Trở Về Năm 1999: Tôi Là Học Bá

Cá cược

Đang cập nhật

2025-03-23 15:03:08

3.

Giữa căng-tin đông đúc, tôi và Minh Minh đang bưng hai khay cơm trưa hoành tráng mà Trình Dã vừa giúp “cà thẻ”.

 

Chúng tôi đang tìm chỗ ngồi thì… bất thình lình, có một lực mạnh đập thẳng vào lưng tôi.

 

Cái đùi gà trong khay cơm tôi… rơi xuống đất đầy tiếc nuối.

 

Chưa kịp nổi giận, Minh Minh bên cạnh đã bùng cháy:

 

“Không có mắt à?!”

 

Tôi quay đầu lại, thì thấy ngay hai gương mặt… quen đến buốt tim:

^^

 

Chính là hai “tay sai” của Phùng Lộ Lộ, người từng đánh tôi hai cái bạt tai trong nhà vệ sinh ở kiếp trước.

 

Sau lưng chúng, “nương nương” Phùng Lộ Lộ đang từ trên cao ngó xuống tôi với ánh mắt khinh bỉ.

 

Dù lúc này chưa có phim “Chân Hoàn Truyện”, nhưng tôi dám chắc:



Con nhỏ này từ bé đã nghiên cứu cung đấu học rất sâu sắc rồi.

 

Chẳng lẽ nó tưởng mình là quý phi thật đấy hả?

 

Tôi bật cười, rồi nói với hai tay sai:

 

“Phùng Lộ Lộ không học hành gì ở trường, là vì tối về nhà có cả đống lớp học thêm chờ.



Cô ta thích học gì là có ngay lớp đó.



Còn hai người các cô — chăm chỉ làm chó trung thành cho cô ta, không biết mỗi lần học thêm có được cô ta dắt đi cùng không nhỉ?”

 

Ở kiếp trước, Phùng Lộ Lộ luôn đóng vai “thiên tài”, nói không cần học cũng luôn đứng top 50 toàn khối.

 

Thực ra, là ở trường không học, nhưng về nhà học đến tận nửa đêm.

 

Nhiều năm sau, cô ta trở thành vợ của Kỳ Phi Vũ, cùng nhau du học Harvard, rồi quay về làm giáo sư đại học 985 nổi tiếng.



Vì trai xinh gái đẹp nên trở thành “cặp đôi học bá quốc dân”.

 

Phùng Lộ Lộ còn từng lên mạng c.h.é.m gió:

 

“Tôi từ nhỏ đã là thiên tài.



Cả năm lớp 12 không học ngày nào, vẫn thi đậu trường top đầu.



Sau đó vì tình yêu (Kỳ Phi Vũ thi đậu Thanh Hoa), tôi mới phấn đấu, cùng người yêu theo đuổi con đường học thuật.”

 

Rồi… cú tát trời giáng cũng đến.

 

Có người bóc phốt cô ta:



Lớp 12 suốt ngày đi học thêm, mỗi đêm học đến 12 giờ.



Thiếu IQ không vào nổi top 1, nên mới làm màu như không học cũng giỏi.

 

Còn ai là người bóc phốt?

 

Chính là một trong hai “chó săn” năm xưa.

 

Cô gái đó từng bị Phùng Lộ Lộ dụ dỗ làm “chân chạy việc”, đến khi mình thi chỉ đậu một trường làng, còn Phùng Lộ Lộ thì sống đời hào nhoáng.

 

Sau đó tỉnh ra, liền quay đầu phản đòn.

 

Mà tôi bây giờ, chỉ đơn giản là thay đổi mốc thời gian của cú “quay xe” đó mà thôi.

 

Phùng Lộ Lộ rõ ràng cực kỳ nhạy cảm với chuyện người khác nói mình không phải thiên tài.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cô ta lập tức nổi xung, trừng mắt đỏ au:

 

“Mễ Tiểu Lộ, mày nói linh tinh cái gì đấy?! Mày có bằng chứng không?!”

 

Tôi bật cười: “Bằng chứng ở ngay trong cặp sách của cậu ta ấy!”

 

Phùng Lộ Lộ là nhân vật nổi tiếng ở trường chúng tôi, từ biểu diễn văn nghệ, thi hùng biện, đến bất cứ hoạt động nào có thể xuất hiện trước công chúng, đều có bóng dáng cô ta.

 

"Thông minh, xinh đẹp, sở thích phong phú, không cắm đầu học mà vẫn học giỏi" – đó là nhãn mác của Phùng Lộ Lộ, cũng là điều khiến không ít người vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị trong âm thầm.

 

Bởi vì, ai mà chẳng muốn trở thành Phùng Lộ Lộ chứ?

 

Tiếc là phần lớn chúng tôi đều bình thường, chỉ có thể vùi đầu học ngày học đêm mà thành tích vẫn chưa chắc đã tốt lên.

 

Hình ảnh "thiếu nữ thiên tài" mà Phùng Lộ Lộ xây dựng như đang ngầm nói rằng: học hành là chuyện thiên phú, cố gắng chẳng để làm gì.

 

Hôm nay, tôi muốn phá bỏ huyền thoại đó. Tôi muốn nói cho mọi người biết một sự thật rõ ràng mà ai cũng thường hay quên mất:



Trên núi sách có đường chăm chỉ dẫn lối, biển học vô bờ phải khổ công mới vượt được

 

Trên đời này làm gì có chuyện chỉ cần có thiên phú là đủ để đứng nhất. Nhiều người vừa có tài lại còn nỗ lực hơn bạn gấp bội!

 

Tiết lộ đó khiến cả căn-tin xôn xao. Lũ bạn đang ăn trưa đều quên luôn cả việc nhai, đũa lơ lửng giữa không trung.

 

Tôi chỉ vào hai con “tay sai” của Phùng Lộ Lộ mà chỉ đạo như một đại tướng:



“Sao? Không tin quý phi Phùng của các cậu có học thêm bên ngoài à? Vậy thì lục cặp cô ta đi! Nếu trong sáng, cô ta sẽ để lục, còn không thì chắc chắn có gì mờ ám rồi!”

 

Hai tay sai nhìn nhau, rồi đồng loạt quay sang nhìn Phùng Lộ Lộ.

 

Tôi biết thừa cô ta sẽ không đời nào cho người ta kiểm tra cặp. Nhưng chỉ cần khiến người ta nghi ngờ là tôi đã thắng một nửa rồi.

 

Không ngờ, Phùng Lộ Lộ còn ranh ma hơn tôi nghĩ. Không chỉ từ chối kiểm tra cặp, cô ta còn đổ ngược rằng tôi ác ý, có mưu đồ bẩn thỉu.

 

“Miểu Tiểu Lộ, loại học dốt như cậu lúc nào cũng chỉ biết gây chuyện! Không lo mà làm thêm vài bài toán đi, lần nào cũng xếp chót lớp, để cha mẹ cậu cũng phải xấu hổ theo!”

Đúng là “thiếu nữ thiên tài”, Phùng Lộ Lộ đ.â.m trúng ngay chỗ đau của tôi.

Nhìn cái vẻ coi thường, chia tầng lớp bằng điểm số của cô ta, tôi tức đến nỗi muốn bốc hỏa:

“Ý cậu là, chỉ cần học giỏi hơn người ta thì có quyền mắng người ta à?”

Phùng Lộ Lộ cười khẩy:



“Đó không phải là điều mà loại rác rưởi như cậu nên bận tâm. Còn vài tháng nữa là thi đại học rồi, lo mà kéo tổng điểm lên thêm 200 đã. Với cái thành tích hiện giờ, sợ là đến trung cấp cũng không đậu nổi, sau này làm lao công còn khó đấy!”

 

Quả thật là… không thể nhịn nổi nữa! Trình Dã nghe xong thì lập tức xông ra trước mặt Phùng Lộ Lộ, quát cô ta im miệng.

 

Lửa giận trong n.g.ự.c tôi cũng bốc cháy phừng phừng, nếu không bùng phát thì tôi sắp nổ tung rồi.

 

Tôi chỉ thẳng mặt cô ta tuyên chiến:



“Phùng Lộ Lộ, kỳ thi tháng sau, cậu có dám so điểm với tôi không?”

 

Phùng Lộ Lộ tròn mắt nhìn tôi, rồi vẫn cười tươi như thể tôi vừa kể chuyện cười:



“Cười muốn rụng răng! Thi thì thi, thua thì sao?”

 

Tào Minh Minh và Trình Dã còn sốc hơn Phùng Lộ Lộ, mỗi người giữ một tay tôi, ra sức can tôi lại.

 

Nhưng tôi không thể bình tĩnh, tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta, không chớp:



“Kỳ thi tháng sau, nếu tôi cao điểm hơn cậu, cậu phải đứng trước căn-tin, xoay vòng học tiếng chó trong 5 phút.”

 

Phùng Lộ Lộ khinh thường đáp:



“Không thành vấn đề! Nếu cậu thua, dù chỉ một điểm, thì cũng phải đứng ở căn-tin học tiếng chó nhé! Mọi người nghe rõ chưa? Một tháng nữa, chuẩn bị xem biểu diễn chó con của Miểu Tiểu Lộ đi!”

 

Cô ta xoay người bỏ đi, bị Trình Dã kéo lại:



“Đền đùi gà trước đã rồi đi!”

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trở Về Năm 1999: Tôi Là Học Bá

Số ký tự: 0