Trở Về Năm 1999: Tôi Là Học Bá

Nỗi ám ảnh mang...

Đang cập nhật

2025-03-23 15:03:08

4.

Ăn trưa xong, chúng tôi quay lại lớp nghỉ trưa.

 

Gọi là “nghỉ trưa” cho có lệ, chứ thật ra học sinh lớp trọng điểm thì đều tranh thủ thời gian học bài, còn lớp chúng tôi—lớp đội sổ—học hành ư? Không tồn tại đâu.

 

Lúc tôi bước vào lớp, cả phòng học náo nhiệt như cái chợ. Có người tám chuyện, có người đùa nghịch, có người thì nằm ngủ gục.

 

Nhưng khi tôi vừa bước vào, một bạn lập tức đứng dậy... vỗ tay chúc mừng tôi.

 

Tôi ngơ ngác.

 

Một bạn có biệt danh "Loa Nhỏ" hớn hở giơ ngón cái lên:



"Mễ Tiểu Lộ, cậu quá đỉnh luôn! Sáng thì đối đầu với giáo vụ chủ nhiệm, trưa lại chiến đấu với thế lực tà ác! Cậu đúng là tấm gương cho thế hệ chúng ta!"

 

Một bạn nữ khác cũng hào hứng tiếp lời:



"Mễ Tiểu Lộ, nhất định phải cố lên nhé, đánh bại cái con Phùng Lộ Lộ đó!

 

 Tụi nó lớp trọng điểm thì giỏi lắm hả? 

 

Suốt ngày ra vẻ ta đây, như thể mắt mọc trên đỉnh đầu. 

 

Nhất là Phùng Lộ Lộ, học cũng có giỏi nhất đâu, mà đi tới đâu cũng y như quý phi nương nương, làm như tụi mình học dở thì thấp kém hơn cô ta một cái đầu, đáng lẽ phải quỳ xuống hành lễ!"

 

"Đúng đó! Mễ Tiểu Lộ, không vì bánh bao thì cũng phải vì danh dự! 

 

Nếu cậu bắt được Phùng Lộ Lộ sủa tiếng chó ở căng-tin, tớ bao cậu uống nước ngọt một tuần luôn!"

 

Mọi người nhao nhao bàn tán, tôi nhìn những gương mặt tràn đầy sức sống trước mắt, và bất giác... mắt tôi hoe đỏ.

 

Ở kiếp trước, thành tích thi đại học của lớp tôi rất tệ, hình như chẳng có ai đậu nổi trường top cả.

 

Sau khi tốt nghiệp, tôi cũng mất liên lạc với hầu hết bạn học, chẳng biết giờ họ ra sao, cuộc sống như thế nào.

 

Nhưng nhìn lại số phận của tôi, Trình Dã và Tào Minh Minh—ba đứa chúng tôi đã vật lộn thế nào suốt bao năm—tôi có thể tưởng tượng tương lai của họ cũng chẳng dễ dàng gì.

Ngay giây phút ấy, trong lòng tôi trỗi dậy một ý nghĩ táo bạo:

^^



Nếu đã có cơ hội làm lại cuộc đời, tại sao tôi không kéo nhiều người cùng thay đổi?

 

Dù sao thì...



Dắt hai con cừu là dắt, mà dắt cả năm mươi con cũng là dắt thôi.

 

Tôi thừa nhận, mình có hơi ngây thơ và lý tưởng hóa.

 

Nhưng với tư cách là một người mẹ từng nuôi dạy một “học sinh cá biệt”...



Tôi quá hiểu nỗi lo, nỗi đau đáu của những bậc phụ huynh có con học dở rồi.

 

Chỉ cần nghĩ đến những gương mặt trẻ trung rạng rỡ trước mắt này, chẳng bao lâu nữa sẽ phải nếm trải cay đắng chỉ vì không có một xuất phát điểm đủ tốt — mà tất cả là do họ đã không hết mình chiến đấu ở cái tuổi đáng ra nên liều mạng vì tương lai…

 

Tôi liền cảm thấy tim nhói lên.

 

Tất nhiên, tôi không nói rằng chỉ cần đỗ đại học là mọi thứ sẽ ổn thỏa. Nhưng tôi tin, nếu có thể vào được một trường đại học lý tưởng, cuộc đời họ sẽ có thêm một lựa chọn.

 

Nếu bạn nói, “vào được đại học rồi cũng chỉ là để vào công ty lớn mà làm 996 (9 giờ sáng đến 9 giờ tối, 6 ngày/tuần) thôi mà”, vậy bạn hãy thử hỏi những công nhân đang siết ốc vít trong xưởng sản xuất đầy mồ hôi và dầu nhớt xem — nếu được quay lại, họ muốn chăm học để được vào “công ty lớn” cày bừa, hay vẫn muốn sống mù mịt, mệt mỏi như hiện tại?

 

Cũng là lao động, nhưng cày ở văn phòng máy lạnh và cày ngoài công trường — là hai số phận khác nhau trời vực.

 

Với đại đa số người bình thường, kỳ thi đại học chính là ngã rẽ định mệnh.

 

Nhất là với thế hệ 1999 của chúng tôi.

 

Nhưng làm sao để “dắt” cả lớp 50 con cừu này đi đúng hướng, quả thực là một bài toán khó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Dù khó, tôi vẫn muốn thử!

 

Chẳng phải Nhân Dân Nhật Báo đã nói rồi sao? “Việc gì khó chỉ cần coi trọng là sẽ không khó, đường nào cũng phải hành động thì mới thấy lối!”

 

Tôi quyết định lấy vụ cá cược giữa tôi và Phùng Lộ Lộ làm bàn đạp thay đổi vận mệnh của cả lớp, biến bản thân thành hình mẫu nỗ lực để tất cả cùng nhau cố gắng.

 

Tôi hắng giọng, nói với mọi người:

 

“Cảm ơn các cậu đã có lòng tin vào một học sinh cá biệt như tớ! Nhưng làm ơn, các cậu cũng phải có một chút logic chứ? Chẳng lẽ chưa ai từng nghĩ: một đứa quanh năm chỉ thi được 200 điểm như tớ, lấy gì mà lọt top 50 toàn khối chứ?”

 

Cả lớp lập tức hiện rõ vẻ thất vọng.

 

“Vậy hóa ra cậu không tự tin à?”

 

“Đúng đó, không chắc thắng thì cá cược làm gì?”

 

Tôi mỉm cười, giơ tay ra hiệu cho mọi người bình tĩnh lại:

 

“Cái tớ muốn tranh không vì điểm số, mà vì lòng tự trọng. Tớ thừa nhận mình chưa chắc chen nổi vào top 50, nhưng từ giờ đến kỳ thi tháng sau, tớ hứa sẽ dốc toàn lực, mong mọi người cùng giám sát!”

 

“Tớ – Mễ Tiểu Lộ – hôm nay vì học kém mà bị cô giáo chủ nhiệm sỉ nhục ngay trước cổng trường, bảo tớ không xứng yêu con trai bà ta. Tớ không phục. Rõ ràng đều là người, sao tớ lại không xứng? Học giỏi thì không còn là người Trái Đất nữa à? Còn cần cách ly sinh sản với tụi tớ à?!”

 

“Nên lần này, tớ sẽ đại diện cho những con người ‘bình thường’ của Trái Đất này, lấy lại công bằng! Tớ sẽ chứng minh rằng học tốt không phải siêu năng lực, mà là chuyện ai cũng có thể làm được — chỉ cần cố gắng!”

 

“Nếu cố rồi mà vẫn không được, thì tớ sủa như chó cũng cam lòng. Nhưng nếu cố mà được, thì mong các cậu cùng tớ chứng kiến cảnh ‘thiên tài học giỏi’ Phùng Lộ Lộ sủa thay phần tớ!”

 

Bài phát biểu tràn đầy khí thế ấy của tôi đổi lại là một tràng pháo tay nồng nhiệt. Tôi có thể thấy rõ trong ánh mắt mọi người đã ánh lên vì sao.

 

Haha, đúng là một lũ ngốc đáng yêu dễ dụ!

 

Bỗng nhiên, tôi cảm thấy tràn trề tự tin về tương lai. Nếu một “đầu gấu 200 điểm” như tôi mà còn lọt được vào top 50, thì tại sao mấy đứa giỏi hơn tôi lại không thể?

 

Chỉ cần tôi gieo được hạt giống ấy trong lòng tụi nó, sớm muộn gì cũng gặt được quả ngọt mang tên “không phục”.

 

Mà “không phục” — chính là động lực tiến hóa mạnh mẽ nhất của loài người!

 

Cố lên, Mễ Tiểu Lộ! Tấn công top 50 kỳ thi tháng!

 

Chỉ tiếc, nhiệt huyết của tôi rất nhanh đã bị “giáo viên toán học định mệnh” dội một gáo nước lạnh cực chuẩn xác.

 

Tiết đầu tiên buổi chiều là Toán học.

 

Thầy dạy Toán họ Vương, tên Đức Thanh. Dù đã qua hơn 20 năm, tôi vẫn nhớ như in cái tên ấy. 

 

Vì thầy ấy… dở tệ đến mức tôi có muốn quên cũng chẳng thể.

 

Tuy thầy ấy tên là Vương Đức Thanh, nhưng thật ra chẳng "đức" cũng chẳng "thanh".

 

Trong mắt thầy Vương, học sinh chỉ chia làm hai loại: nhà giàu và nhà nghèo.

 

Gặp học sinh nhà có điều kiện, phụ huynh có năng lực "chạy chọt", thầy sẽ dịu dàng như làn gió xuân.



Còn nếu xuất thân nghèo khó, dù học giỏi cũng chẳng được thầy liếc mắt lấy một cái.



Nếu vừa nghèo lại còn học dốt nữa… thì xin chúc mừng, bạn chính là cái gai trong mắt, cái dằm trong tim thầy rồi đó.

 

Ví dụ điển hình chính là tôi và Đào Minh Minh — ở kiếp trước lẫn kiếp này.

 

Chỉ vì Đào Minh Minh ngủ gật trong lớp, tôi còn chưa kịp gọi bạn ấy dậy thì đã thấy viên phấn từ tay thầy Vương nhắm thẳng vào đầu cô ấy mà ném — nhanh, chuẩn, tàn nhẫn.

 

Đào Minh Minh giật mình suýt thì bật khỏi ghế.

 

Thầy Vương như thể bị ong đốt:

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trở Về Năm 1999: Tôi Là Học Bá

Số ký tự: 0