tôi vừa định chuẩn bị đề Vật Lý thì Trình Dã đột nhiên nhảy ra trước mặt, mặt vẫn còn đỏ.

 

Anh lắp bắp hỏi tôi:

 

“Mễ Tiểu Lộ… cậu nói rõ cho tôi biết… cậu nghĩ gì vậy hả?!”

 

Tôi ngẩn ra.



Không hiểu anh ấy đang nổi cơn gì luôn.

 

Mặt Trình Dã càng đỏ hơn:



“Vừa rồi… lúc đang học, cậu nói câu đó là… là thật à? Cậu nghiêm túc đúng không?”

 

Tôi toàn thân hiện ra dấu hỏi chấm:



“Nói gì cơ? Cậu đang nói cái gì vậy?”

 

Trình Dã hạ giọng, như sợ người khác nghe thấy:



“Chẳng phải cậu vừa nói… ‘về nhà nói’ à? Ý là sao hả?”

 

Lúc này tôi mới nhớ ra lỗi miệng khi nãy, vội vàng giải thích:



“Cậu đừng hiểu lầm, tôi lỡ lời thôi, không có ý gì hết.”

 

Không ngờ nghe xong, Trình Dã tức phát điên:



“Không có ý gì?! Không có ý gì là có ý gì chứ?!”

 

“Có phải cậu vẫn thích cái tên Kỳ Phi Vũ đó không? Hay là cậu đang lợi dụng tôi để chọc tức thằng đó? 

Cậu định bắt cá hai tay à? Nói cho cậu biết, Trình Dã này không phải loại đàn ông chấp nhận để người khác bắt cá hai tay đâu nhé!”

 

Càng nói, giọng anh càng nhỏ lại, rõ ràng đang tự thấy hơi mất mặt, nhưng vẫn cố giữ bộ dạng như đang phơi bày một âm mưu tình cảm to tát, khiến tôi muốn gục đầu xuống bàn vì cạn lời.

 

Anh xem bao nhiêu phim thần tượng rồi mới mọc ra được cái logic oái oăm như vậy?

 

Con gái tôi mộng mơ, học hành không ra gì, xem ra cũng có gen di truyền từ cha nó rồi!

 

Tôi thở dài, nói rất nghiêm túc với Trình Dã:



“Tôi đã nói rõ ngoài cổng trường rồi còn gì — tôi tụt mood với Kỳ Phi Vũ rồi. Làm ơn đừng nhắc đến cậu ta trước mặt tôi nữa, tôi sợ nghe nhiều quá lại nhớ lại đấy.”

 

Đối phó với người đầu óc toàn yêu đương, đúng là vẫn phải dùng cách của người đầu óc toàn yêu đương.

 

Quả nhiên, đôi mắt Trình Dã lập tức long lanh sáng rực:



“Thật không?!”

 

Tôi nghiêm mặt: “Cậu còn dám nhắc nữa không?”

 

“Không không! OK, OK!” Trình Dã như cún con vẫy đuôi, hớn hở:



“Tôi thề, sau này tuyệt đối không nhắc đến ba chữ đó nữa! Nhưng mà… cậu rốt cuộc có về nhà với tôi không?”

 

Tôi nói:



“Về nhà thì khỏi đi. Nhưng tôi thật sự có chuyện muốn nói. Trưa gặp nhau ở căn-tin nhé.”

 

Ba chữ “gặp ở căn-tin” nghe thì vô cùng bình thường, mà mặt Trình Dã lại nở một nụ cười khó hiểu như vừa nghe lời tỏ tình.

 

Rõ ràng là anh ấy lại hiểu lầm theo chiều hướng mộng mơ rồi.

 

Anh gật đầu như bắt được vàng:



“Không thành vấn đề! Tiểu Lộ, cậu muốn ăn gì, cứ nói, tôi mời hết!”

 

Tôi không rảnh để quan tâm. Trên đề Vật Lý vẫn còn mấy câu tôi chưa nghĩ ra lời giải.

 

Cuối cùng cũng hết tiết bốn.

 

Dù bụng tôi đã sôi ùng ục, tôi vẫn cắm đầu làm bài.



Dĩ nhiên là có Minh Minh ngồi bên cạnh “đồng cam cộng khổ”.

 

Đi căn-tin sớm cũng chỉ là để… xếp hàng dài thêm chút thôi.

 

Trước đây chúng tôi cũng thường như vậy, nhưng mục đích không phải học hành — mà là cùng nhau nghiên cứu đủ mọi thông tin về Tạ Đình Phong.

 

Lúc tôi nghĩ căn-tin chắc cũng vơi người, xoa mắt đứng dậy bước ra cửa lớp thì phát hiện hành lang gió thổi vù vù. Không biết ai đã mở hết mấy cái cửa sổ rồi.

 

Trình Dã… đang dựng cổ áo, đứng giữa làn gió loạn xạ như trai đẹp phim Hàn với dáng lưng quay về phía tôi.

 

Chắc chắn trong đầu anh ta nghĩ mình đang rất ngầu.

 

Mà với tôi lúc này… chỉ muốn cười nổ ruột.

 

Tôi khoác tay Minh Minh bước qua sau lưng Trình Dã.



Anh ta lập tức xoay người lại, không quên vuốt nhẹ lọn tóc mái rủ xuống trán.

 

Sau đó — trợn mắt nhìn Minh Minh rồi hét lớn:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Sao cậu cũng tới đây?!”

 

Minh Minh bị hỏi mà sững người:



“Cái câu này… buồn cười thật đấy. Tôi và Tiểu Lộ chẳng phải vẫn luôn ăn trưa cùng nhau sao?”

 

Trình Dã quay qua tôi, ánh mắt bất mãn:

 

“Tiểu Lộ! Rõ ràng cậu hẹn tôi ra căn-tin mà? Giờ lại dắt theo người ngoài, là sao đây hả?!”

 

Tôi ngớ người, cố tìm từ:



“Tôi đâu có nói chỉ riêng hai đứa mình, tôi chỉ nói… gặp ở căn-tin, chứ có bảo là ‘hẹn hò ăn trưa’ đâu.”

 

Mặt Trình Dã sầm xuống:



“Trời đất, sao không nói sớm!”

 

Tôi kéo Minh Minh đi luôn, không buồn quay đầu lại:



“Cậu đi không? Không đi thì hết đồ ăn đấy!”

 

Chưa đầy một giây sau, tôi đã nghe thấy tiếng bước chân Trình Dã chạy theo pật pật phía sau.

 

“Đi thì đi! Nhưng nói trước nhé, tôi chỉ mời cậu, không mời cô ấy!”

 

Tôi cố tình khều khều Minh Minh:



“Vậy khỏi ăn chung. Tôi không cần cậu mời. Tôi không ăn cơm của người keo kiệt!”

 

Sau lưng tôi, im ắng vài giây.

 

Rồi — giọng bực bội của Trình Dã vang lên:

 

“Rồi rồi rồi! Tôi mời cả hai người! Được chưa?!”

 

“Được!” Tôi và Minh Minh đồng thanh đáp, tay Minh Minh siết c.h.ặ.t t.a.y tôi như ra hiệu:

^^

 

Lại thắng trận nữa rồi!

 

Nghĩ đến đây, tôi vừa thấy vui… vừa thấy cay.

 

Ở kiếp trước, Trình Dã cũng thế.



Anh luôn thấy khó chịu vì tôi và Minh Minh dính nhau như sam.

 

Dù ngoài miệng luôn kêu ca không muốn ăn cơm cùng Đào Minh Minh, nhưng mỗi lần Minh Minh không tham gia mấy chuyện lớn nhỏ của "nhà chúng tôi", Trình Dã lại thắc mắc ngay:

 

“Sao hôm nay Minh Minh không tới?”

 

Ở kiếp trước – quãng đời có hạn của tôi – ba chúng tôi lúc nào cũng dính lấy nhau, vui buồn cùng chia sẻ.

 

Cấp ba thì không nói làm gì.



Sau khi tốt nghiệp, tôi và Trình Dã chính thức thành đôi.



Minh Minh thì học cùng tôi trường cao đẳng du lịch.



Mỗi lần tôi và Trình Dã hẹn hò, Minh Minh ít nhiều đều có mặt.

 

Lúc ấy, câu Trình Dã hay hỏi nhất là:

 

“Minh Minh không tìm được bạn trai à? Sao cứ bám theo tụi mình hoài thế?”

 

Sau này Minh Minh cũng có bạn trai, rồi cưới chồng.



Câu hỏi của Trình Dã lại đổi thành:

 

“Minh Minh có chồng rồi mà còn đi theo tụi mình?



Sao không đi chơi với chồng cô ấy?”

 

Đến khi chồng Minh Minh ngoại tình, hai người ly hôn, thì cô ấy lại tiếp tục quấn lấy hai vợ chồng tôi như xưa.

 

Hôm Minh Minh đi ly hôn, chính tôi và Trình Dã đưa cô ấy đến cục dân chính.

 

Ký xong đơn bước ra, Trình Dã xông đến tẩn cho tên chồng cũ của cô ấy một trận, còn gào ầm lên:

 

“Gặp mày lần sau, tao đánh tiếp!”

 

Lần đó, Minh Minh khóc như mưa.

 

Trình Dã vừa bôi dầu vào tay đang sưng đỏ, vừa nói với Minh Minh:

 

“Minh Minh, từ giờ cậu cứ ở với bọn tôi!



Đừng sợ già không ai nuôi.



Con gái tôi cũng là con gái cậu.



Mai sau cậu già, nó nuôi cậu!”

 

Thật ra, Trình Dã luôn coi Minh Minh là người bạn tốt nhất.



Phải nói là, chúng tôi ba đứa – luôn là những người bạn tốt nhất của nhau.

 

Chúng tôi từng nương tựa vào nhau mà vượt qua những năm tháng khốn khó nhất.

 

Ở đời này, chúng tôi vẫn sẽ là bạn tốt nhất của nhau.



Vẫn sẽ dựa vào nhau để sống thật hạnh phúc đến tận cuối đời.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trở Về Năm 1999: Tôi Là Học Bá

Số ký tự: 0