Trở Về Năm 1999: Tôi Là Học Bá
Cậu muốn ngủ vớ...
Đang cập nhật
2025-03-23 15:03:08
Hai người họ quay đầu lại một cách lúng túng, mặt đầy hoảng hốt, giống như sợ tôi lại vạch trần thêm chuyện xấu hổ nào đó của họ.
"Từ giờ trở đi, Đào Minh Minh ở lại nhà tôi, tiền ở thì miễn, nhưng tiền ăn cơm thì làm phụ huynh, các người phải trả chứ!
Mỗi tháng ba trăm, từ giờ đến kỳ thi đại học còn chưa đầy bốn tháng, tổng cộng một ngàn mốt, móc tiền ra đây!"
Dưới ánh mắt của hàng xóm vây xem, ba của Đào Minh Minh bĩu môi: "Chúng tôi không mang tiền theo. Để mai nhé."
"Được thôi, nếu mai không đưa tiền, tôi sẽ dẫn Đào Minh Minh đến tận chỗ làm của các người mà đòi!"
Nói xong câu đó, tôi "rầm" một tiếng đóng sầm cửa nhà lại.
Sau khi đóng cửa, chào đón tôi là ánh mắt ngơ ngác của ba mẹ tôi và Đào Minh Minh—tổng cộng sáu con mắt.
Cũng phải thôi, vừa rồi tôi bộc phát vượt mức bình thường, y như thể bị nhập bởi một bà cô trung niên nào đó, khiến họ cũng bị dọa sợ.
Tôi vội kiếm cớ muốn học bài để chui vào phòng, Đào Minh Minh cũng lẽo đẽo theo vào.
Đóng cửa lại, Đào Minh Minh bật khóc.
Cô ấy nói tôi chính là ánh sáng soi đường cho cô ấy, kiếp này cô ấy sẽ theo tôi đến cùng.
Nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của cô ấy, tôi cũng khóc theo. Tôi chợt nhớ lại kiếp trước, cô ấy cũng từng nói sẽ theo tôi, rồi theo tôi rơi xuống hố sâu.
Năm đó, rõ ràng cô ấy thi được 410 điểm, vậy mà lại theo tôi—đứa chỉ được 320 điểm—đăng ký vào trường cao đẳng du lịch, rồi cùng tôi làm hướng dẫn viên, cùng tôi khởi nghiệp, cuối cùng cùng tôi phá sản, rồi chỉ còn cách đi làm thuê cho KFC.
Dù là đi làm thuê, cô ấy vẫn nói với tôi: "Rồi sẽ có ngày chúng ta lấy lại những gì đã mất! Chờ con gái mình thi đại học xong, hết dịch, chúng ta làm lại từ đầu!"
Mẹ kiếp! Kiếp này, tôi nhất định phải làm ngọn đèn soi đường cho cô ấy!
Tôi giúp Đào Minh Minh lau nước mắt, trịnh trọng nói với cô ấy:
"Đi theo tớ là đúng đắn nhất! Giờ ngủ đã, ngủ dậy tớ sẽ dắt cậu đi phát tài, bay cao bay xa!"
Kể từ khi quyết định dẫn dắt Đào Minh Minh và Trình Dã "cất cánh" cùng mình, tôi bắt đầu trở thành một công nhân vận chuyển tri thức không ngừng nghỉ.
Những phương pháp học tập và kinh nghiệm tôi từng học được từ các giáo viên nổi tiếng khi đồng hành cùng con gái ôn thi đại học ở kiếp trước, tôi đem nhai kỹ, trộn đều rồi nhồi vào đầu Đào Minh Minh và Trình Dã chẳng khác nào nhồi vịt.
Một đêm nọ, tôi lại thao thao bất tuyệt giảng giải cho Đào Minh Minh, nói đến khô cả miệng mà vẫn không khiến cô ấy hiểu ra, ngược lại ánh mắt cô ấy nhìn tôi ngày càng kỳ lạ.
Tôi đưa ly sữa mẹ tôi chuẩn bị cho hai đứa cho cô ấy, hỏi tại sao lại nhìn tôi như thế.
Đào Minh Minh cầm lấy ly sữa nhưng không uống, đánh giá tôi từ đầu đến chân rồi nói:
"Tiểu Lộ, cậu có phải bị tiên nhân xoa đầu rồi không? Không thì sao tự nhiên thông minh như vậy?"
"Hả?" Tôi suýt phun cả ngụm sữa ra, bị lối suy nghĩ thần kỳ của cô ấy làm cho sững sờ.
"...Cậu biết không? Mỗi lần cậu giảng bài, thấy cậu giảng đâu ra đấy, tớ cứ có cảm giác không nhận ra cậu nữa. Tớ thậm chí còn cảm thấy... tớ ngu như thế này, không xứng làm bạn với cậu." Đào Minh Minh mắt đỏ hoe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi lập tức hiểu được nỗi buồn trong lòng cô ấy.
Bạn tôi, Đào Minh Minh, cô ấy sợ mất tôi.
Kìm nén dòng lệ trực trào, tôi đặt tay lên đầu cô ấy:
"Cậu nói đúng, tớ bị tiên nhân xoa đầu nên mới thông minh ra. Giờ tớ đặt tay lên đầu cậu, suy ra thì cũng coi như cậu được xoa đầu rồi, hai ta như nhau nhé!"
Đào Minh Minh tròn xoe mắt, ánh mắt trong sáng vô tội, ngây thơ đến mức khiến người ta muốn bật cười — thật chẳng giống một cô gái sắp 18 tuổi chút nào.
Đúng lúc này, mẹ tôi đẩy cửa vào thu cốc sữa, vừa bước vào đã thấy tư thế kỳ quặc của hai đứa tôi.
"Hai đứa không phải nói đang học bài à?!"
Tôi vội vã rút tay khỏi đầu Đào Minh Minh, trong lòng thầm cảm thấy may mắn.
May mà mẹ tôi đến kịp, nếu không, tôi chắc chắn đã ôm lấy Đào Minh Minh mà khóc nức nở rồi.
Tóm lại, dù luôn cận kề nguy cơ khóc lóc ôm nhau, nhưng việc kèm học cho Đào Minh Minh nhìn chung vẫn khá suôn sẻ.
^^
Người khiến tôi đau đầu lại là Trình Dã.
Mỗi lần chuông vào lớp vừa vang lên, Trình Dã như thể ngồi trên đống đinh, không yên được chút nào, cứ như con khỉ con vậy.
Lúc thì phá phách, lúc thì ngủ gật.
Sau vài lần khuyên bảo không hiệu quả, tôi nghiến răng nghiến lợi, quyết định cắt đứt quan hệ với cậu ta.
Thế mà cậu ta còn dám phản bác:
"Miểu Tiểu Lộ, bây giờ cậu nông cạn thế sao? Không học hành đàng hoàng thì không xứng làm bạn với cậu à? Tôi thật sự học không vô, cứ vào lớp là cả người khó chịu!"
Nhìn dáng vẻ khổ sở của cậu ta, tôi biết cậu ta nói thật, nhưng tôi không thể mềm lòng.
Chỉ cần nghĩ đến kiếp trước cậu ta vất vả đến mức như cháu nội người ta, còn suốt ngày bị các ông bà già hỏi: "Một người đàn ông to xác không làm gì khác được sao, đi làm y tá là vì không tìm được việc à?", là tôi phải cứng rắn lại, hét to như sư tử Hà Đông.
"Trình Dã, tớ nói lý với cậu bao nhiêu lần rồi? Nói thật lòng xem nào, cậu có phải muốn tớ thất bại không? Muốn tớ phải sủa như chó? Muốn Phùng Lộ Lộ chê cười tớ? Cậu không có nghĩa khí đúng không?! Cậu không mong tớ được tốt đúng không?!"
Trình Dã bị chuỗi câu hỏi dồn dập của tôi làm cho á khẩu, giọng nhỏ hẳn lại:
"Cậu học của cậu, tôi ngủ của tôi, không ảnh hưởng đến cậu học là được chứ gì?"
Tôi liếc xéo cậu ta một cái:
"Không được! Nhìn cậu ngủ, tôi cũng muốn ngủ theo!"
Ai ngờ tên nhóc này lập tức tỉnh táo, hai mắt sáng rỡ nhìn tôi hỏi:
"Gì cơ? Cậu muốn ngủ với tôi?"
"Từ giờ trở đi, Đào Minh Minh ở lại nhà tôi, tiền ở thì miễn, nhưng tiền ăn cơm thì làm phụ huynh, các người phải trả chứ!
Mỗi tháng ba trăm, từ giờ đến kỳ thi đại học còn chưa đầy bốn tháng, tổng cộng một ngàn mốt, móc tiền ra đây!"
Dưới ánh mắt của hàng xóm vây xem, ba của Đào Minh Minh bĩu môi: "Chúng tôi không mang tiền theo. Để mai nhé."
"Được thôi, nếu mai không đưa tiền, tôi sẽ dẫn Đào Minh Minh đến tận chỗ làm của các người mà đòi!"
Nói xong câu đó, tôi "rầm" một tiếng đóng sầm cửa nhà lại.
Sau khi đóng cửa, chào đón tôi là ánh mắt ngơ ngác của ba mẹ tôi và Đào Minh Minh—tổng cộng sáu con mắt.
Cũng phải thôi, vừa rồi tôi bộc phát vượt mức bình thường, y như thể bị nhập bởi một bà cô trung niên nào đó, khiến họ cũng bị dọa sợ.
Tôi vội kiếm cớ muốn học bài để chui vào phòng, Đào Minh Minh cũng lẽo đẽo theo vào.
Đóng cửa lại, Đào Minh Minh bật khóc.
Cô ấy nói tôi chính là ánh sáng soi đường cho cô ấy, kiếp này cô ấy sẽ theo tôi đến cùng.
Nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của cô ấy, tôi cũng khóc theo. Tôi chợt nhớ lại kiếp trước, cô ấy cũng từng nói sẽ theo tôi, rồi theo tôi rơi xuống hố sâu.
Năm đó, rõ ràng cô ấy thi được 410 điểm, vậy mà lại theo tôi—đứa chỉ được 320 điểm—đăng ký vào trường cao đẳng du lịch, rồi cùng tôi làm hướng dẫn viên, cùng tôi khởi nghiệp, cuối cùng cùng tôi phá sản, rồi chỉ còn cách đi làm thuê cho KFC.
Dù là đi làm thuê, cô ấy vẫn nói với tôi: "Rồi sẽ có ngày chúng ta lấy lại những gì đã mất! Chờ con gái mình thi đại học xong, hết dịch, chúng ta làm lại từ đầu!"
Mẹ kiếp! Kiếp này, tôi nhất định phải làm ngọn đèn soi đường cho cô ấy!
Tôi giúp Đào Minh Minh lau nước mắt, trịnh trọng nói với cô ấy:
"Đi theo tớ là đúng đắn nhất! Giờ ngủ đã, ngủ dậy tớ sẽ dắt cậu đi phát tài, bay cao bay xa!"
Kể từ khi quyết định dẫn dắt Đào Minh Minh và Trình Dã "cất cánh" cùng mình, tôi bắt đầu trở thành một công nhân vận chuyển tri thức không ngừng nghỉ.
Những phương pháp học tập và kinh nghiệm tôi từng học được từ các giáo viên nổi tiếng khi đồng hành cùng con gái ôn thi đại học ở kiếp trước, tôi đem nhai kỹ, trộn đều rồi nhồi vào đầu Đào Minh Minh và Trình Dã chẳng khác nào nhồi vịt.
Một đêm nọ, tôi lại thao thao bất tuyệt giảng giải cho Đào Minh Minh, nói đến khô cả miệng mà vẫn không khiến cô ấy hiểu ra, ngược lại ánh mắt cô ấy nhìn tôi ngày càng kỳ lạ.
Tôi đưa ly sữa mẹ tôi chuẩn bị cho hai đứa cho cô ấy, hỏi tại sao lại nhìn tôi như thế.
Đào Minh Minh cầm lấy ly sữa nhưng không uống, đánh giá tôi từ đầu đến chân rồi nói:
"Tiểu Lộ, cậu có phải bị tiên nhân xoa đầu rồi không? Không thì sao tự nhiên thông minh như vậy?"
"Hả?" Tôi suýt phun cả ngụm sữa ra, bị lối suy nghĩ thần kỳ của cô ấy làm cho sững sờ.
"...Cậu biết không? Mỗi lần cậu giảng bài, thấy cậu giảng đâu ra đấy, tớ cứ có cảm giác không nhận ra cậu nữa. Tớ thậm chí còn cảm thấy... tớ ngu như thế này, không xứng làm bạn với cậu." Đào Minh Minh mắt đỏ hoe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi lập tức hiểu được nỗi buồn trong lòng cô ấy.
Bạn tôi, Đào Minh Minh, cô ấy sợ mất tôi.
Kìm nén dòng lệ trực trào, tôi đặt tay lên đầu cô ấy:
"Cậu nói đúng, tớ bị tiên nhân xoa đầu nên mới thông minh ra. Giờ tớ đặt tay lên đầu cậu, suy ra thì cũng coi như cậu được xoa đầu rồi, hai ta như nhau nhé!"
Đào Minh Minh tròn xoe mắt, ánh mắt trong sáng vô tội, ngây thơ đến mức khiến người ta muốn bật cười — thật chẳng giống một cô gái sắp 18 tuổi chút nào.
Đúng lúc này, mẹ tôi đẩy cửa vào thu cốc sữa, vừa bước vào đã thấy tư thế kỳ quặc của hai đứa tôi.
"Hai đứa không phải nói đang học bài à?!"
Tôi vội vã rút tay khỏi đầu Đào Minh Minh, trong lòng thầm cảm thấy may mắn.
May mà mẹ tôi đến kịp, nếu không, tôi chắc chắn đã ôm lấy Đào Minh Minh mà khóc nức nở rồi.
Tóm lại, dù luôn cận kề nguy cơ khóc lóc ôm nhau, nhưng việc kèm học cho Đào Minh Minh nhìn chung vẫn khá suôn sẻ.
^^
Người khiến tôi đau đầu lại là Trình Dã.
Mỗi lần chuông vào lớp vừa vang lên, Trình Dã như thể ngồi trên đống đinh, không yên được chút nào, cứ như con khỉ con vậy.
Lúc thì phá phách, lúc thì ngủ gật.
Sau vài lần khuyên bảo không hiệu quả, tôi nghiến răng nghiến lợi, quyết định cắt đứt quan hệ với cậu ta.
Thế mà cậu ta còn dám phản bác:
"Miểu Tiểu Lộ, bây giờ cậu nông cạn thế sao? Không học hành đàng hoàng thì không xứng làm bạn với cậu à? Tôi thật sự học không vô, cứ vào lớp là cả người khó chịu!"
Nhìn dáng vẻ khổ sở của cậu ta, tôi biết cậu ta nói thật, nhưng tôi không thể mềm lòng.
Chỉ cần nghĩ đến kiếp trước cậu ta vất vả đến mức như cháu nội người ta, còn suốt ngày bị các ông bà già hỏi: "Một người đàn ông to xác không làm gì khác được sao, đi làm y tá là vì không tìm được việc à?", là tôi phải cứng rắn lại, hét to như sư tử Hà Đông.
"Trình Dã, tớ nói lý với cậu bao nhiêu lần rồi? Nói thật lòng xem nào, cậu có phải muốn tớ thất bại không? Muốn tớ phải sủa như chó? Muốn Phùng Lộ Lộ chê cười tớ? Cậu không có nghĩa khí đúng không?! Cậu không mong tớ được tốt đúng không?!"
Trình Dã bị chuỗi câu hỏi dồn dập của tôi làm cho á khẩu, giọng nhỏ hẳn lại:
"Cậu học của cậu, tôi ngủ của tôi, không ảnh hưởng đến cậu học là được chứ gì?"
Tôi liếc xéo cậu ta một cái:
"Không được! Nhìn cậu ngủ, tôi cũng muốn ngủ theo!"
Ai ngờ tên nhóc này lập tức tỉnh táo, hai mắt sáng rỡ nhìn tôi hỏi:
"Gì cơ? Cậu muốn ngủ với tôi?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro